Chương 36
“Này nhóc Hắc”
Hắc Thần chậm rãi quay đầu lại nhìn “Chuyện gì, đã bảo đừng gọi tôi là nhóc rồi”
“Nhóc có thể bớt thiên vị được không~”
“Đừng có mà dùng giọng điệu của tên khốn đó để nói chuyện với tôi. Có gì thì nhanh lên”
Chấn Phong không phải vì là người quen thì đã bị Hắc Thần tẩn cho một trận rồi, cậu ta rõ ràng biết anh rất ghét Khang Dụ (nhân vật xuất hiện ở chap 32) nên luôn muốn chọc tức anh
“Không đùa nữa, chuyện này không phải tôi gọi cậu tới sao, nên trả ơn thế nào?”
“Biết rồi, game mới đúng không mai sẽ chuyển tới cho”
“Cảm ơn Hắc Tổng nhiều nha, hai người nhớ về cẩn thận đó”
“Cái tên nghiện game ch.ết tiệt”
Hắc Thần cũng như Hoắc Cảnh Thâm biết rõ Chấn Phong là loại người chỉ biết cắm đầu vào game nhưng một khi yêu cầu là có thể hoàn thành xong hết, coi như không thể phí một nhân tài được
Tống Huyền Chang thấy Hắc Thần không giống thường ngày, trông vô cùng rất đáng sợ có vài lần lại hơi lớn giọng, trong khi đang suy nghĩ và ngước đầu nhìn Hắc Thần thì anh bất ngờ cúi đầu xuống
“Mặt anh dính gì sao”
Tống Huyền Chang khi thấy Hắc Thần hỏi liền lắc đầu “Không có”
Tay cô bị kéo mạnh một cái rồi bị lôi vào trong xe ô tô. Hắc Thần kéo dây an toàn giúp cô rồi lên tiếng “Lần sau có đi đâu thì nói với anh một tiếng”
“Tại…mẹ Vương nhờ đến…em đâu biết sẽ có ch…chuyện này…”
“Ừm lần sau cẩn thận một chút”
Chuyện này nếu là mẹ cô nhờ thì Hắc Thần đâu thể trách móc được dù gì thì cũng là nghe lời của gia đình, Hắc Thần lùi lại để trở về ghế lái thì đột nhiên bị Tống Huyền Chang cầm lấy cổ áo kéo lại và bất ngờ hôn môi anh
Thứ mà Hắc Thần nhìn thấy bây giờ là bộ dáng nhắm chặt mắt của Tống Huyền Chang, nếu đã muốn hôn người khác sao lại có vẻ mặt này chứ. Anh nắm chặt cổ tay của cô rồi lùi ra sau, Tống Huyền Chang bất mãn tự tay tháo dây an toàn tiến lại chỗ anh
“Em hôm nay bị làm sao”
“E…em…”
“Thôi được rồi, hôn một cái là được đúng không”
Nhìn vẻ mặt khóc nức nở của Tống Huyền Chang Hắc Thần không thể tránh né được, bình thường thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này thế nhưng hôm nay là ngày không phù hợp để anh nghĩ tới việc này
Hắc Thần nghiêng đầu, tay giữ đầu của Tống Huyền Chang rồi hôn lên môi của cô, nụ hôn của anh vốn đã rốn tuyệt hảo trình độ hôn của Hắc Thần càng ngày thăng hạng, nếu như anh chỉ muốn hôn thì cô không muốn đòi hỏi nữa
“Hôm khác sẽ đền bù cho em, hôm nay đừng giận”
“Em không thèm giận”
Hắc Thần vỗ đầu Tống Huyền Chang nhẹ nhàng rồi quay lại việc lái xe, anh không biết cô có giận hay không với lại cô đâu giống anh đâu phải không được làm tình liền quay ra giận dỗi như anh…
Không gian trong xe đầy im lặng thì điện thoại của cô bỗng reo lên phá tan đi ngay bầu không khí đó. Chữ “Mẹ Vương” hiện lên trên màn hình điện thoại khiến cô đầy tức giận
“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi đã bắt con đi gặp lão ta, có bị làm sao không”
“Mẹ còn hỏi con sắp toang đến nơi đấy, anh ấy không tới thì…”
“Ai tới??”
