Chương 28
“Ai bảo chị cứ không chịu về làm gì” Hắc Thần lướt qua Lý Bạch Nguyệt rồi ngồi xuống bàn nói chuyện với Hoắc Cảnh Thâm
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm toát nên vẻ tàn nhẫn và độc ác, chính ánh mắt đó còn khiến cho Hắc Thần rùng mình
Hoắc Cảnh Thâm đến đây vì nhận được cuộc gọi từ Hắc Thần và hắn cũng muốn đến gặp anh sau bao nhiêu năm không gặp mặt
“Em có nhận được thư của Hạ gia chứ”
“Ừm, đã nhận rồi, anh cũng có đấy à”
“Sáng nay cũng có thấy, đang muốn tìm vợ yêu để đi chung, anh đâu ngờ em ấy ở đ-â-y”
“Anh đừng nhìn em như thế, sáng nay xin phép anh rồi còn gì”
“Thế em đã làm cái gì mà phải để Hắc Tổng gọi vào tận số anh”
Một ánh mắt kiên nghị và một ánh mắt cún con nhìn nhau chằm chằm khiến cho Hắc Thần rất khó chịu
“Này này, hai vợ chồng muốn giải quyết gì thì về nhà, công ty em hết chỗ cho anh chị rồi”
Hoắc Cảnh Thâm bỗng nhiên cười lớn lên “Nhóc có suy nghĩ lớn rồi đấy, thế nào tối mai sẽ đem ai tới”
“Thư ký riêng”
“Thư ký riêng là tiểu thư”
“Không, đã là tiểu thư thì làm gì có đi làm nghề này”
“Vậy thì không thể”
“Đến lúc đó anh sẽ biết ngay, nhưng hôm đấy anh đừng để em gặp chị ấy” Hắc Thần liếc mắt đến phía Lý Bạch Nguyệt. Không biết tại sao Lý Bạch Nguyệt luôn khiến cho Hắc Thần tức giận
“Để xem hai chị em có duyên tới mức nào”
“Em không mong cái đấy đâu”
“Thằng nhóc này” Lý Bạch Nguyệt tức giận mà lên tiếng
“Em gọi anh tới chỉ để gọi Bạch Nguyệt về thôi à”
“Đương nhiên rồi, vài năm gần đây em không có chuyện lớn gì để làm phiền anh đâu”
Hoắc Cảnh Thâm cười lạnh một cái rồi đứng lên và cầm lấy tay Lý Bạch Nguyệt với ý định rời đi “Vậy, hi vọng tối mai chúng ta có thể gặp mặt”
“Em chưa muốn về bây giờ”
“Đi về”
Hoắc Cảnh Thâm lớn giọng đã khiến cho cô vợ im lặng ngay tức khắc
“Cho anh gửi lời chúc sức khỏe tới ba em!”
“Vâng”
Hắc Thần trước đây rất khó khăn nhưng có được sự giúp đỡ của Hoắc Cảnh Thâm. Một ông trùm sẽ không bao giờ rảnh rỗi tới mức đi giúp một tên sinh viên tội nghiệp cả, lý do Hoắc Cảnh Thâm đi giúp Hắc Thần vào giai đoạn khổ cực ấy cũng do một tay Hắc Thành kêu giúp
Hoắc Cảnh Thâm và Hắc Thành tuy không thân thiết nhưng vì có người thành tâm kêu giúp thì hắn sẽ giúp, hơn nữa năm đó công ty của Hoắc Cảnh Thâm được cổ phần rất lớn từ phía nhà Hắc Thành
Ánh mắt, giọng nói, cách làm việc của Hắc Thần đều được Hoắc Cảnh Thâm dậy dỗ chỉ có tính cách là hắn không thể dạy anh. Thế nên, hai người có tính cách vô cùng đối lập
Hắc Thần quay trở lại bàn làm việc của mình rồi lấy tấm thư vừa nãy ra xem, chưa kịp đọc thì tiếng của Tống Huyền Chang vang lên
“Chị…. kia có hạnh phúc không??”
