Chương 42
Tống Huyền Chang cùng mọi người ăn sáng xong thì lên lại phòng để đánh thức Hắc Thần tỉnh dậy dù gì thì bây giờ cũng quá giờ ngủ rồi. Hắc Thần không phải người khó đánh thức bởi thế khi cô lay người thì anh đã mơ màng nhìn cô
“Hôm nay anh có muốn ra ngoài chơi không”
“Em cùng mọi người đi đi còn anh thì thôi vậy”
“Em hiểu rồi”
Cô nhận được câu trả lời phũ phàng của anh cũng không làm gì được mà đi xuống nhà, Hắc Thần lúc này lại thờ ơ mà tiếp tục đi ngủ. Tống Huyền Chang hiện tại vẫn chưa hiểu rõ Hắc Thần lúc thì anh vô cùng dịu dàng, quan tâm lúc thì lại vô tâm, thờ ơ…
Nếu như Hắc Thần không muốn ra ngoài cô cũng không thể bắt ép dù gì thì cuộc đi chơi này là do cô muốn anh đi, còn Hắc Thần có thực sự muốn đi hay không thì làm sao cô đoán được. Lý Bạch Nguyệt khi thấy Tống Huyền Chang một mình đi xuống thì lại rất tức giận với tên nhóc đang ngủ ngon lành trên phòng
“Cái tên lạnh nhạt này lại không chịu đi à, để chị lên đánh thức”
“Không cần đâu ạ” Tống Huyền Chang giữ lấy tay Lý Bạch Nguyệt khi thấy cô ấy đi lên cầu thang
Hôm trước mọi người đều đi ra ngoài chơi ngoại trừ Hắc Thần, những lúc như vậy thì anh cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nằm ngủ. Thực ra là chẳng phải lý do gì quá to tát mà đơn giản là anh không thích thú với cảm giác mạnh cho lắm
Hắc Thần nằm ngủ được thêm mười lăm phút thì không thể nào ngủ được nữa mà từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường để xem qua điện thoại một lượt, anh nghỉ mấy ngày nhưng không lo nhiều đến công việc cũng là vì mọi thứ cần làm thì anh cũng đã làm rồi.
Một lúc sau thì cuối cùng Hắc Thần cũng đã rời khỏi giường để xuống nhà dùng bữa sáng.
“Cậu muốn ăn gì ạ”
“Có món gì thì cứ mang ra là được”
Sau khi ăn xong anh quyết định ra công viên nhiệt đới gần đó, ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn này quả thực có một chút cô đơn. Đến đó, Hắc Thần cũng không muốn ăn mặc rườm rà làm gì chỉ cần mặc một chiếc áo phông và quần dài là được rồi. Trông anh ở bộ dáng này không ai nghĩ anh sắp 30 tuổi cả
Cảm nhận đầu tiên khi vào công viên Nhiệt Đới này là tiếng vui đùa của trẻ con cũng như là tiếng hét của những người đang chơi trò chơi. Anh bây giờ không biết lên tìm Tống Huyền Chang ở chỗ nào lên cứ từ từ đi xung quanh đây. Anh mất khá nhiều thời gian để tìm thấy cô và khi đã tìm được thì thấy cô đang ngồi một mình ở quán nước gần trò tàu lượn
Hắc Thần thừa biết đây là lỗi của anh.
Anh vì thế mà nhanh chóng bước tới chỗ Tống Huyền Chang đang ngồi. Hắc Thần từ sau lưng cô mà cúi xuống, việc ấy lại khiến cho cô rất giật mình
“En không muốn chơi sao?”
Tống Huyền Chang điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi quay sang nhìn anh “Không muốn”
“Không lẽ em không thích mấy cái này”
Hắc Thần đột nhiên thơm lên má cô một cái rồi đi sang chiếc ghế đối diện với cô. Tống Huyền Chang thấy anh xuất hiện đúng là rất giật mình tại sao vừa rồi anh có thể trông trẻ như thế được. Tuy cô trẻ hơn anh bốn tuổi nhưng nhìn vẻ ngoài đó cũng có chút tự ái
Hai người họ cùng nhau nói chuyện một lúc mà mãi không thấy bốn người kia đâu liền nghĩ rằng họ đi tìm trò khác để chơi rồi. Chính lúc đang nói chuyện vui vẻ cùng cô thì bỗng nhiên ba cô gái xuất hiện, rất giống nữ sinh cấp ba
“Anh ơi có thể cùng tụi em làm quen không”
Hắc Thần ngẩng mặt lên thì thấy có người xuất hiện với ý định làm quen, ban đầu anh không có phản ứng gì mà quay lại nhìn Tống Huyền Chang. Lúc đó anh chỉ thấy cô cầm cốc sinh tố lên uống với biểu cảm giận dỗi. Dù gì thì anh cũng không muốn chọc tức cô.
