Chương 53
Khi sắp đến phòng chủ tịch thì cô cúi đầu xuống nhìn Tống Vương nhắc nhở “Lúc này vẫn còn đang trong giờ làm, khi vào phòng đó cháu không được ồn ào đâu đấy”
“Vâng, cháu nghe rõ rồi”
Tống Huyền Chang nở một nụ cười vừa đúng lúc thang máy dừng lại, cô cùng Tống Vương đi vào trong phòng. Vừa vào cô chỉ tay vào bộ bàn ghế trong phòng, ý muốn Tống Vương ngồi ở đó
“Cháu ngồi ở đây một lát, chú Hắc sắp được nghỉ rồi. Nhớ rõ những lời cô vừa nói nghe chưa”
“Cháu sẽ không làm ồn”
“Ngoan lắm” Tống Huyền Chang xoa đầu Tống Vương rồi quay lại bàn làm việc của mình
Tống Vương là một đứa trẻ hiểu chuyện, Tống Huyền Chang biết rất rõ. Đúng như những gì cô đã nói từ đầu cậu bé đó không phát ra bất cứ một tiếng động nào. Để một đứa trẻ bảy tuổi ngồi đây là rất nhàm chán nên hôm qua cô đã yêu cầu tài xế đưa Tống Vương đến đây lúc gần 7h thế nên Tống Vương chỉ cần đợi mười phút hoặc ít hơn.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi” Hắc Thần bấm vào nút Enter xong liền đứng lên. Đầu tiên anh nói với Tống Huyền Chang trước, sau đó mới bắt đầu nhìn về phía bộ bàn ghế có người đang ngồi kia
“Cháu đã đến rồi sao, không thấy chán chứ”
“Không chán ạ”
Thấy Hắc Thần đứng lên đi về phía Tống Vương cô cũng đi ngay phía sau, rồi cả hai dừng ở ngay trước mặt của Tống Vương
“Đi với anh ấy cháu đừng gây phiền, nghe rõ chưa”
“Thôi nào, em không cần cứng nhắc vậy đâu. Chỉ là ra ngoài chơi thôi”
Hắc Thần quay mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng với Tống Huyền Chang, mà không phát hiện ra Tống Vương từ lúc nào đã trốn ở đằng sau người mình. Bộ dạng của Tống Vương khi ấy lại bị Tống Huyền Chang bắt gặp chứ không phải Hắc Thần
“Cháu giỏi quá ha, dám phản bội cả cô của mình”
“Ai bảo cô Tống dữ hơn chú Hắc chứ”
“Thẳng nhỏ này” Tống Huyền Chang đưa tay nhéo lấy má của Tống Vương, cũng không có nhiều lực là mấy
“Được rồi, được rồi. Cô Tống nương tay một chút nào”
“Hừ, bảo sao thằng nhóc quý anh”
“Đừng bảo với anh là em đang ghen tị đấy nha”
“Không có chuyện đó đâu”
“Cô Tống nói dối rồi kìa”
Hắc Thần bất giác nở một nụ cười khi chứng kiến khung cảnh trước mặt, nhìn thấy hai cô cháu nói chuyện với nhau vui vẻ như này anh có chút không lỡ hủy hoại nhưng không lên tiếng ngăn lại thì anh sẽ trễ giờ mất
“Đi ra ngoài nào”
Hắc Thần chậm rãi nói thì Tống Huyền Chang và Tống Vương cũng ngừng việc tranh cãi với nhau mà đi theo sau anh. Hôm nay Hắc Thần mặc một bộ âu phục đen, tóc được làm theo kiểu 7/3, đậm màu sắc của một vị tổng tài cao lãnh. Đầu tóc này được anh chuẩn bị từ sáng cũng là vì đi đến Mạc gia
“Hôm nay Tống Vương được nghỉ đông rồi, nếu như tối nay về muộn thì anh cứ đưa thằng bé về nhà anh ngủ. Mai em sẽ đưa nó về nhà sau”
“Ừ, em vào xe đi anh sẽ đưa em về nhà”
“Dạ?? Anh đang cần đi đâu c-“
“Không sao, đến muộn một chút cũng không vấn đề”
“Vậy thì…. em cảm ơn”
Tống Huyền Chang không khách sáo nữa mà đi về phía ghế phụ của xe ô tô. Cô ngồi lên rồi đặt Tống Vương lên đùi mình, trong quá trình được đưa về nhà cô không muốn nói cái gì hết. Vì hiện tại Hắc Thần còn phải đi đến một nơi nên cô không muốn anh bị phân tâm
“…..”
