Chương 32
Chỉ có Hắc Thần luôn yên ổn nhất anh trước giờ đã là người bình thản giữa sóng gió. Trước mắt anh là cảnh Lý Bạch Nguyệt và Hắc Tiểu Đồng đứng lôi chồng mình ra khỏi đám này
“Hai người ở đây thì Tống Huyền Chang đâu”
“Chắc ở bên ngoài”
Hắc Thần gật đầu rồi đi khỏi chỗ này, nếu anh còn tiếp tục ở lại thì chỉ rước họa vào thân. Anh đặt cốc rượu xuống bàn rồi quay đi, thế mà lại bị một cánh tai kéo lại. Người này anh biết và còn rất nhớ tên: Khang Dụ
“Gì..”
“Lạnh lùng quá đấy”
“Xin lỗi tôi không thích những người cợt nhả như cậu”
“Ể người ta buồn đấy”
Khang Dụ rất vui tính, vui tính đến mức mà Hắc Thần căm ghét, vẻ mặt rất tử tế nhưng cái giọng nói trêu đùa thì anh không tài nào chấp nhận được
Khang Dụ nhìn Hắc Thần với cặp mặt toát lên ý trêu đùa “Nhóm của các cậu vừa cướp công của chúng tôi, có nên nói cho Hạ Tổng không ta”
“Liên quan tới tôi chắc, và đừng làm như chúng ta thân như thế”
Hắc Thần vung tay một cái rồi đẩy Khang Dụ ra xa, nhìn vẻ mặt của kẻ thù đúng là chẳng bao giờ ưa được. Anh quay người lại để đi tìm Tống Huyền Chang vẫn tốt hơn
Tống Huyền Chang thấy việc đứng bên ngoài chẳng tốt đẹp gì nên đã cố gắng đi vào chỗ họ. khi tới đến chỗ đó cô chợt nghĩ mọi người như này không phải hơi quá sao. Họ cùng lắm chỉ đang uống rượu. Vừa mới vào trong đã thấy ngay Hắc Thần đang tiến tới nên cô đã nhanh chóng đi lại
“C-có chuyện gì vậy.. ạ”
“Họ uống rượu chào hỏi nhau thôi”
“Thế mà đông như này”
Hắc Thần đang muốn tiếp tục trả lời lại Tống Huyền Chang thì điện thoại bỗng kêu lên
“Alo Hắc Thần nghe”
“Giọng điệu lạnh lẽo quá rồi đấy”
“Cúp máy đây”
“Thôi thôi, xin lỗi”
Chấn Phong biết mọi thứ đang diễn ra ở đây lên muốn ngăn họ lại nhưng gọi cho Hoắc Cảnh Thâm không được nên mới gọi sang cho anh. Vì cậu ta nhìn thấy Hắc Thần không tham gia vào chuyện này
“Có muốn cản lại không”
“Muốn mà không cũng được”
“Hazz nhóc đưa điện thoại về chỗ đó đi”
“Ừ, mà tôi lớn hơn cậu bớt gọi nhóc lại”
Hắc Thần quay sang chỗ Tống Huyền Chang rồi nở một nụ cười và nói với cô rất nhẹ nhàng “Đợi anh ở đây một chút”
“Vâng”
Thứ trên điện thoại được phát ra đồng loạt khiến hai bên ngừng lại, đó là người đứng ở bậc cao nhất của chính phủ. Họ đều nghĩ ở đây nhiều người nên ông ta sẽ không nói gì. Chấn Phong thì nghĩ khác, thực ra đây chỉ là một tấm hình hiếm mà cậu ta lấy được và còn ác hơn khi lấy luôn giọng của ông ta
“Mọi chuyện dừng được rồi”
Một lời nói uy quyền vang lên khiến họ dừng lại, đơn giản là vì họ không muốn chính phủ đẩy vào tù, tội họ làm ra chưa bao giờ là ít nhưng họ đều được ông ta giúp đỡ nên mấy người như Hoắc Cảnh Thâm mới có cuộc sống bình thường
“Em về trước đây, còn cái gì thì tự giải quyết đi”