“Mẹ hại con như thế việc gì phải kể cho mẹ nghe” Ngay sau đó Tống Huyền Chang đã cúp máy, lần sau nếu Vương Linh có nhờ cô nhất định sẽ không đồng ý
Tiếp sau cô lên để ý vẻ mặt của Hắc Thần thì hơn, cô thấy sắc mặt của anh không tốt, ngoài vẻ dịu dàng vừa rồi thì không còn nữa, thường thì anh sẽ cười với cô và khi cô muốn “làm” anh sẽ không từ chối. Vậy mà hôm nay lại hoàn toàn khác, không lẽ Tống Huyền Chang đã bị ghét rồi
Khi tới nhà Tống Huyền Chang không quay đầu chào tạm biệt anh mà nhanh chóng mở cửa xe rồi đi vào nhà. Đến khi cô vào nhà và khép cửa thì anh định hình được trên xe đã không còn người. Hắc Thần liền lái xe về trong im lặng
Cô đi lên phòng của mình và ngồi xuống giường thở một hơi thật dài rồi từ từ nghĩ tới biểu cảm của Hắc Thần. Cô vậy mà đã lấy điện thoại ra gọi cho cô bạn tên Hắc Tiểu Đồng ấy
*****
“Anh ấy cứ đến ngày này đều thế, vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ cũ của tớ”
“Tớ hiểu rồi”
Tống Huyền Chang chưa bao giờ hiểu cho cảm xúc của Hắc Thần, cô thừa biết anh sẽ không trách móc cô cái gì nhưng bắt ép anh trong ngày này đúng là không được tốt đẹp gì
Hắc Thần trở về nhà thay chiếc áo còn mùi rượu ấy rồi quay lại công ty, hôm nay đúng là ngày giỗ của người mẹ quá cố đó nhưng anh không quan tâm, người đàn bà đó không coi anh là con ruột thì anh cũng không có nghĩa vụ phải coi bà ta là mẹ cả. Việc anh từ chối Tống Huyền Chang ngày hôm nay là vì muốn thử cô một chút, nhưng chuyện này là sai lầm thì bởi anh chẳng thấy cô có chút động thái gì. Đúng là niềm hối hận trong tháng ngày gặp được cô
Cuộc họp gấp cũng đã bị hoãn rồi, anh đến công ty để làm một số việc còn dở dang chưa hoàn thành, tiện thể thanh toán cái số tiền cho Hoắc Cảnh Thâm và còn phải mua game mới cho Chấn Phong để trả ơn nữa
Trong khi đang gõ máy tính thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cả công ty rộng lớn chỉ có mỗi Hắc Thần ở lại nên khi nghe tiếng gõ cửa sẽ có chút giật mình
“Mời vào…”
“Mấy đứa nhóc dạo này chăm chỉ thật”
Hắc Thần hừ lạnh một tiếng tỏ ra thái độ không muốn tiếp khách “Cút về, tôi không tiếp khách giờ này”
“Hắc Tổng dạo này cứ khó chịu với tôi thế”
“Tôi nói lại lần nữa, Khang Dụ,cút về ngay cho tôi”
Trời hôm nay có sập hay không sao hắn lại xuất hiện ở đây, biết rõ anh ghét cay ghét đắng mà vẫn muốn tới đây gặp mặt. Hắc Thần có thể nói chuyện hiền lành với tất cả mọi người nhưng ngoại trừ Khang Dụ và cả nhóm của hắn ta nữa
“Nói chuyện một chút”
“Nói nhanh rồi về dùm”
“Cái lão già hôm nay cậu đánh là mục tiêu bọn tôi đang theo dõi nhưng cậu đã đánh hắn đúng như yêu cầu chúng tôi nhận được, nên phải đem tiền này tới cho cậu”
“Để đó rồi về đi”
“Với lại tên đó không dễ bỏ qua đâu trông chừng cẩn thận nữ nhân của cậu”
Khang Dụ nói xong liền bỏ đi, thực ra phong cách làm việc của mấy nhóm trong thế giới ngầm rất giống nhau, khi ai hoàn toàn mục tiêu dù là ai thì tiền cũng sẽ phải thuộc về người lập chiến công. Khang Dụ tính tình không tệ nhưng đối với Hắc Thần mà nói là không ưa nổi
