Chương 46
Hắc Thần sải chân đến phòng khách để xem rốt cuộc vị khách này là ai mà đã khiến cho nhà anh yên tĩnh đến bất thường như này. Khi trực tiếp đối mặt với người đó, bàn tay của Hắc Thần đột nhiên siết chặt. Cái siết chặt đó làm cho Tống Huyền Chang cảm thấy bị đau vì hai người đang nắm tay mà. Cô hoang mang nhìn người đàn ông đang ngồi ấy
Trong trí nhớ của cô thì đã gặp người đàn ông này rồi thì phải nhưng không có nhiều ấn tượng nên không thể nhớ, còn đối với Hắc Thần thì vẻ mặt đáng sợ của ba mình làm sao mà quên đi được
“Đứng nhiều không thấy mỏi chân à?”
Một thứ âm thanh ảm đạm có pha chút lạnh lùng vang lên, đối với người lần đầu được nghe giọng của Hắc Thành thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ
Hắc Thần kéo Tống Huyền Chang đến ghế sofa đối diện với Hắc Thành mà ngồi xuống. Anh vô cùng hoang mang sao hôm nay Hắc Thành lại tới đây để gặp anh
“Hôm nay ba tới đây có chuyện gì không”
“Là Tuyết Mễ”
Hắc Thần đã rất hoang mang bây giờ lại nghe thấy tên mẹ mình lại thêm hoang mang. Rồi bỗng nhiên một phụ nữ trung niên từ trong phòng khách đi ra, người đó là Tuyết Mễ mẹ anh. Nhưng tại sao cả hai người đó đều ở đây
“Sao hai người tới đây, có chuyện gì không nói được à”
“Tống Huyền Chang đúng không nhỉ, vào đây giúp bác làm bữa tối nha”
“Dạ vâng” Tống Huyền Chang ngồi yên liền bị nhắc đến thì không khỏi giật mình. Trong hoàn cảnh khó xử của hai người đàn ông này thì tốt nhất nên đồng ý mà rời khỏi đây
Khi cô chuẩn bị đứng lên thì bị Hắc Thần giữ chặt lại “Không đi đâu hết”
“Nhưng… bữa t..t.o..”
Tống Huyền Chang nói không hết câu không phải lý do là ai chặn miệng mà là khi nhìn vào thái độ vào vẻ mặt của người bên cạnh. Vẻ mặt có phần sợ sệt của Hắc Thần khiến cô phải suy nghĩ. Đối diện với phụ huynh đều thế này sao
“Làm sao vậy” Tuyết Mễ đi lại nhìn Tống Huyền Chang chằm chằm
“C…cháu…”
“Mẹ đừng có gây khó dễ cho em ấy. Mẹ mau nói đi, hai người tới đây để làm gì”
Tuyết Mễ im lặng rồi đi lại chỗ của Hắc Thành ngồi
“Mẹ muốn con về nhà, dưới thân phận là con trai lớn. Và cùng Hắc Thành sống hòa thuận”
Hắc Thần nghe xong chán nản quay đầu đi, cái thứ yêu cầu khó họ đã muốn anh làm biết bao nhiêu năm nay rồi
“Nếu không thì đừng mong có cuộc kết hôn nào ở đây hết”
“Mẹ đừng có bắt ép người quá đáng. Chuyện của con mẹ đừng có tự ý mà xen vào”
Tuyết Mễ lạnh lùng khoanh tay rồi dựa lưng vào ghế sofa nhìn Hắc Thần rồi liếc mắt nhìn Tống Huyền Chang bằng cặp mắt dò xét “Chỉ vì một đứa con gái quê mùa mà không biết đúng sai”
“M..Mẹ…”
Ai nhìn không cũng biết, Hắc Thần lúc này vô cùng tức giận. Đối với gia đình thì anh không thể động tay động chân hay làm cái gì quá đáng nên ngoài việc ngồi chịu trận thì chẳng còn cách nào hay hơn. Còn Tống Huyền Chang thì vô cùng ngạc nhiên, hóa ra tính cách của mẹ anh là thế này vậy mà trước đây cô đã nghĩ mẹ anh là người tốt tính
“Tốt nhất là tìm cô gái có gia thế tốt mà cưới, rồi yên ổn về nhà”
“Không cưới được em ấy có ch.ết con cũng không về”
“Xả vai được rồi” Hắc Thành ngồi im lặng suốt nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng
“Mười năm không sống cùng thêm một năm nữa cũng không ch.ết” Trên mặt Hắc Thành lộ rõ vẻ thờ ơ, không quan tâm. Thực ra thì đối với ông mà nói, Hắc Thần bây giờ đã lớn chuyện sống bên ngoài là bình thường. Tuyết Mễ cứ suốt ngày làm quá lên
“Anh đừng nói ra như thế”
Chỉ có Tống Huyền Chang mới bị dọa sợ, Hắc Thần lúc đầu có chút hoảng nhưng nhận ra mẹ mình không thể đột nhiên như vậy, còn cảm thấy Tuyết Mễ diễn vô cùng giả
Hắc Thần cầm tay Tống Huyền Chang đứng lên, khi đi được vài bước thì anh liếc mắt xuống nhìn hai người đang ngồi
“Mẹ đừng có lôi ba đi làm chuyện vặt nữa. Trên mặt ba hiện rõ chữ “quá phiền” kia kìa”