“Hẹn mai gặp lại”
“Vâng, anh giúp em trông chừng thằng bé nha!?”
“Được, anh hứa”
Cả hai người vẫy tay nhau chào tạm biệt thì xe của Hắc Thần ngay sau đó liền phóng đi, Hắc Thần không đến Mạc gia ngay mà đi đến một nơi khác, một nơi mà Hoắc Cảnh Thâm hẹn từ trước. Họ muốn cùng nhau đi đến cái bữa tiệc đông đúc ấy, Mạc Minh Quân là Mạc Tổng cũng là người đứng đầu Mạc gia, gia cảnh rất tốt
Ông ấy còn có mối quan hệ rất tốt với Hắc Thần, vì là đối tác tốt và quan trọng với nhau lên anh không muốn can thiệp quá nhiều vào cái nhiệm vụ này, nếu có trướng ngại thật thì anh sẽ để tên Khang Dụ đó làm vậy. Khi gần đến điểm hẹn thì anh nghe thấy giọng của Tống Vương vang lên.
“Cháu có thể gặp A Tử đúng không ạ”
“Đương nhiên có thể, nhưng không phải hai đứa học chung trường sao. Chắc phải gặp nhau rồi chứ?”
“Dạ cháu có gặp em ấy nhưng..”
Hắc Thần kít phanh một cái, tiếng động cơ ô tô đồng loạt vang lên đã lấn ấp đi chữ “nhưng” của Tống Vương. Hắc Thần không nghe thấy vế sau của đứa trẻ này
Vài giây sau Tống Vương được Hắc Thần đưa ra ngoài xe và gặp vài người có gương mặt đáng sợ, nhưng cậu bé không cảm thấy rùng mình vì đã có Hắc Thần đứng bên cạnh rồi
“Nhóc đến trễ hai mươi phút”
“Em cần làm một số việc quan trọng”
“Chẳng hạn như đưa bạn gái về nhà sao?” Chấn Phong lên tiếng ý muốn trêu chọc Hắc Thần
“Này này, đừng có theo dõi tôi”
“Tại tôi tưởng cậu bị làm sao mới xem thử, cậu đừng hiểu lầm tôi như vậy”
Hoắc Cảnh Thâm lên tiếng phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người này “Đầy đủ rồi thì đi thôi”
“Cậu ta mang theo trẻ con???” Chu Hắc Minh -kẻ đứng đầu của nhóm bên kia
“Haha kệ nhóc đó đi, chắc có mục đích gì đó thôi”
Mỗi người đi một xe! Trông quá khoa trương rồi. Nhưng mấy tên có tiền này chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện đó, họ chỉ nghĩ đơn giản là bản thân đang dùng phương tiện để đi mà thôi
Bữa tiệc của Mạc Gia đúng như dự đoán, một cái sảnh rất đông đúc người và đặc biệt hơn cả là chỉ có đàn ông, phóng viên lẫn báo chí cũng đều là đàn ông.
Hắc Thần và Khang Dụ đi trước, đó là điều hiển nhiên. Khi Hắc Thần vào trong sảnh thì liền bị Mạc Tổng chạy lại chào hỏi
“Chào Hắc Tổng, lâu ngày không gặp”
“Đúng là lâu lắm rồi, ngài vẫn khỏe chứ”
“Vẫn dồi dào lắm”
“À phải rồi, con trai của ngài đâu rồi, cái đứa trẻ tên Mạc Minh Tử-“
“A Tử sao, thằng bé đang ở lớp học nhạc. Lát sau mới được nghỉ”
Hắc Thần và Mạc Minh Quân nói chuyện với nhau một lúc cũng mất không quá nhiều thời gian. Sau đó ông Mạc rời đi để tiếp những vị khách khác. Còn nhóm của anh thì đứng ở trung tâm bữa tiệc nghe lời phát biểu dài dòng của Mạc Minh Quân hơn một tiếng.
