Chương 61
Hắc Thần bấm chuông cửa thì chỉ mất vài giây thì cánh cửa đã được mở, người chào đón anh lúc này là ông nội Hắc Hà Vũ
“Cháu về rồi, A Hắc”
“Vâng, cháu về rồi. Sức khỏe của ông dạo này thế nào rồi”
“Vẫn còn rất tốt, mà cô gái này..”
“Ông vào nhà trước đi, cháu sẽ giới thiệu cho ông!”
Hắc Hà Vũ đi vào nhà phía sau là Hắc Thần và Tống Huyền Chang đi theo. Hắc Hà Vũ là người vô cùng yêu quý Hắc Thần khi nghe tin hôm nay anh về nhà ăn cơm một bữa Hắc Hà Vũ đã từ nhà mình đến đây ngay đầu buổi chiều.
Tống Huyền Chang được Hắc Thần nắm chặt tay dẫn vào bên trong, căn nhà này vô cùng hoành tráng, nội thất từ bên ngoài đến bên trong đều là những hàng “xịn”, không chỉ có mỗi Tống Huyền Chang mà tất cả những ai đến đây cũng đều rất trầm trồ. Cả hai dừng lại, cô liền ngước mắt nhìn thì thấy mẹ của anh còn người đàn ông cao lãnh này thì chắc là ba của anh rồi
Tuyết Mễ tươi cười lên tiếng “Ngồi xuống đi, hai đứa ngồi xuống đi”
Khi thấy Hắc Thần và Tống Huyền Chang ngồi xuống ghế thì Tuyết Mễ tiếp tục lên tiếng “Vụ việc hôm trước cho bác xin lỗi nhé, đã lỡ nói với cháu vài câu không hay”
“Dạ….dạ….không sao ạ, bác đừng bận tâm đến chuyện này”
“Thế ngoài việc ăn cơm, con nói muốn nói thêm cái gì nữa?”
“Như mẹ đã biết thì con và em ấy đang ở quan hệ yêu đương, con đưa em ấy đến đây cho cả nhà xem mắt”
“Chuyện này sao, mẹ thì không cản còn Hắc Thành thì..”
Hắc Thành ngồi không liền bị réo tên, ông cũng duy trì nguyên biểu cảm của mình mà nhìn về phía của Hắc Thần và Tống Huyền Chang sau đó khẽ lên tiếng bằng giọng trầm vốn có của mình
“Tôi không có vấn đề”
Chuyện ba mẹ đồng ý hôn sự của mình là cả một vấn đề vô cùng lớn, đối với Tuyết Mễ thì anh không sợ, anh chỉ dè chừng với mỗi Hắc Thành thôi. Trước đây mọi lời yêu cầu của anh ông không bao giờ đồng ý
“Nhưng cô gái này…. có phải….”
“Ba còn uẩn khúc việc gì!?”
“Có phải là người từng lớn tiếng trước mặt ta không”
“Chính là em ấy”
“Vậy thì kh-“
“Hôm đó là vì bác đánh anh ấy lên cháu mới” Tống Huyền Chang vội vã lên tiếng phản bác, dù gì việc lớn tiếng cũng đều có lý do cả
“Ý của cô là mọi lỗi lầm là của tôi”
“Dạ không phải, ý cháu không phải thế”
“Khụ khụ, tôi chưa biết chuyện gì đang xảy ra đâu” Hắc Hà Vũ hoang mang từ đầu đến giờ, sau một hồi nghe họ nói chuyện Hắc Hà Vũ vẫn không tài nào hiểu được nên đành phải cất tiếng hỏi
Hắc Thần giờ mới để ý đến sự hiện diện của ông nội thì liền quay sang phía của Hắc Hà Vũ mà trả lời “Thưa ông, em ấy là Tống Huyền Chang, là vợ sắp cưới của cháu. Ông sẽ đồng ý chuyện này đúng không”
“Đương nhiên, cháu vui là được”
“Chuyện này không được quyết định tùy tiện, chuyện cưới xin mà ba nói đơn giản thế à”
“Con dâu không phàn nàn con kêu ca làm gì”
“Chuyện này…”
“Làm sao”
Tống Huyền Chang lo sợ cuộc trò chuyện này của nhà anh thì đã liền ngẩng mặt lên Hắc Thần, cô đưa tay kéo tay áo của anh “Anh không muốn ngăn lại à”
“Em cứ ngồi đợi thêm chút nữa”
Hắc Thần vừa nói xong thì Tuyết Mễ đã đứng lên “A Tống vào đây giúp bác chuẩn bị bữa tối nào, cứ kệ họ đi”
“Dạ…”
“Em vào cùng với mẹ đi, anh sẽ giải quyết ngoài đây”
“Vậy em vào trước” Hắc Thần thả lỏng tay của Tống Huyền Chang và để cô đi vào trong nhà bếp cùng với Tuyết Mễ
Sau khi cô đi vào trong, thì anh liền lôi điện thoại của mình ra để xem qua một vài số thứ, còn chuyện của Hắc Thành và Hắc Hà Vũ cãi nhau anh không muốn xen vào quá nhiều. Anh đã quay về nhà rồi, tính tình của Hắc Thành bây giờ cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa, điều này khiến anh thoải mái hơn nhiều
Một lúc sau, hai người phụ nữ đã hoàn thành xong bữa tối thì đi ra phòng khách để gọi người ngoài đây để vào ăn thì thấy được một vài thứ. Hắc Thần ngồi an nhàn ở một bên xem điện thoại còn chỗ hai người đàn ông kia thì đã sớm chơi cờ với nhau, tuy nhiên trên mặt vẫn in rõ nét thù hằn nhau