“Hả,…em vừa rồi còn lớn tiếng với chị ta đấy” Hắc Thần ngơ ngác nhìn cô
“Đấy là khi em chưa hiểu rõ”
Hắc Thần đưa tay lên cằm trả lời cô “Anh ta trông thế thôi, thực chất rất biết cách cưng chiều vợ đấy. Hạnh phúc hay không thì anh đoán là có”
“Chị ấy từng vứt hết tôn nghiêm để theo đuổi người ta mà”
“Ngưỡng mộ thật”
Hắc Thần cười một cái rồi cũng chẳng nói gì thêm, Tống Huyền Chang cũng không hỏi thêm nữa. Đó là chuyện đời tư của họ cô cũng không muốn hỏi nhiều
“Kính gửi ngài, Hắc Tổng. Tối ngày 25 tháng này chúng tôi có một buổi tiệc trọng đại rất mong sẽ có sự xuất hiện của ngài. Ngài có thể đem thêm theo người mà ngài thích tới, chính cái người mà ngài đã nói khi chúng ta ký hợp đồng vài tháng trước. Tôi hi vọng ngài sẽ mang tới, nếu không thì có phải con gái nhà chúng tôi cơ hôi không!! 20h giờ sẽ chào đón thật cẩn thận”
Anh nhìn nét chữ là hiểu rồi, chủ tịch Hạ đã viết từng tấm với từng nội dung khác nhau chứ không phải là in ra. Nếu là cái chuyện liên quan đến con gái của Hạ gia thì Hắc Thần nhớ ra rồi. Nhiều tháng trước Hắc Thần đã có cơ hội ký hợp đồng với công ty này, trong lúc nói chuyện Hạ lão gia đã có nói tới chuyện nhà ông có con gái và anh còn độc thân
Nhưng lúc đó, Hắc Thần đã từ chối vì lúc đó anh đang để ý Tống Huyền Chang, anh không ngờ ông lại vẫn còn nhớ…..
Hoắc Cảnh Thâm cũng như sếp Trần chỉ biết hãy mời thêm tiểu thư còn từng lá thư cụ thể muốn họ mời ai thì sẽ không ai biết cả. Đã đến bước này rồi, Hắc Thần nghĩ mình sẽ đem Tống Huyền Chang theo. Còn chuyện cô muốn đi hay không thì anh không muốn ép
Đến gần giờ nghỉ trưa khi công việc cũng được giảm dần, Hắc Thần đã đem tấm thư mời đó đưa cho Tống Huyền Chang xem qua
“Dạ, chuyện gì ạ”
“Em xem qua một chút”
Hắc Thần vừa để cô đọc được một chút liền lên tiếng “Anh muốn dẫn em tới đó”
“Được ạ”
“Ừ”
“Thế người con gái được nói đến thì sao”
“Chỉ cần em cùng anh tới thì không có người con gái nào cả”
Tống Huyền Chang vẫn chưa nói đồng ý hay không đồng ý với Hắc Thần mà chỉ mãi để ý tới tấm thư nhưng rồi bị anh giật lấy
“Em cứ từ từ nghĩ, em không đi cũng được chuyện này anh không muốn ép em”
“Nhưng…..không phải tối mai sao??”
“Không sao, anh đi một mình cũng không sao”
“Ừm” Tống Huyền Chang gật đầu nhẹ một cái rồi tiếp tục nhìn vào máy tính
Cô đã rất bất ngờ, trên tấm thư kia có nói tới người mà anh thích. Tống Huyền Chang đã mong đó chính là mình, việc bản thân có rung động với Hắc Thần chỉ có mình cô mới rõ nhất. Với lại, Hắc Thần đã trao cho cô rất nhiều kỳ vọng không chỉ một lần
Nhưng tự cho đó là mình có phải là quá tự tin không
“Đến giờ trưa rồi em còn định ngồi đó đến lúc nào”
Tống Huyền Chang giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Hắc Thần đang ở trước mặt nhìn cô chằm chằm “Hôm nay em không muốn ăn”
“Hử, sao vậy, bụng em hôm nay không ổn sao”
“Không phải thế, em thực sự không muốn ăn”
Hắc Thần cúi người nhìn vào sát mặt của cô hơn “Một lát nữa chỉ sợ em đói thôi”
“Em không sao đâu” Tống Huyền Chang thấy Hắc Thần rõ ràng đang quan tâm mình liền cảm thấy vui vẻ mà cười với anh
“Vậy anh ra ngoài trước, khi nào đói thì gọi cho anh”
“Vâng”
Hắc Thần rời khỏi phòng làm việc của mình ngay sau đó, chỉ vì bữa trưa thì anh chắc chắn sẽ không bỏ cô ở lại đây một mình. Sở dĩ anh ra ngoài vì có công việc, nếu cô đi cùng anh đi ăn thì anh có thể sẵn sàng gạt công việc sang một bên nhưng cô đã không đi rồi thì anh sẽ trực tiếp đến nơi làm việc
Chiều nay Hắc Thần có công việc ở bên ngoài nên không thể quay về sớm công ty được và cũng không biết đang có người mong anh xuất hiện. Tống Huyền Chang không ngờ mình sẽ giải qua giai đoạn này dù trước đây đều ước đừng bao giờ gặp được anh
Hắc Thần làm việc ở bên ngoài chủ yếu là ký hợp đồng hoặc gặp họ để bàn một số dự án nhưng hôm nay thì khác, anh quyết định sẽ xây dựng thêm một cái cơ sở khác của công ty Only, anh chỉ cần nó nhỏ chứ không cần lớn như công ty chính kia. Ngày đầu, anh sẽ phải bỏ một lượng tiền khá lớn để tạo lên một nơi mà anh muốn….