Đến hơn mười giờ trong lúc làm việc thì điện thoại anh bỗng đổ chuông
“Alo Hắc Thần xin chào”
“Cháu có ở cùng A Tống không”
Hắc Thần nghe giọng liền biết đây là Vương Linh mẹ của cô “Vừa rồi cháu đã đưa em ấy về nhà rồi”
“Lạ thật, bác vừa lên phòng nhưng không thấy con bé, bác tưởng ở cùng cháu”
“Để cháu đi tìm em ấy, bác đừng quá lo lắng”
Tống Huyền Chang ra ngoài vào giờ này làm gì? Dù không muốn tin lời của Khang Dụ nhưng anh vẫn cảm thấy khá lo sợ đã nhanh chóng gọi cho cô
Điện thoại đổ chuông hai mươi giây thì mới thấy có người nghe máy “Anh có chuyện gì thế”
“Em đang ở đâu”
“Ở cửa hàng tiện lợi cách nhà em 7m về phía Đông”
“Ngoan ngoãn đợi anh ở đó”
“Vâng”
Trong đầu Tống Huyền Chang chỉ suy nghĩ một câu: Rốt cuộc là có chuyện gì thế nhỉ
Giọng của Hắc Thần khá hấp tấp, cô cũng chẳng muốn nghĩ nữa mà tiếp tục chọn đồ. Vừa rồi khi vào nhà vệ sinh cô thấy một số đồ cá nhân của bản thân đã hết sạch lên đã ra ngoài để mua
******
Hắc Thần chạy xe đến chỗ cô nói, nhưng khi vừa bước ra khỏi khu để xe thì anh thấy mình đã đến muộn, món đồ mà Tống Huyền Chang vừa mua đều rơi hết xuống đất, một cảnh tượng khiến anh nổi điên là cô bị một người túm tóc, cô muốn đứng lên cũng không đứng được
“Là cô gái này đúng không”
“Chính xác”
“Đa…đau…đừng mà..” Tống Huyền Chang giữ tay của người đàn ông đang túm tóc mình mà van xin mong được thả lỏng, nhưng một cái nhẹ nhàng với phụ nữ cũng không có
“Câm mồm v-“
Một lần nữa Hắc Thần lại xuất hiện cứu cô. anh cúi người đỡ cô đứng lên, do cô mặc quần ngắn lên đã bị chầy xước hết cả đầu gối rồi. Hắc Thần chỉnh tóc lại cho Tống Huyền Chang
“Anh xin lỗi”
“Để anh giải quyết xong vụ này sẽ ngay lập tức đến tạ lỗi với em” Hắc Thần đỡ lấy người của Tống Huyền Chang kéo vào lòng rồi đi tới chỗ đám người kia
Chỉ trong một buổi tối Hắc Thần phải động thủ tới hai lần đúng là chẳng tốt đẹp gì. Hắc Thần biết thực lực của bản thân đến đâu, thắng hay không đương nhiên anh biết rõ. Ông chủ yếu thì đàn em cũng yếu, đánh chỉ tổ mất thời gian thôi. Sau một lúc thì anh cũng xử lý xong
Nhưng trong lúc sơ xuất Hắc Thần bị mũi dao đâm thẳng vào cánh tay đang ôm Tống Huyền Chang, anh nhanh chóng đá cho tên đó ngã ngay xuống đất tuy nhiên con dao nhỏ ấy vẫn còn trên tay anh
“Đúng là chủ nào tớ nấy chỉ biết đánh lén là giỏi”
“H-Hắc Thần…tay anh” Tống Huyền Chang dịch ra khỏi vòng tay anh thì giật mình khi thấy chiếc dao trên cánh tay anh, chiếc áo cũng đỏ một mảng
Hắc Thần cầm đầu dao rút mạnh một cái “Thấy chưa, anh không sao đâu”
Tống Huyền Chang nắm chặt áo của anh “Là tại em, là em không…biết tự biết bảo vệ bản thân, là em không chịu nghe lời anh”
Hắc Thần vòng tay xoa đầu cô và cười đầy dịu dàng lại càng khiến cho Tống Huyền Chang tự trách bản thân “Không sao rồi, lần sau sẽ không để em một mình đi ra ngoài nữa. Nó là lỗi của anh mới đúng”
“Không, không, tất cả đều tại em anh mới bị thương”
“Về nhà của anh, em đồng ý chứ. Vết thương này phải nhờ vợ tương lai băng bó mới khỏi được”
“Ừm, em về cùng anh”