Chương 26
Cô ngồi thẳng dậy để rời khỏi nhà tắm nhưng Hắc Thần không ngốc tới mức không nhìn ra động thái của cô, khi thấy cô bước lên một bước thì anh nhanh chóng giữ lấy tay của cô và kéo cô lại
Hắc Thần bây giờ trở lại bình thường rồi, dường như mỗi lần anh bị một lời xúc tác đến tinh thần thì đều sẽ bất động kiểu này. Hắc Thần thở dài một hơi
“Nhà em không có cách âm như nhà anh nên sợ…..có người nghe thấy tiếng em. Anh để khi khác được không”
Hắc Thần biết rất rõ Tống Huyền Chang đang tránh né hoặc có thể cô không muốn làm lúc này “Cho anh một ngày cụ thể”
“Cái này……bao giờ anh muốn cũng được”
“Được, lần sau đừng có đổi lịch”
“Vâng”
Hắc Thần thả lỏng tay của Tống Huyền Chang ra và dịch xa cô ra một khoảng không xa, bây giờ cô không mặc đồ còn anh thì vẫn còn nên Hắc Thần đã để Tống Huyền Chang dùng nhà tắm trước. Cô thấy anh không nói một tiếng nào mà cứ im lặng mở cửa nhà tắm rồi ra ngoài
Tống Huyền Chang có phải vừa rồi đã làm cho Hắc Thần tức giận không nhưng cô thấy anh vẫn bình thản mà, chắc không sao đâu nhỉ?
Cô tắm xong ra ngoài thì thấy Hắc Thần đang ngồi ở ghế sofa ở trong phòng, khi vừa thấy Tống Huyền Chang đi ra anh cũng đã liền đứng lên, anh đứng trước mặt cô rồi nở nụ cười nhẹ nhàng
“Em ngủ trước đi lát anh sẽ ngủ ở sofa”
“Anh là khách mà, anh ngủ trên giường đi”
“Đàn ông không cho phụ nữ của mình ngủ dưới đất”
“Nhưng mà….”
“Đừng cãi lời anh”
Tống Huyền Chang nhận ra giọng nói của Hắc Thần càng ngay càng trầm xuống, cô biết rằng nếu cô còn tiếp tục nói thì giọng anh sẽ càng đáng sợ hơn, Hắc Thần thấy cô im lặng cũng không nói gì nữa mà đi vào phòng tắm. Có một điều, Tống Huyền Chang thấy nụ cười vừa rồi của anh không giống thường ngày
Có vẻ như Hắc Thần giận thật rồi!
Hắc Thần chắc chắn đã giận, Tống Huyền Chang đã vừa làm mất hứng của anh đương nhiên người nổi giận thì cũng đã nổi giận rồi. Tuy trong cái giận dỗi đó Hắc Thần vẫn phải cố gắng duy trì cái dịu dàng khi đứng trước mặt Tống Huyền Chang, bởi anh biết nếu như anh lớn tiếng thì cũng chẳng giải quyết được hơn nữa còn khiến cho cô sợ nữa
Một lát sau Hắc Thần rời khỏi phòng tắm thứ anh nhìn thấy đầu tiên là Tống Huyền Chang, cô vẫn còn chưa đi ngủ sao
“Em thức muộn như này không tốt cho sức khỏe đâu”
“Một lúc nữa em sẽ ngủ”
Tại sao lại là một lúc nữa mà không phải bây giờ!? Hắc Thần đang suy nghĩ thì bị Tống Huyền Chang kéo tới giường. Hắc Thần ngồi trên giường còn Tống Huyền Chang ngồi quỳ trên giường giúp anh lau khô tóc
Lau khô tóc? Trước giờ ngoài Tống Huyền Chang ra thì đã có ai giúp anh làm cái này chưa nhỉ!? Có ai đã làm thế chưa!? Đúng rồi, anh chưa được ai chăm sóc như thế. Từ nhỏ Hắc Thần đã phải học cách sống một mình rồi
“Hắc Thần…. Hắc Thần….”