Hắc Thần rời đi và đến chỗ của Tống Huyền Chang rồi cầm tay cô kéo đi. Đến khi Hắc Thần biến mất đám đông cũng tan ra hết thì Hoắc Cảnh Thâm mới bình tĩnh lên tiếng
“Theo như vụ cá cược đã nói tôi đợi 300 nghìn NDT của các người”
******
“Vụ cá cược đấy là gì?” Lý Bạch Nguyệt cùng Hắc Tiểu Đồng có chút tò mò với việc vừa rồi nên đã hỏi ngay Hoắc Cảnh Thâm
“Không có gì lớn, qua việc kia xem nhóc đó có nổi giận khi bọn anh bị khích đểu hay không”
“Vậy là thằng nhóc không nổi giận”
“Ừ”
“Vậy sao anh vui thế”
“Hắc Thần từ trước đã luôn giữ vẻ mặt đó rồi anh không có cách nào dạy được. Bây giờ chỉ trông chờ vào cô gái kia thôi”
“Như này không tốt sao, chúng ta lại có tiền”
“Anh đừng nói như kiểu nhà mình hết tiền như thế chứ”
Trong cuộc trò chuyện 4 người thì Lý Bạch Nguyệt chỉ hiểu được một phần còn lại thì không hiểu đặc biệt là phần khi nghe Hoắc Cảnh Thâm nói đến việc ” Hắc Thần từ trước đã luôn giữ vẻ mặt đó”
Còn ba người còn lại rất hiểu nhất là Hắc Tiểu Đồng, cô là người chứng kiến vẻ mặt Hắc Thần từ vui vẻ thành trầm tính. Mọi chuyện không phải tại Hắc Thành mà là vì người mẹ quá cố. Đó là người mẹ mà Hắc Thần rất yêu quý, là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh cười tự nhiên nhất. Nhưng càng kỳ vọng lại càng thất vọng khi “người đàn bà” đó đã đẩy anh đến gõ cụt không biết bao nhiêu lần
Đối với một đứa trẻ khi đó thì một hành động nhỏ cũng đã bị ảnh hưởng đến tinh thần. Sau nhiều lần như thế Hắc Thần đã không còn cười nổi, đó chính là điều Hoắc Cảnh Thâm lo lắng. Nhưng dạo gần đây hắn nhìn thấy anh đã cười và phát hiện xung quanh anh có một người phụ nữ
Còn việc sao Hoắc Cảnh Thâm biết Hắc Thần đã cười thì cả cái thành phố này hắn không thiếu người, đặc biệt quản lý của Hắc Thần và Cao Diệu Ly đều là người do Hoắc Cảnh Thâm nhờ, mục đích cũng không nguy hiểm chỉ là muốn xem cuộc sống của anh nhưng không ngờ mấy ngày đầu tên nhóc đó quá lạnh lùng…
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
“Anh muốn đi đâu”
Tống Huyền Chang bị Hắc Thần kéo ra khỏi căn nhà mà không nói một lời nào, cuối cùng thì dừng lại tại căn vườn của Hạ gia. Đúng là nhà của Hạ Thiên có rất nhiều điều lạ, trong lúc cùng Hoắc Cảnh Thâm lấy đồ ở vườn anh đã phát hiện một điều vô cùng thú vị. Và anh cũng đã xin phép Hạ Thiên cho mình tới đây một lát
Lúc đó là khi hai nhóm đang uống rượu và anh không muốn can thiệp lên đã đi tìm Hạ Thiên
“Hắc Tổng có chuyện gì sao”
“Vừa rồi tôi đi qua vườn nhà ngài có phát hiện một thứ khá đẹp, ngài không phiền cho tôi tham quan một lát không”
“À khu vườn đó sao, vậy thì cứ nhiên mà ngài đừng dẫm lên hoa đấy”
Hạ Thiên như này có vẻ rất yêu quý Hắc Thần thì phải mà cái vườn đó cũng không phải của ông nên ông cũng không quan tâm.
