Chương 45
“Hắc Thần sao, lâu rồi mới gặp đó nha”
“Dạ, cháu chào bác”
Lời chào được nói ra cũng là lúc cánh cứa ô tô cũng được mở ra, anh đưa tay để về phía Tống Huyền Chang cô cũng không ngần ngại chạm vào tay anh mà bước ra ngoài. Cô cúi đầu xuống để rời khỏi xe và khi nhìn thấy Vương Linh cô cũng không quá bất ngờ vì vừa cũng đã nghe thấy giọng rồi
“Ủa con gái cũng ở đây nữa sao”
Tống Huyền Chang nhìn Vương Linh liền biết bà lại muốn trêu chọc cô “Mẹ không muốn con ở đây sao”
“Hai mẹ con vào nhà đi ạ, cháu xin phép về trước” Hắc Thần không muốn phá cuộc trò chuyện của mẹ con cô nhưng để họ nói chuyện ở bên ngoài cũng không hay ho gì
“Anh vào nhà chơi một lát đi”
“Hả, được sao”
“Vâng, sao lại không chứ”
Vương Linh ở đằng sau cũng chỉ nở một nụ cười. Câu mời mà bà thường hay nói hôm nay lại bị Tống Huyền Chang cướp lấy trong chớp mắt.
Hắc Thần ngồi ở phòng khách rồi đợi Tống Huyền Chang mang đồ uống mà Vương Linh yêu cầu và cùng ngồi trò chuyện với bà nữa. Đây cũng không phải lần đầu bà gặp anh nên khi nói chuyện cũng không có vẻ gượng gạo mà còn rất vui là đằng khác. Một lát sau khi Tống Huyền Chang mang đồ uống ra thì cũng đã cùng hai người nói chuyện
Trò chuyện được một lúc khi anh đang có ý định rời khỏi đây thì chuông cửa bỗng kêu lên. Vương Linh cũng từ từ đứng lên để mở cửa
“Hôm nay em ấy có ở nhà rồi này”
Tống Huyền Chang và Hắc Thần đồng loạt quay đầu ra nhìn. Anh đương nhiên là không biết người này còn phía cô thì dù có biết cũng chẳng nhớ nổi đây là ai đâu, bởi vì trí nhớ của cô rất tệ
“Thằng bé mới từ nước ngoài trở về, từ khi về đã luôn muốn gặp con”
“Gặp con làm gì”
“Con không nhớ gì về thằng bé sao?”
Tống Huyền Chang không nhìn người đó nữa mà quay sang phía Hắc Thần “Không nhớ nổi”
“Không nhớ cũng không sao, anh sẽ giúp em nhớ lại”
Tên đàn ông này bắt đầu đi về hướng của cô và có cả ý định ngồi cạnh cô, nhưng dường như không hề để ý còn có một người đàn ông khác ở đây nữa. Khi hắn chuẩn bị ngồi xuống thì bị Hắc Thần cản lại
“Mong anh sang bên kia ngồi, tôi không thích có người đàn ông nào ngồi cạnh em ấy”
“Cậu là…?”
“Tiểu Tô qua đây ngồi”
Tô Minh Hạo từ tốn vâng vâng dạ dạ với Vương Linh mà đi sang chỗ của bà mà ngồi
“Giới thiệu với cháu đây là Hắc Thần con rể tương lai của nhà bác, còn đây là Tô Minh Hạo đơn giản chỉ là hàng xóm. Hai đứa hòa thuận với nhau nhé”
Hai ánh mắt nhìn nhau như này chắc chắn sẽ rất khó hòa thuận. Tô Minh Hạo à, cái tên mà cô nghe được vừa lạ vừa quen nhưng cô không nhớ được nên sẽ coi người đàn ông trước mặt là người mới gặp
“Về nước được gần một tuần mới có thể gặp được em. Thường ngày em đi đâu”
“Đến nhà anh ấy ngủ” Tống Huyền Chang lấy ngón cái chỉ vào người Hắc Thần đang ngồi cạnh
“Chưa là gì mà đã đi sang ngủ, thật không biết coi mặt mũi là cái gì”
“Thì làm sao? Không được ngủ hả?”