“Hôm nay Hắc Tổng có chuyện gì mà đến đây sao”
“Ừ, trong bản kế hoạch xây dựng này tôi muốn thay đổi một vài chỗ”
“Bộ phận nào ạ”
“……”
Nơi này cũng chỉ vừa mới đi vào xây dựng được hai tháng và cũng phải mất thêm một năm nữa mới có thể hoàn thiện, Hắc Thần chính là đang lo xa. Khi anh có thể tự xây dựng nhà và công ty thì chắc chắn anh đã nhận ra bản thân đã trưởng thành, trong bản kế hoạch tương lai của Hắc Thần anh còn có ý định tạo thêm một căn nhà nữa, những hiện tại chưa nhất thiết, dù gì căn kia cũng quá rộng rồi
Đến lúc chiều tà Hắc Thần mới từ bên ngoài trở về công ty,tuy ở nơi nhiều sỏi đá, cát bụi anh vẫn không bị mấy cái đó ám lên người. Tuy hơi hoang đường khi Hắc Thần nói rằng bản thân lúc làm việc vẫn không bị mất đi vẻ đẹp trai. Người ghen tị với anh chắc chắn sẽ coi anh là người tự tin thái quá…
“Thưa Hắc Tổng, bây giờ ngài có thể vào tham gia một cuộc họp không ạ”
“Tầng bao nhiêu”
“Tầng 15 ạ”
“Ừ, giờ tôi sẽ lên”
Công ty có rất nhiều tầng khác nhau và đương nhiên mỗi tầng đều sẽ có cuộc họp khác nhau, và Hắc Thần không bỏ lỡ bất kỳ một buổi nào, nhân viên sẽ thấy đó chỉ là cuộc họp bình thường nhưng đối với anh cuộc họp nào cũng quan trọng
“Để xem nào, hình như đây là lần đầu tiên mọi người mở họp đúng không”
“Không cần căng thẳng, cứ từ từ trình bày không cần vội”
Lần đầu tự mở họp là một chuyện còn ai mở họp lại là chuyện khác, người ở đây chủ yếu là “người mới”, quản lý sẽ cho rằng Hắc Thần đang phí thời gian vào chỗ này
Hắc Thần cũng thấy mình đang phí thời gian nhưng không có mấy cuộc họp như này thì làm sao anh biết được nhân viên của mình đang ở bậc mấy của bậc cầu thang của sự thành công này
********
“Dừng, cô nói muốn thay đổi phương pháp tuyển chọn nhân viên??”
“V….vâng….”
Hắc Tổng cười một cái đầy vẻ lạnh lẽo chứ không phải sự dịu dàng “Đây không phải lần đầu tôi nghe đến ý kiến này nhưng cô cũng như mọi người ở đây lên nhớ, những người tuyển nhân viên vào đây thực lực đều ngang tôi”
“Kiểu chọn nhân viên này sẽ hơi vớ vẩn nhưng mọi người cứ trụ ở đây nửa năm thì sẽ hiểu. Và, mọi người cũng nên cố gắng bởi vì cơ hội bị đuổi khỏi đây rất cao đấy”
Hắc Thần rời khỏi phòng họp với tâm trạng bình thường nhưng nhân viên là đối nghịch. Họ cuối cùng cũng được thưởng thức vị nghiêm túc của Hắc Tổng mà người ta hay đồn đại
Anh trở về phòng làm việc cũng không còn sớm nữa, giờ cũng đã lúc nhân viên trở về hết. Khi vừa rời khỏi thang máy thì Hắc Thần đã thấy một người phụ nữ đứng ngay trước cửa phòng của mình