Chương 21
Cô cố gắng đun người anh ra nhưng đều có vẻ không thể được, nếu như cô càng có ý định phản kháng thì anh càng ghì chặt hơn
Tống Huyền Chang cạn lời với tên này mất rồi hôn cô xong liền cầm tay cô kéo đi không nói một lời nào
“Vẻ mặt đó của em là gì muốn hôn nữa à?”
“Không..”
Tống Huyền Chang để mặc Hắc Thần kéo đi mà không nói một lời nói, nếu còn định nói cái gì thì cô chẳng thể biết chuyện gì có thể xảy ra đâu
Đi một đoạn đường thì cô mới thấy hình như anh đưa cô về nhà thì phải, mà chuyện này cũng tốt nếu giờ này bắt xe bus cũng đâu dễ dàng cơ chứ. Sau một hồi thì cuối cùng chiếc xe ô tô sang trọng đó dừng hẳn, dừng lại trước căn nhà của cô
Hắc Thần gỡ dây an toàn của mình rồi quay sang tiến gần đến người Tống Huyền Chang nhẹ nhàng động vào tóc cô rồi hôn lên trán cô thật dịu dàng “Chúc em ngủ ngon”
“Vâng”
Hắc Thần buông người cô ra nhưng mãi chưa thấy Tống Huyền Chang rời khỏi xe, vẻ mặt không muốn dừng lại của cô lúc nào cùng làm cho anh suy tư nên phóng xe đi hay là đi mở cửa cho cô….
Anh nghiêng đầu ngơ ngác nhìn thì bỗng một cánh tay bất ngờ xuất hiện kéo mạnh cà vạt của anh và một đôi môi mềm dừng lại ở ngay trên môi mình, Hắc Thần sẽ không bao giờ ngạc nhiên mà chỉ có phấn khích mà thôi
Môi lưỡ.i triền miên với nhau một lúc thật lâu vậy mà cả hai không một ai muốn dừng lại….. Hắc Thần giữ đầu Tống Huyền Chang từ phía sau cùng với ánh mắt đầy sự mê hoặc
“Hử em lại muốn rồi sao”
Hắc Thần có ánh mắt mê hoặc thu hút nhiều người thì Tống Huyền Chang cũng có ánh mắt mê hoặc của riêng mình nhưng chỉ cần thu hút được Hắc Thần là đủ
“Em đừng nhìn anh như thế. Anh mà để xe đi thì em không xong đâu”
“Hừ mới thế mà anh đã không chịu được rồi”
Tống Huyền Chang hôn nhẹ lên má của Hắc Thần rồi đun anh thật mạnh liền nhanh chóng mở cửa để chạy ra ngoài nhưng trước đó cũng nói với anh một câu “Anh đi xe cẩn thận”
Hắc Thần gật đầu với Tống Huyền Chang rồi phóng xe đi thật nhanh, nếu như Tống Huyền Chang bị anh động vào thì không kiểm soát được bản thân của mình thì Hắc Thần lại bị ánh mắt, lời nói của cô làm cho nổi hứng, câu lời của Tống Huyền Chang có sự đả kích rất lớn nha
Cô bước vào nhà đầy sự run rẩy, cô hôm nay ở công ty muộn đều chưa nói một lời nào với Vương Linh, cô chỉ mong bà đi ngủ rồi mà thôi. Khi Tống Huyền Chang leo lên bậc cầu thang cuối cùng chuẩn bị rẽ sang phía phòng của mình còn chưa kịp thở một hơi nhẹ nhõm thì bỗng ở đâu xuất hiện bóng dáng một người
Do hành lang nhà cô có một lắp vài bóng đèn ngủ nên vẫn sáng một chút, thị lực của Tống Huyền Chang rất tốt nên người trước mặt cô chắc chắn không phải là Vương Linh mà là người khác, liền có một tiếng nói trong trẻo vang lên
“Cô Tống sao bao giờ mới về thế ạ”
Giọng vang lên một câu cô liền biết là trẻ con rồi, cô cố gắng lục lại ký ức để nhớ ra đứa trẻ này là ai. Vẻ mặt ngơ ngác kia nhìn Tống Huyền Chang một lúc thì mới thấy nhận được câu trả lời
“À nhớ rồi là Tống Vương”
Chữ Tống Vương vừa phát ra có phần lớn tiếng và đã đánh thức người không nên đánh thức, chỉ mất hơn mười giây thì đèn đã sáng trưng lại
“TỐNG – HUYỀN – CHANG” từng câu từng chữ vang lên đều gằn giọng khiến cô rùng mình quay lại ấp úng lên tiếng
“Mẹ….mẹ…dậy rồi…s..sao”
“Còn dám nói câu đấy”
“…….”
Quái lạ sao gần một giờ đêm sao lại có người chưa ngủ cơ chứ, tất cả là đứa nhỏ Tống Vương kia hại cô. Tối hôm trước nhà có sự xuất hiện của nhà bác cả và bác hai nhưng vì cô ở trên công ty nên không biết. Bây giờ không biết vì cái gì mà một giờ đêm rồi mà họ tụ tập đông đúc đến thế!??