Trên mặt Hắc Thần cũng đã bắt đầu xuất hiện vài tia tức giận, cô đến nhà anh ngủ thì làm sao, cần phải hỏi qua ý kiến của người này ư? Tống Huyền Chang cũng giống như Hắc Thần nhưng vì không muốn nhìn bộ dáng nổi giận của mình nên mới nhẫn nhịn như thế
“Con bé vẫn dữ quá” Tô Minh Hạo quay sang nhìn Vương Linh với ánh mắt cầu cứu
“Cháu quen biết con bé từ rất nhỏ rồi mà, sao còn chưa hiểu tính tình của nó”
“Minh Hạo muốn sang chào hỏi con một tiếng thôi”
“Vậy sao”
Tô Minh Hạo nhìn cái bộ dáng thờ ơ, phũ phàng của Tống Huyền Chang thì không khỏi đau lòng. Ngày nhỏ trong trí nhớ của hắn thì cô đâu có như này chắc là có Hắc Thần nên tâm tình mới thế
“Đến giờ cháu phải về rồi, tạm biệt mọi người”
“Em tiễn anh”
Hắc Thần bắt đầu đứng lên thì cho Tô Minh Hạo một cái ngạc nhiên, không ngờ được rằng người này lại có thể cao đến thế. Khi anh ngồi thì cũng như người bình thường cả thôi. Hắc Thần bỗng dưng lên tiếng
“Mặt tôi dính cái gì sao”
“À không có”
Khi anh ra đến cửa thì đã quay đầu ra sau để nhìn Tống Huyền Chang
“Đến đây được rồi, mai gặp lại em sau” Hắc Thần đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô
“Vâng, mai gặp lại”
Hắc Thần rời đi cô thì quay vào trong nhà, khi vừa quay lại thì mặt người đàn ông đập vào mắt
“Em có muốn nhớ anh là ai không, mai cùng anh đi chơi’
“Không muốn, không rảnh. Con đi ngủ đây”
Tống Huyền Chang không biết lúc trước mình thân thiết Tô Minh Hạo như thế nào nhưng cảm giác hiện tại của cô là rất khó chịu. Một cảm giác rất khó giải thích
“Con bé một khi đã có bạn trai thì sẽ không thích có người khác xen vào đâu. Cháu nên giữ chừng mực một chút”
“Vâng, cháu biết rồi”
Tô Minh Hạo sau đó cũng rời đi. Vương Linh đã nói rất đúng, cũng giống như bạn của Tống Huyền Chang, Gia Viễn… lúc đó dù chưa có nhiều tình cảm với Hắc Thần nhưng khi nghe cậu ta nói xấu anh cô đã rất khó chịu. Bây giờ cũng thế, dù Tô Minh Hạo không nói xấu anh nhưng câu từ lại khiến cô không thích
Tô Minh Hạo cũng không có nhiều ý gì với Tống Huyền Chang chỉ là muốn chào hỏi nhưng lại vô tình nói câu lời không đúng mà làm cô cảm thấy khó chịu
Sáng hôm sau vẫn như thường ngày Tống Huyền Chang lại tiếp tục ngủ nướng và bỏ qua bữa sáng, ngược lại với cô là Hắc Thần anh dậy khá sớm và đi ăn bữa sáng rồi tới công ty. Hắc Thần trở về sau chuyến công tác sớm hơn dự kiến đều khiến cho nhân viên ngỡ ngàng. Anh ở bên ngoài nhưng nhân viên không tỏ ra thái độ lới lỏng mà còn nghiêm chỉnh hơn nhiều và chính điều đó đã khiến cho Hắc Thần không cảm thấy thất vọng
Khi vào trong công ty được vài bước thì quản lý của anh liền xuất hiện