“Mẹ cố gắng lắm mới có thể đưa ba con tới đây. Hai người hòa thuận đi mà”
“Hòa thuận? Đã sớm hòa thuận” Đột nhiên hai giọng nam trần cùng lúc đồng thanh
Tuyết Mễ ngơ ngác quay sang nhìn Hắc Thành
Ông cũng chậm rãi đứng lên “Đã bảo em đừng có làm chuyện phí thời gian. Giờ về được chưa”
“Này, khoan đã…”
Hắc Thành đi gần đến cửa nhà thì nói lớn vọng lại chỗ của Hắc Thần “Yêu đương cho cẩn thận”
“Không ngờ con dám lấy người từng lớn tiếng với ta”
Hắc Thần và Hắc Thành đã có vài cuộc gặp gỡ trong vài ngày gần đây. Hắc Thành sống thoáng hơn anh thì trưởng thành, họ hòa thuận đương nhiên sẽ dễ dàng. Chuyện này chỉ có mỗi Tuyết Mễ là không hề biết mà thôi. Đến khi Hắc Thành rời đi thì Tống Huyền Chang mới bắt đầu mới kịp phản ứng
“Hảaa, ông ấy là người ở bệnh viện. Là b…ba anh sao” Tống Huyền Chang có thể nhớ đến hôm ở bệnh viện cái ngày Hắc Thần làm việc quá sức mà ngất đi, anh bị một người đàn ông đánh nhưng lại không nhớ đó lại chính là ba của anh
Hắc Thần nhìn biểu cảm đa dạng của Tống Huyền Chang mà bật cười “Phải, người đó là ba của anh”
“Cái lần đó em hình như…”
“Không sao đâu mọi thứ qua lâu rồi”
Sau đó Tống Huyền Chang liền bị anh đưa vào nhà bếp, giờ cô mới nhớ ra mình đến nhà anh là làm bữa tối cho anh
“Em cứ tự nhiên anh đi lên phòng trước”
“Vâng”
Sao Hắc Thần lỡ lòng nào mà để cô ở đây một mình thế này, dù hôm trước đã làm bánh ở nhà anh nhưng bây giờ giúp việc làm lại là người khác nên không thể tránh khỏi việc ngại ngùng
“Cậu chủ nói cô sẽ nấu ăn, cô muốn nấu món gì à”
“D..dạ vâng, thường ngày anh ấy gì ạ”
“Cậu chủ….thực ra là không thường xuyên ăn tối. Mỗi ngày đến nửa đêm cậu chủ mới về nhà”
“Vậy sao, em hiểu rồi”
Hắc Thần thường xuyên cắm mặt vào đống công việc cô cũng chẳng lạ nhưng lại làm quá giờ thì cô rất lo lắng. Cái công suất làm việc của anh cô không biết làm cách nào để anh giảm. Tống Huyền Chang lấy nơ rồi buộc cao tóc của mình lên để chuẩn bị đồ ăn tối giúp anh
Một lúc sau Hắc Thần cuối cùng cũng đã từ trên tầng đi xuống nhưng với một giao diện hoàn toàn khác. Vừa rồi Hắc Thần đã đi tắm cả rồi, cũng như mọi dáng vẻ cô thấy qua mái tóc cụp hết xuống và với một bộ quần áo bình thường
“Suỵt, ra ngoài hết đi” Anh ra hiệu cho giúp việc và quản gia, chỉ mất một thời gian ngắn ngủi là họ đã đi ra hết trong sự im lặng
Đây là nhà bếp của nhà anh, để đi vào trong mà không ai phát hiện thì anh không thiếu cách. Hắc Thần từ phía sau đột ngột ôm lấy eo Tống Huyền Chang khiến cho cô giật mình
Hắc Thần bắt đầu đặt cằm lên vai Tống Huyền Chang
“Anh đói rồi sao”
“Không hẳn thế! Sao em không để giúp việc làm” Khi Hắc Thần xuất hiện thì chỉ thấy cô đang làm còn giúp việc thì đứng không nên mới hỏi anh câu đó
“Họ cũng đã làm rồi, mấy món khác em muốn tự làm”
Tống Huyền Chang giữ lấy tay của Hắc Thần rồi quay cả người lại nhìn Hắc Thần một lúc rồi tươi cười với anh “Ra ngoài cho em làm”
Hắc Thần hạ thân xuống rồi hôn nhẹ lên môi cô một cái “Tuân lệnh”
Khi anh rời đi cô không biết nói gì ngoài việc nở nụ cười bất lực. Tính cách của mấy vị tổng tài cô thường hay đọc trên tiểu thuyết cũng giống như cách Hắc Thần làm, hóa ra đều giống nhau
Trong bữa tối của Hắc Thần và Tống Huyền Chang. Anh ăn những món ăn trên bàn nhưng chủ yếu là ăn những món cô làm thôi, vì đây đều là sở trường của cô nên rất hợp với khẩu vị của anh
“Lát nữa lên phòng anh một chút”
“Em còn phải về nhà nữa”
Hắc Thần như giả vờ không nghe thấy lời Tống Huyền Chang đang nói mà tiếp tục ăn. Buổi tối, gọi lên phòng, cái tình tiết này có phải rất là quen thuộc không. Cô dường như đã trải qua việc này vài lần rồi thì phải. Tống Huyền Chang mong không như lần trước mà chỉ đơn thuần là hỏi chuyện là xong thôi!