“À xin lỗi, tôi có bạn gái rồi. Hôm qua chúng tôi mới…”
“Anh đừng có nói linh tinh” Tống Huyền Chang cảm thấy anh sẽ nói cái gì không đúng mà nhanh chóng đặt cốc xuống rồi lấy tay bịp miệng anh
Nếu như để ý thì trên cổ của Tống Huyền Chang thì quả thực là có vài dấu đỏ nhạt, thế mà trong chốc lát bàn của cô đã không còn ai. Cô buông tay ra rồi bất mãn ngồi xuống nhìn anh
“Đi ra ngoài em cấm anh có bộ dạng như này”
Hắc Thần liền nở một nụ cười nhẹ nhàng “Em không bị mất anh đâu”
“Ể em ấy đang ngồi cùng nam sinh trung học trẻ tuổi nào kia, có lên chụp cho nhóc Hắc không”
Ở góc độ của Lý Bạch Nguyệt thì chỉ thấy góc nghiêng và bộ quần áo bình thường của anh nên nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường. Khi nghe thấy vài âm thanh quen thuộc thì Hắc Thần đột nhiên quay lại nhìn
“Chị có bị cận hay không mà nhìn anh hai ra nam sinh trung học”
“Hả là nhóc Hắc à”
“Có chuyện gì mà to nhỏ ở đó vậy?” Hắc Thần cùng Tống Huyền Chang vô cùng hoang mang với họ, sao mãi còn chưa đến bàn nữa thế
Lý Bạch Nguyệt cùng Hắc Tiểu Đồng nhanh chóng đi đến chỗ của cô mà nói chuyện phía sau thì còn có Hoắc Cảnh Thâm và Trương Tuấn Hàn đang tiến tới. Lý Bạch Nguyệt bỗng nhiên quay sang nhìn Hắc Thần
“Đâu ra cái dáng vẻ này”
“Ý gì chứ, chị đừng nói như ai cũng già như chị”
“Em nói gì… Huyền Chang này sao em có thể chịu đựng được cái tính trêu ngươi đó của tên nhóc”
“Cái này thì chắc đối với chị còn em thì anh ấy không vậy”
“Hai cái đứa này..”
Lý Bạch Nguyệt bị Hắc Thần chọc tức đã quá đủ bây giờ còn đến lượt Tống Huyền Chang xem ra không yên ổn với cặp đôi tình tứ này rồi. Sau khi Hắc Thần đến đây thì chỉ có ba người phụ nữ chơi và không thèm lôi theo chồng của mình nữa
“Hai đứa có rảnh rỗi gì không, anh vừa mới nhận được yêu cầ..”
“Em từ chối// Không” Trương Tuấn Hàn và Hắc Thần cùng đồng thanh với nhau đã khiến cho Hoắc Cảnh Thâm cười ra tiếng
Ba mỹ nam ngồi lại chung một chỗ đã tạo lên một khung cảnh khá đẹp, quán nước thì khi ít người cuối cùng bây giờ cũng đã rất đông. Nhưng lại không dám vào làm quen đâu, vì hai người đã có đeo nhẫn cưới cả rồi còn người kia khả năng đã có bạn gái cũng rất lớn
“Mối quan hệ của hai đứa có vẻ rất tốt thế bao giờ kết hôn”
“Anh gấp cái gì, kết hôn thì chắc chắn sẽ tổ chức. Nhưng bây giờ em cần hàn gắn lại mối quan hệ với gia đình trước đã”
“Câu hàn gắn này em cũng nói vài năm trước mà chưa làm được thì phải”
“Năm nay sẽ cố”
Hắc Thần rất muốn được sống hòa thuận với gia đình nhưng mỗi lần gặp mặt thì Hắc Thành ba anh đều lộ ra bộ mặt không hài lòng nên khiến cho anh nghĩ ngợi khá nhiều
******