“Chào Hắc Tổng, hôm nay ngài có tiện để phỏng vấn nhân viên mới không ạ”
“Ừ, chuẩn bị đi”
Cuộc tuyển chọn nhân viên ở công ty rất gay gắt, ngoài việc để chủ tịch chốt nhân viên thông qua giấy tờ và bài test thì còn phải có thêm một cuộc phóng viên riêng nữa. Cuộc phỏng vấn trước là do người khác còn lần này là chủ tịch, áp lực đương nhiên sẽ rất lớn
Hắc Thần ngồi vào bàn làm việc được một lúc thì Tống Huyền Chang cũng đã xuất hiện. Cô trông giáng vẻ nghiêm túc của anh mới không dám làm phiền mà nhẹ nhàng đến chỗ của bản thân. Tống Huyền Chang cũng bắt đầu nhập tâm vào công việc hơn rồi
“Cái này, kiểm tra lại” Hắc Thần lấy một bản tài liệu đưa xuống hướng của Tống Huyền Chang “Trong đây có vài chỗ không được ổn, em giúp anh xem rồi sửa lại”
Cô cũng nhanh chóng đỡ lấy vài tờ giấy mà Hắc Thần đưa “Vâng”
Hắc Thần giao mấy công việc này cho cấp dưới, chúng tuy đã rất hoàn hảo nhưng lại không đúng với ý của anh, mỗi lần như thế đều phải nhờ Tống Huyền Chang sửa lại.Suy cho cùng chỉ có cô mới hiểu được ngôn từ và phong cách của anh, đó chính là lợi ích của thư ký
Một lúc sau thì cửa phòng làm việc bỗng có tiếng cốc cốc
“Mời vào”
“Thưa ngài, cuộc phóng vấn đã được chuẩn bị xong rồi ạ”
“Ừ, đi thôi thư ký” Hắc Thần đứng lên rồi lên tiếng nơi với Tống Huyền Chang, lúc ấy cô cũng chỉ biết gật đầu mà đi theo sau
Tống Huyền Chang là thư ký của Hắc Thần cơ mà nhỉ, nhưng anh lại rất hiếm khi gọi cô là thư ký. Dù gì thì cô cũng không mong được gọi nhiều vì cái chữ “thư ký” ấy chút xa lạ. Hai người đến một căn phòng ở tầng thứ mười, bên ngoài có mấy chục người thì phải
“……”
“Không tốt, tôi cho cô cố gắng thêm một tuần nữa nếu không thì chuẩn bị đồ trước đi”
“Tốt, sau này nhớ tiếp tục duy trì như này”
Phòng vấn hàng chục người ngoài việc hỏi kĩ năng làm việc thì Hắc Thần chỉ có nói tốt với không tốt, dù sao thì anh vẫn tạo cơ hội tốt cho nhiều người vì không đuổi ai ngay. Mất một buổi sáng thì Hắc Thần cũng đã xong cuộc việc ở đây. Ngay sau đó liền cùng Tống Huyền Chang đi ra ngoài ăn trưa
****
Khi cô chuẩn bị tan làm thì đã nhận được cuộc gọi từ Vương Linh với nội dung: Là bà tối nay có buổi gặp mặt với bạn cũ lên sẽ không về nhà vào tối nay nên muốn cô tự mình lo liệu
Tống Huyền Chang ăn tối một mình cũng chẳng vấn đề gì cả
“Tới nhà anh hôm nay đi”
“Dạ…” Tống Huyền Chang hoang mang nhìn Hắc Thần
“Là cái này đây” Hắc Thần đưa điện thoại lên cho cô xem, hóa ra là mẹ cô cũng đã nhắn cho anh và yêu cầu Hắc Thần trông chừng cô nữa
“Hai người thân nhau tới mức nào rồi”
“Không lớn lao như em nghĩ, hôm nay cũng là thời điểm thích hợp để em thực hiện lời hứa hôm trước!”