Chương 52
Hôm nay Khang Dụ lại tiếp tục đến phòng làm việc của Hắc Thần để có thể cùng anh nói chuyện. Không chỉ mình Khang Dụ và cả những người trước đây muốn trò chuyện cùng Hắc Thần đều bị biểu cảm thờ ơ của anh làm cho nản lòng.
Hắc Thần lần này có chút ngưỡng mộ lòng kiên trì của Khang Dụ, có vẻ vị này vẫn không có biểu hiện là muốn tử bỏ…
Ánh mắt của anh hoàn toàn dính vào màn hình máy tính, từng ngón tay thì nhanh nhẹn bấm máy tính, Khang Dụ hỏi nhưng cũng phải hơn một phút sau anh mới mở miệng để trả lời
“Không cần vội”
“Sao có thể không vội?? Số tiền lần này rất lớn”
“Thù lao của tôi có thể chuyển hết cho cậu cũng chẳng vấn đề gì”
“Em kiểm tra chỗ này rồi sửa luôn giúp anh” Hắc Thần có thể vừa nói chuyện vừa làm việc,trong khi anh đang trả lời câu hỏi của Khang Dụ thì tay đã lấy một tập tài liệu từ máy in đưa về chỗ của Tống Huyền Chang
“Vâng, em sẽ làm ngay”
“Tôi hiện tại còn rất nhiều việc phải làm, cậu còn việc gì thì để sau đi”
Hắc Thần dùng ngữ điệu nói chuyện với Khang Dụ đều rất bình thường khi người ngoài nhìn vào chẳng nghĩ rằng hai người này ghét nhau cả. Thấy anh đuổi về rồi Khang Dụ cũng tự ý mà rời khỏi đây. Vừa nghe câu nói “không cần tiền thù lao” của anh thì Khang Dụ đã rất ghen tị. Mà cũng đúng, người như Hắc Thần cũng không thiếu tiền
Thấy người rời đi Hắc Thần cũng dừng việc bấm máy tính lại mà cúi đầu gọi Tống Huyền Chang, cũng tại cái tên giỏi làm phiền kia mà anh không có thời gian quan tâm đến cô một chút nào. Khi muốn động vào Tống Huyền Chang một cái thì liền nghe thấy quản lý thông báo có người muốn đến gặp, khi đó anh biết ngay đó là ai
Muốn có thể gần gũi với cô hơn nữa thì ngoài việc kết thúc cái nhiệm vụ kia càng nhanh càng tốt thì chẳng còn cách nào tốt hơn
“Tối ngày mai anh có thể gặp Tống Vương không”
“A Vương ạ? Hiện tại thằng bé đang ở với bác cả rồi”
“Vậy sao? Ngày mai anh muốn đưa Tống Vương đi đến một nơi”
“Nếu là anh thì thằng nhỏ sẽ đồng ý”
“Được không đó”
“Đương nhiên, em thấy hai người rất thân nhau mà”
Mối quan hệ giữa Tống Vương và Hắc Thần rất tốt, không chỉ có Tống Huyền Chang mới thấy mà người nhà cô cũng cảm thấy thế. Cái hôm anh đến nhà cô dùng bữa thì mọi người đều thấy cả
“Em vừa nghe nói anh đến Mạc gia, không lẽ anh định lôi A Vương đến đấy”
“Khả năng sẽ là thế”
“Sao anh không cho em đi theo mà lại là cho một đứa nhỏ theo” Tống Huyền Chang bĩu môi, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ hờn dỗi, trong mắt Hắc Thần lại cảm thấy cô có một chút dễ thương
Hắc Thần khẽ cong môi, cánh tay vươn thẳng về phía trước và đặt lên đầu Tống Huyền Chang
“Ai mới dạy em cách giận dỗi vô cớ sao? Em muốn đi cũng được. Nhưng ở đó không có phụ nữ đâu, ở nơi đó toàn mấy người có gương mặt đáng sợ như lúc anh nổi giận thôi”
“Em chịu được không”
Tống Huyền Chang đưa tay lên mà giữ chặt lấy cổ tay lớn của Hắc Thần, ở góc nhìn thẳng xuống của anh thì chẳng biết cô là đang muốn kéo tay anh ra hay muốn anh tiếp tục xoa đầu cô nữa
Vẻ mặt tức giận của Hắc Thần rất đáng sợ, dù cô bắt gặp rất ít nhưng một khi anh tức giận thì cũng làm cho cô sợ chết khiếp rồi, bây giờ mà còn nhìn nhiều gương mặt đó cùng một lúc thì cô ở nhà còn thích hơn
“Vậy thì em ở nhà”
“Hử, không phải muốn đi theo sao” Giọng điệu trêu chọc của Hắc Thần phát ra, cánh tay đồng thời xoa loạn mái tóc của cô
“Không, không đi nữa”
“Hah em hỏi ý kiến của Tống Vương giúp anh nhá! Với lại em nói với cậu bé là sẽ được gặp Mạc Minh Tử nữa”
“Mạc Minh Tử? Con trai à, ai vậy”
“Là một người đã kết bạn được với Tống Vương”
“Vâng, em hiểu rồi”