“Hả….”
“Anh không sao chứ, không khỏe chỗ nào”
“À, anh không sao”
Hắc Thần quay người lại đối diện với mặt Tống Huyền Chang, anh lấy tay kéo mạnh người cô vào trong lòng
“Em sẽ không bỏ anh chứ”
“Anh nói linh tinh cái gì vậy”
“Thôi bỏ đi, em buồn ngủ rồi nhỉ”
“Nhưng tóc anh…”
“Anh tự giải quyết được”
Hắc Thần đẩy người Tống Huyền Chang xuống giường rồi anh ngồi dậy đi tắt đèn ngủ. Anh ngồi lau khô tóc một lúc rồi cũng nằm xuống ghế sofa ở đây, tóc của anh cũng chỉ lau một chút khô thì chưa thể khô được
Anh nằm xuống ghế rồi để hai tay ra sau đầu, chỗ anh còn có thể ngắm được ánh trăng nữa, vị trí này quá thích hợp rồi. Hắc Thần cứ nằm như vậy mãi không ngủ được. Trong giây phút lúc nãy anh đã nhớ tới ngày nhỏ của mình sao?? Đáng lẽ cái quá khứ đó anh nên quên đi thì hơn
Cái tuổi thơ “tồi tệ” ấy thậm chí đã lấn át cả cơn giận Tống Huyền Chang của anh đi. Ước nguyện của Hắc Thần chỉ có một điều rằng Tống Huyền Chang đừng rời khỏi cuộc đời anh. Ngày trước, Hắc Thần không sống một mình như này mà anh có rất nhiều bạn bè nhưng vì một số tính cách không tốt của bản thân mà từng người một rời đi. Anh không có quyền trách ai khi lỗi là từ anh mà ra
Đó là lý do khi anh nổi giận nhưng vẫn phải thật dịu dàng với cô.
Đêm trăng hôm nay không thể khiến anh vui được rồi, khi tâm trạng của Hắc Thần gặp vấn đề thì anh sẽ dễ bị rối loạn đặc biệt là từ ngữ của bản thân, đến giờ phút này căn bản là anh không nhắm mắt được mà cứ nhìn thẳng ra cửa sổ
“Anh sao vậy”
Chính trong cái giây phút anh không biết nên làm gì thì bỗng một cô gái xuất hiện, cô gái đó lại chính là Tống Huyền Chang
“Anh không ngủ được hay bị ốm rồi” Tống Huyền Chang mãi chẳng thấy Hắc Thần trả lời liền nghĩ anh bị ốm mà đã cúi đầu xuống áp trán của mình lên trán anh để xem
Hắc Thần bỗng cười lên đầy nhẹ nhàng, anh giơ cao tay lên xoa tóc cô “Anh không sao, em đừng lo. Mau về giường ngủ đi”
“Không muốn”
Tống Huyền Chang bị Hắc Thần xoa đầu cô cũng không thèm ngẩng đầu lên nữa mà cứ để người ở chỗ anh
“Em mỗi lần như này có biết anh rất vui không nhưng không phải mai còn phải đi làm sao. Em không ngủ là mai dậy muộn đấy”
“Anh đừng….đừng cứ dịu dàng như thế”
“Nếu không dịu dàng thì..”