Tống Huyền Chang đi được một đoạn liền bị Hắc Thần bịt mắt lại khiến cho cô càng thêm tò mò hơn, đi đến nơi cần tới anh từ từ buông tay ra. Khung cảnh trước mắt đẹp đến mức tới mức rơi lệ. Một rừng hoa hồng đỏ có thêm nhiều con đom đóm chiếu sáng, đẹp đến nao lòng
Cô quay sang nhìn anh chằm chằm nhưng anh lần này lại không nhìn cô mà chỉ nhìn thứ trước mặt. Tống Huyền Chang nhìn thấy mắt của Hắc Thần có chút long lanh và có chút ẩm ướt, vẻ mặt này hình như là lần đầu tiên cô chứng kiến
“H-Hắc…Thần…”
“À xin lỗi em, tự ý dẫn em ra đây” Hắc Thần giật mình quay sang nhìn cô
Tống Huyền Chang bỗng nhiên lắc đầu “Anh có chuyện gì đúng không”
“Ừm nhưng sau này sẽ kể cho em nghe”
“Em nghe câu này nhiều đến chán rồi, anh nói yêu em thì phải nói cho em nghe nữa mới đúng”
Hắc Thần khẽ cong môi đầy dịu dàng rồi đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái “Chuyện của anh rất nhanh chán”
“Anh lại như thế” Hắc Thần càng xoa đầu Tống Huyền Chang mạnh hơn nữa, thiếu một chút nữa tóc cô cũng có thể rối tung hết lên
Bãi hoa hồng và đom đóm chắc chắn đã khiến cho Hắc Thần gợi ra cái gì lúc nhỏ rồi
Tống Huyền Chang cảm thấy mình vẫn chưa được Hắc Thần tin tưởng, chuyện của anh cô chưa được nghe anh nói một cách đàng hoàng, cô biết cuộc sống trước đây anh đã trải qua nhiều điều. Thứ cô biết duy nhất là Hắc Thần có bất đồng với Hắc Thành, mọi thứ còn lại thì không…
******
Cô hiện tại đang ngồi trên xe của Hắc Thần để được trở về nhà, trên suốt quãng đường lái xe Tống Huyền Chang chỉ nhìn ra ngoài đường, thành phố này rất kỳ ảo gần đến nửa đêm rồi mà đèn đường vẫn còn được bật sáng mọi quán tạp hóa vẫn còn rất sáng. Tống Huyền Chang thà nhìn chúng còn hơn là nhìn Hắc Thần nghiêm túc như lúc này
Việc Hắc Thần xuống mở cửa xe cô cũng chẳng bất ngờ nhưng thứ mà cô bất ngờ chính là vì Tống Huyền Chang đang ở trước cổng nhà của Hắc Thần.Anh lúc nào cũng thế luôn lôi cô đi khi cô chưa nói được bất cứ thứ gì
Mỗi khi anh về nhà không cần gõ cửa thì chiếc cửa đã mở, cái này đối với anh bình thường nhưng cái bình thường ấy hôm nay lại khiến cho Tống Huyền Chang giật mình
“Chào mừng cậu chủ về nhà”
Hắc Thần gật đầu rồi kéo tay Tống Huyền Chang vào trong nhà
“Anh ngày nào cũng được nghe lời này à”
“Đúng thế, nếu em muốn nghe chung thì cứ về với anh”
“Anh nói chuyện này hơi sớm rồi”
Anh nghe câu nói của cô liền bật cười trước cái điệu bộ này của cô…
Ở trên phòng của Hắc Thần
“Quần áo vừa rồi của em anh nhờ người mang đi giặt rồi, ở trong phòng tắm cũng đã chuẩn bị hết rồi”
Hắc Thần nói xong mà cứ tự nhiên rời đi không cho Tống Huyền Chang một cơ hội để nói lại, chuyện này rõ ràng rất hoang đường vậy mà cô đã chấp nhận luôn ngay sau đó. Dù trong lòng nghĩ anh như này thật tùy tiện nhưng lại vẫn nghe lời anh mà vào phòng tắm
Khi Tống Huyền Chang trở ra khỏi phòng tắm với một chiếc áo phông cỡ lớn có vẻ như là của Hắc Thần và chẳng còn gì nữa kể cả nội y. Ăn mặc như này ở phòng anh sẽ rất nguy hiểm nhưng cô sẽ không mặc lại đồ ló𝚝 của ngày hôm nay đâu
Cô bỗng nhớ tới một chuyện liền lấy điện thoại gọi cho Hắc Tiểu Đồng để hỏi
“Ơi, cậu có chuyện gì”
“Cậu vẫn chưa ngủ à”
“Một lát nữa tớ sẽ ngủ cậu có việc gì quan trọng sao”
“À về Hắc Thần, liên quan đến hoa hồng đỏ và đom đóm cậu biết chứ”
Hắc Tiểu Đồng im lặng vài giây rồi liền lên tiếng “Mẹ cũ của t-“
Tống Huyền Chang vô cùng giật mình khi có người giật lại điện thoại, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên thì thấy một Hắc Thần không mặc áo đang cầm điện thoại của cô
“Chuyện này anh muốn tự nói cho em ấy nghe tốt nhất em đừng can thiệp vào. Không thì sau này đừng nhìn mặt anh” Hắc Thần nói một lời không dài không ngắn rồi cúp điện thoại ngay
Sau đó anh cúi đầu xuống và đẩy người cô xuống giường rồi anh hạ thân xuống chỗ cô
“Anh đã từng nói với em trước đây bao giờ kết hôn với anh thì chuyện nhỏ nhất anh cũng nói”
Tống Huyền Chang ngoan ngoãn gật đầu không dám cãi lại một lời vì cô biết tình hình hiện tại, cô ăn mặc như này quá nguy hiểm tốt nhất là nên im lặng
“Em tự hỏi đi, anh dẫn em tới đây và chuẩn bị đồ cho em như này thì đêm nay sẽ…”
“Kh..không,..đừng…”
“Cho em ba giây để suy nghĩ”
Tống Huyền Chang lại một lần nữa bị Hắc Thần lừa