“Lâu ngày không gặp mà không muốn anh sao”
Tống Huyền Chang bế Tống Vương lên đùi chơi đùa không muốn nghe thứ âm thanh bên ngoài của anh họ
“Không”
Tống Huyền Chang đã hai tư tuổi người đó cũng hai tám tuổi rồi còn ôm ấp cái gì nữa. Cô ngồi chơi với Tống Vương chẳng muốn quan tâm đến chuyện mà gia đình đang nói. Chỉ một điều khiến cô bất mãn chuyện này để sáng mai nói không được à mà bắt buộc nói vào cái giờ quái gởm này…
Sau một lúc bỗng có một người nói đến tên của cô “A Tống đang làm việc ở đâu thế”
“Dạ hình như là công ty gì đó tên Only đấy ạ”
“Only sao…?” Một giọng nói thể hiện sự bất ngờ vang lớn
“Sao thế..”
“Không có gì lớn đâu”
Công ty Only của Hắc Thần là một công ty được nhiều người biết đến trong giới kinh doanh, bác hai cũng làm lĩnh vực này nên ngạc nhiên cũng đúng
“Cô Tống ơi mai cháu đến công ty của cô chơi được không”
“Nơi làm việc không được đâu”
“Đi mà cô”
“Để cô hỏi cấp trên rồi nói với cháu sau nha”
“Vâng ạ” Tống Vương tươi cười đáp trả lại Tống Huyền Chang, cô cười vuốt nhẹ tóc cậu bé
Tống Huyền Chang trước giờ đã không thể tránh khỏi ánh mắt của trẻ con đặc biệt là người nhà nên chỉ cần một câu nói đơn giản nhưng ánh mắt long lanh thì đã khiến cô mềm lòng. Tống Vương là con trai của con trai bác cả do có nhiều việc nên đã mang đến đây luôn
Cô đâu nghĩ tên nhóc này thích đòi hỏi như thế.
Mọi người nói chuyện xong cô cũng biết được rằng chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày dỗ của Tống Hoắc ba cô nên mọi người mới đông đủ thế này. Khi mọi thứ xong xuôi cô lại bị đứa nhóc tên Tống Vương này làm phiền
“Con ngủ cùng cô được không”
Tống Huyền Chang ban đầu không muốn đứa nhóc 6 tuổi này vào phòng mình nhỡ đâu lại làm hỏng đồ đạc của cô thì phải làm sao nhưng dưới lời ép buộc của Vương Linh khiến cô bắt buộc phải cho đứa nhóc này vào
“Tiểu Vương cứ ngủ nhé cô đi tắm xong rồi sẽ ngủ với con”
“Vâng ạ”
Tống Huyền Chang lấy đồ đi vào nhà tắm còn kèm theo cả điện thoại của mình, cô soạn một dòng tin nhắn rồi mới đi tắm
“Ngày mai em mang một thứ đến công ty được không anh”
*********
Hắc Thần vừa rồi khi đưa Tống Huyền Chang trở về nhà rồi lại quay lại công ty xem qua một lượt thì cũng đã thấy mọi người đi về hết
“Mấy bác giúp cháu thu dọn đống này tiền lương tháng này sẽ gấp 3 lần. Nên mọi người giúp cháu nhé”
“Đây là việc của chúng tôi mà Hắc Tổng không cần phải tăng lương hay gì đâu ạ”
“Bắt mọi người ở muộn thế này rồi còn gì nên đừng để tâm”
“Vậy thì cảm ơn ngài ạ”
Hắc Thần ở lại nhắc nhở họ một số việc rồi trở về nhà bây giờ ở lại công ty cũng không có gì làm cả. Hắc Thần khi về nhà vào lúc rất muộn ấy vậy mà vẫn có giúp việc ra mở cửa chào đón anh
“Mừng cậu chủ về”
“Ừ”
Hắc Thần gật đầu với cô giúp việc rồi đi lên phòng làm việc của mình, hôm nay anh làm quá nhiều thứ rồi nên sẽ không động tới cái gì nữa anh lên phòng làm việc là vì lý do khác
Cánh cửa của căn phòng được mở ra thì một con mô hình được gắn trên cửa xuất hiện
“Hắc Thần chúc ngài sinh nhật vui vẻ, dù đã qua hai tiếng rồi nhưng vẫn chúc ngài sinh nhật vui vẻ”
Giọng nói robot không được như giọng con người nhưng có người nói anh một lời chúc vậy là được rồi. Hắc Thần khi còn đi học rất hào hứng với ngày sinh nhật của mình mà nói cho nhiều bạn học nghe nhưng đến hôm đó chẳng có một ai nhớ đến, nên đến bây giờ anh không muốn ai biết ngày sinh nhật của anh là ngày nào. Anh đã quyết định gắn lời chúc vài con robot này, một năm chỉ có thể hoạt động được một lần
Hắc Thần quay lưng đóng cánh cửa lại để về phòng của mình thì bỗng được tin nhắn của người tên Tống Huyền Chang về việc muốn mang cái gì đến nơi làm việc, anh cũng không muốn cản cô nên đã nhắn lại
“Được, không mang động vật là được”
*******
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thì mới nhìn thấy tin nhắn của Hắc Thần. Tuy nhiên nhìn tin nhắn của anh cô liền trầm tư cô không nghĩ anh lại có thể đi ngủ muộn như thế này, đến hơn 1h sau anh mới trả lời cho cô…..
Tống Huyền Chang úp điện thoại xuống đi thay đồ rồi xuống nhà, cô để yên cho Tống Vương nằm ngủ ở đây, cô vừa mới vào nhà bếp thì đã có người lên tiếng
“Cháu tỉnh rồi à, vào đây chuẩn bị ăn sáng thôi”
“Vâng”
“Sắp đến ngày dỗ của Tống Hoắc rồi, cháu gọi bạn trai cháu đến đây cho mọi người gặp mặt đi”