Tuyết Mễ kéo Tống Huyền Chang đến đó xem, bàn cờ của họ khiến cho cô muốn xem
“Có phải rất hay không, cả hai đều chơi rất giỏi đó”
“Đúng vậy ạ”
“Ông nội sẽ thua”
Giọng của Hắc Thần vang lên thì tất cả mọi người đều quay mặt đến chỗ anh mà ngơ ngác nhìn, Hắc Thần vừa xem điện thoại vừa nói câu đó khi cảm thấy có người đang nhìn thì mới ngẩng mặt lên
“Nhìn con làm gì, hai người cứ chơi đi là biết ngay”
Tống Huyền Chang hoang mang lên tiếng hỏi anh “Sao anh biết chuyện này”
“Nhìn cách đánh của ông là biết”
“Em tưởng môn này người lớn tuổi sẽ giỏi hơn”
“Đúng thế, nhưng cách đánh của ông nội quá lỗi thời rồi”
“Chiếu tướng, con nói rồi cách đánh của ba quá cũ”
Hắc Thần nhìn Tống Huyền Chang mà nở nụ cười “Em thấy chưa, nhìn qua là biết ngay”
“Vậy nếu anh chơi thì sao”
“Anh không thể thua”
“Hả”
“Này con trai, con tự tin thái quá rồi”
“Mẹ không tin con trai mình à”
“Vậy thì chơi thử đi”
“Đến giờ ăn tối rồi, con không muốn đồ ăn nguội đâu”
Sau đó mọi người cũng đã đứng lên mà đi vào phòng bếp để ăn tối. Bàn ăn hôm nay đều là những món yêu thích của Hắc Thần. Trong bàn ăn họ chẳng nói chuyện gì nhiều, sau khi ăn xong thì khâu thu dọn đều để cho giúp việc làm. Khi ở phòng khách một lúc thì Hắc Thần nghe mẹ mình nói
“Hôm nay con ở lại ngủ đi, phòng của con vẫn còn nguyên chỗ đó”
“Thế thì để con lên xem qua”
Hắc Thần nắm lấy tay Tống Huyền Chang rồi đưa lên phòng của mình, theo như trí nhớ của anh thì phòng của anh ở trên tầng ba bên trái hành lang. Cánh cửa phòng được mở ra thì đúng như lời Tuyết Mễ nói, căn phòng đó vẫn còn nguyên vẹn. Một chiếc bàn học với nhiều tấm ảnh trên bàn, phía trên tường được treo ảnh Hắc Thần khi còn nhỏ, cả căn phòng được sơn theo tông màu xám đen đúng như tính cách của Hắc Thần
“Phòng của anh đơn giản quá nhỉ”
“Anh chỉ cần như này thôi”
Tống Huyền Chang đi lại giường và ngồi xuống mà đảo mắt xung quanh căn phòng
“Khác xa với phòng của Tiểu Đồng luôn”
“Em từng tới đây rồi??”
“Vâng, lúc đó là năm lớp mười, cậu ấy nói ở nhà một mình lên em hay chơi cùng với cậu ấy”
“Ra là thế”
Hắc Tiểu Đồng học lớp mười là khoảng 16 tuổi lúc đó cũng là thời gian Hắc Thần rời đi, ba mẹ của họ thì vốn chẳng ở nhà nhiều nên Hắc Tiểu Đồng ở nhà một mình cũng chẳng lạ. Hắc Thần đi lại giường mà ngồi cạnh Tống Huyền Chang
“Em đến sớm hơn một năm thì có thể gặp anh rồi”
“Có gặp sớm thì em cũng không dám bắt chuyện đâu, cũng như hôm đầu ở công ty anh toàn là người bắt ép”
“Có muốn nhớ lại một chút không”
Hắc Thần vòng tay qua người cô và kéo eo cô sát lại gần. Cả gương mặt thì bắt đầu hạ xuống còn chưa kịp làm cái gì thì đã bị tay Tống Huyền Chang chặn lại
“Ngày nào cũng làm rồi, anh chưa chán à”
“Chuyện này làm sao có thể chán được”
Hắc Thần hạ mặt xuống và môi chạm môi với Tống Huyền Chang, anh vừa luồn lưỡᵢ hôn cô lại vừa đun của người cô nằm xuống giường. Họ hôn sâu một lúc lâu thì mặt Hắc Thần bắt đầu lùi xuống dưới cổ của cô mà hít ngửi hương thơm người cô
“Đợi…đợi một chút..ưm”
“Em nhạy cảm tới mức nào rồi”
Anh chỉ vừa mới hôn và liế𝚖 dọc sống cổ mà Tống Huyền Chang đã phóng ra vài tiếng rê.n không đúng, rõ ràng cô bây giờ rất nhạy cảm với những động chạm của anh. Chuyện này lại càng anh hứng lên mà làm chuyện đồi bại với cô
Hắc Thần luồn tay từ dưới váy lên đến ngực của Tống Huyền Chang mà nghịch ngợm, do mùa đông lên tay anh rất lạnh lên khi chạm vào phần nhạy cảm đó đã khiến cho cô rùng mình
“Anh…anh muốn làm thật à”
“Em muốn không”
“Anh đừng hỏi lại, em đương nhiên sẽ từ chối-.”
“Hỏi em để cho công bằng thôi”
“Cái tên đáng ghét này”
Tống Huyền Chang nắm lấy cổ áo của Hắc Thần mà kéo người anh lên, sau đó hai tay vòng quanh cổ anh rồi kéo anh xuống mà hôn đầy ngọt ngào
“Nhẹ một chút”
“Tuân lệnh bé yêu”