Sau một màn nói chuyện thì hai người lại tiếp tục với công việc, đương nhiên đến giờ tan thì sẽ cho cô về ngay lập tức. Việc còn lại anh có thể tự mình giải quyết, công việc một ngày được đưa ra nếu không làm xong thì anh phải ở lại làm, không xong thì không được về nhà. Đó là lý do vị chủ tịch này luôn kiếm được nhiều tiền
Tống Huyền Chang sau khi được tan làm thì đã về nhà và cùng Vương Linh chuẩn bị bữa tối. Tiền lương làm việc của Tống Huyền Chang từ khi làm ở công ty của Hắc Thần đã đủ đãi Vương Linh một bữa ăn thịnh soạn, tuy nhiên không phải ngày nào cũng thế!! Cả hai mẹ con hiện giờ vẫn luôn dành tiền để tiết kiệm
Trong bữa ăn tối đầy vui vẻ của nhà họ Tống thì cô liền lên tiếng hỏi Vương Linh một câu
“Mẹ biết bác cả mấy giờ thì về nhà không”
“Hả, con có chuyện gì sao”
“Không có gì lớn, con chỉ muốn gặp Tống Vương thôi ạ”
“Nếu muốn gặp Tống Vương thì gọi cho chị Lưu Lan ấy, chị ấy thường xuyên ở nhà chăm sóc Tống Vương”
“Thế một lát nữa con sẽ gọi hỏi bác ấy”
Lưu Lan là vợ của Tống Giai Kỳ, ông ấy cũng là bác cả của Tống Huyền Chang nữa. Một lát sau, Tống Huyền Chang khi thu dọn bát đĩa xong xuôi thì cô đã nhanh chóng đi lên phòng để gọi điện cho Lưu Lan, cô mà không gọi giờ này thì Tống Vương sẽ đi ngủ mất
“Alo, là A Tống đó à, cháu có chuyện gì không”
“À chuyện là…. tối mai bác cho Tống Vương đến nhà cháu được không ạ”
Gọi một đứa trẻ đi ra ngoài vào buổi tối là việc khiến cho Tống Huyền Chang cảm thấy ngại, hơn nữa thời gian này không biết Tống Vương có phải đến trường không nữa?? Nhưng vì đã nhận lời của Hắc Thần rồi nên cô phải làm thôi
“Được chứ, bắt đầu từ mai A Vương được bước vào kỳ nghỉ đông rồi. Bác nghĩ thằng bé sẽ đồng ý thôi”
“Cháu cảm ơn bác. Tống Vương đâu rồi ạ, cho cháu gặp thằng bé được không?!”
“Ừ, đợi bác một chút”
Lưu Lan nhanh chóng mang điện thoại đến cho Tống Vương, có vẻ như thằng bé đang ở trong phòng mình rồi thì phải, thấy bác chạy lâu như vậy mà
“Dạ, cô Tống muốn gặp cháu sao?”
“Ừ, sẽ có chuyện vui đó”
Tống Huyền Chang nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia thì không nhanh không chậm mà lên tiếng
“Là cô đây, cháu đang làm gì thế”
“Cháu đang làm bài tập ạ”
“Đúng rồi nhỉ, A Vương lớp 2 rồi phải không”
“Vâng ạ”
“À đúng rồi, tối mai cháu có muốn đi chơi cùng chú Hắc không”
“Chú Hắc??”
“Với lại còn có thể gặp người tên Mạc Minh Tử nữa đó nha”
“A Tử nữa sao! Chắc chắn là cháu phải đi rồi”
Tống Huyền Chang vô cùng ngạc nhiên trước cái phản ứng của người đầu dây bên kia. Chỉ với hai cái tên thôi mà Tống Vương đã đồng ý ngay rồi
Tống Vương làm sao có thể không nhớ chú Hắc chứ, người đã từng đối xử rất tốt với mình thì nhất quyết phải nhớ. Còn Mạc Minh Tử mà Tống Vương gọi là A Tử thì càng không được quên. Hai đứa nhỏ này đã từng chỉ mất vài phút là có thể kết bạn, còn hứa hẹn học chung trường nữa. Tống Vương học lớp hai và Mạc Minh Tử thì mới chỉ vào lớp một mà thôi
“Vậy là được rồi đúng không”
Tống Huyền Chang chợt nghe thấy giọng của Lưu Lan vang lên, có vẻ Tống Vương trả lại máy rồi
“Mai bác sẽ nhờ người trở A Vương tới nhà cháu”
“Khoảng trước 7h bác nhờ họ đưa Tống Vương đến công ty Only được không ạ”
“Được, bác sẽ nói”
“Cháu cảm ơn bác rất nhiều”
“Haha người nhà cả, cháu không cần khách sáo thế đâu”
Nói chuyện xong, họ liền tắt máy điện thoại. Tống Huyền Chang cảm thấy thật may mắn vì có một người bác tuyệt vời như thế. Và càng ngưỡng mộ cuộc kết hôn của bác cả. Tống Giai Kỳ không hung dữ nhưng lại nghiêm khắc cuối cùng cũng đã lấy được Lưu Lan một người rất tử tế và dịu dàng
******
Tua…….
Khi Tống Huyền Chang nhận được một cuộc gọi về việc Tống Vương đã tới thì cô liền xin phép anh xuống đón Tống Vương lên, anh đồng ý ngay sau đó. Hắc Thần lần này đem Tống Vương đi theo chắc hẳn đã có kế hoạch gì đó
“Chú Hắc đâu rồi ạ”
“Được rồi, bây giờ cô sẽ đưa cháu lên gặp anh ấy”