Sau một tiếng thì họ bắt đầu hành động, phòng trưng bày của Mạc gia nghe nói ở tầng 4, căn phòng đó bên ngoài rất bình thường, nên việc tìm được đúng phòng cũng không phải điều dễ dàng gì. Hắc Thần trước khi đi thì phải để Tống Vương ở lại đây, anh không muốn cậu bé chứng kiến cảnh không lên thấy. Anh biết Tống Vương rất ngoan ngoãn lên cậu bé sẽ đứng ở đây thôi
“Chú có vài chuyện phải làm bây giờ, cháu ở đây đợi chú một lát. Một lúc sau cháu sẽ được gặp A Tử”
“Dạ, cháu hiểu rồi. Chú đi nhanh nhanh lên nhá”
Hắc Thần tạm biệt Tống Vương rồi rời đi, lợi dụng đám đông để đi lên tầng để tìm phòng trưng bày. Từ đây lên tầng bốn có khá nhiều người nhưng hầu như đều là hầu gái. Nhiệm vụ “loại bỏ vật cản” này Hắc Thần không muốn làm, nên mọi thứ đều đẩy hết sang phía Khang Dụ
Khang Dụ có vẻ ngoài đẹp trai, gương mặt đậm chất một bad boy, phụ nữ phần lớn đều khá thích. Chỉ cần lơ là một lúc liền bị Khang Dụ làm cho ngất đi ngay. Nhờ phong thái làm việc nhanh chóng của Khang Dụ và Chấn Phong, họ chỉ mấy 15 phút là đã tìm ra căn phòng trưng bày
Nhiệm vụ tráo đổi ấy là của Hoắc Cảnh Thâm và Chu Hắc Minh, nhưng chưa làm được cái gì thì có người đi vào và đi lại gần chỗ bọn họ
“Mấy chú là ai??”
Mọi người thoáng một chốc thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một đứa trẻ. Nhưng đã bị bắt gặp rồi thì là một đứa trẻ hay người lớn cũng đều là vật cản, Khang Dụ từ từ bước ra đằng sau lưng đứa bé không một tiếng động lớn
“Dù gì cũng là trẻ con, giải quyết nhanh gọn là được”
Tay của Khang Dụ vung mạnh, gần đập được vào cổ của đứa bé thì bỗng nhiên bị một người giữ chặt cổ tay cản lại, Khang Dụ ngẩng mặt lên nhìn. Là Hắc Thần
“Không được động đến trẻ con”
“Cậu muốn ch.ết rồi à, chúng ta bị bắt gặp rồi”
Hắc Thần giữ lấy tay của Khang Dụ mà ném ra xa
“Dù có bị bắt gặp cũng không được phép động vào trẻ con”
Anh lấy tay đun mạnh người Khang Dụ sang một phía, lực của Hắc Thần dùng tương đối lớn, người có thể lực mạnh như thế nào cũng bị đẩy ra, huống chi là người đang mất tập trung như Khang Dụ
“Cậu dịch ra ngoài để tôi giải quyết”
Người trước mặt Hắc Thần là Mạc Minh Tử con trai duy nhất của Mạc Minh Quân và cũng là người anh đang cần tìm
Hắc Thần quỳ một gối xuống đất, ánh mắt nhìn vào Mạc Minh Tử mà lên tiếng
“Cháu còn nhớ chú là ai chứ”
“Chú ạ!? Hình như cháu có gặp chú ở quán cà phê cùng ba rồi thì phải. Chú có phải tên là Hắc Thần không”
“Đúng rồi. Thế cháu còn nhớ hôm đấy cháu còn gặp thêm ai nữa không”
“À thì…… đúng rồi, là anh Vương nữa”
“Lại đúng rồi, hôm nay cháu có muốn gặp người đó không”
“Anh ấy có mặt ở đây ạ”
“Ừ, để chú dẫn cháu đi”
Gặp được Mạc Minh Tử ở đây đúng như dự đoán của Hắc Thần lên việc đem theo Tống Vương là hoàn toàn chính xác. Thực ra Hắc Thần có rất nhiều dự đoán, cái dự đoán có đứa trẻ xuất hiện nằm ở cuối cùng của danh sách. Cũng thật may vì anh không loại bỏ nó
Hắc Thần cầm tay Mạc Minh Tử rời khỏi phòng trưng bày, khi đi đến cửa thì Hắc Thần quay đầu lại nhìn Hoắc Cảnh Thâm cũng như tất cả mọi người
“Làm nhanh nhanh đi, tỉ lệ thành công đã là 98% rồi đấy. Lão đại đừng làm người ta phải thất vọng”
“Biết rồi, công lao của nhóc hôm nay sẽ cao đấy”
“Được được, em sẽ chờ”
Hoắc Cảnh Thâm nhập mật mã mà Chấn Phong cung cấp rồi lấy viên ngọc bích trên tay của Chu Hắc Minh rồi thực hiện công việc tráo đổi
“Đem theo một đứa trẻ hóa ra là dự định từ trước”