Tống Huyền Chang như không còn sức lực mà nằm ngục xuống người Hắc Thần rồi không còn một động thái gì nữa, anh liền bật cười
“Ngủ mất rồi”
Hắc Thần đỡ lưng cô rồi cả người anh ngồi dậy, đang muốn đứng lên để bế cô trở lại giường thì bỗng Tống Huyền Chang tỉnh dậy. Hắc Thần cũng không để ý nhiều lúc cô mở mắt ra thì anh đã đứng lên rồi
“Em muốn ngủ cùng anh”
“Muốn ngủ thì cũng phải ngủ ở giường đàng hoàng”
Hắc Thần đặt Tống Huyền Chang xuống giường rồi anh nằm xuống cạnh cô
“Em xin lỗi, anh vừa rồi giận em đúng không”
“Đúng là có giận nhưng hết rồi”
“Với lại cũng không phải lỗi của em chỉ là do anh quá hấp tấp mới khiến em sợ”
“Anh không có lỗi”
Tống Huyền Chang rúc sâu vào trong người anh Hắc Thần thì vòng tay lên đặt trên đỉnh đầu của cô xoa lên xuống đầy nhẹ nhàng “Ừm, em nói cái gì cũng đúng, có gì thì để ngày mai nhé, anh buồn ngủ rồi”
“V-vâng..”
Hắc Thần cảm thấy cô khá dễ ngủ đó, vừa nói một câu liền đã thấy ngủ, anh thấy bản thân lên đem mọi thứ nên quên vào giấc ngủ thôi.
**********
Tâm trạng từ khi sinh ra của Hắc Thần đã luôn thất thường, khi cuồng loạn khi trầm tư không ai có thể đoán ra kể cả ngày hôm qua cũng thế…..
“Xuống nhà thôi em họ”
“Mới buổi sáng mà anh tới đây làm gì”
“Mẹ em gọi đến”
“Anh xuống trước đi một lát nữa em sẽ xuống”
Tống Huyền Chang không hiểu sao đàn ông dạo này bị gì không biết, nói gì không được thì lại cầm tay kéo đi nhưng phải loại trừ Hắc Thần ra bởi vì anh không trong số đó. Anh họ của Tống Huyền Chang đang cầm tay cô để kéo xuống nhà sao, thật quá đáng
“Anh thả ra trước đi, em sẽ xuống mà”
“À chào buổi sáng anh dâu tương lai, anh đang có chuyện gì với bạn gái của em thế”
Hắc Thần đứng ở sau ngả hoàn toàn người xuống chỗ Tống Huyền Chang, cằm lại nhẹ nhàng đặt lên vai của cô, tay anh lại cầm vào tay của cô
“Sao cậu lại ở đây, và sao lại trong phòng em ấy”
“Nếu anh ghi vấn chuyện này thì gặp bác gái để biết rõ nhé, tôi đây không có phận sự để giải thích cho anh nghe đâu”
“Nên mong anh bỏ tay ra”
“Được rồi anh xuống nhà trước đi”
“Ừ nhớ xuống nhanh”
Hắc Thần cầm lấy tay cô đi vào trong phòng ngủ liền bị Tống Huyền Chang gằn giọng hỏi chuyện “Anh vừa rồi xuất hiện hơi đột ngột đấy”
“Thấy em nói chuyện với người khác khiến anh không vui”
“Nhưng chỉ là anh họ thôi”
“Không phải đàn ông à”
“Hắc Thần… anh đang ghen?”
Hắc Thần cầm tay đẩy Tống Huyền Chang mạnh vào tường, cả gương mặt đều dính sát vào nhau “Nói cho em biết tốt nhất đừng để cho anh ghen, nếu không thì em sẽ có con đấy”
“Anh….anh….đừng dọa…em”
“Để biết anh nói thật hay nói dối thì em cứ làm xem” Hắc Thần cúi xuống liế𝚖 dọc sống cổ của Tống Huyền Chang chính vì thế mà cô đã phát ra tiếng rê.n không kiểm soát của bản thân
“Cháu không ngờ bác lấy cháu ra làm trò thử cho bác đấy”
“Vậy mới biết hai đứa đối với nhau như nào chứ”
“Mà cháu cũng không ngờ bác cho Hắc Thần ở lại đây”
“Tính tình của bác cháu còn không hiểu sao”
Vương Linh có tính cách khá độc đáo, khiến cho rất nhiều người ngỡ ngàng. Hầu như lúc nào bà cũng biết tạo ấn tượng