Chương 14
Vị bác sĩ cầm tờ giấy gì đó rồi ảm đạm nói với Tống Huyền Chang, cô hiện tại là đang ngồi trong phòng làm việc của vị bác sĩ ấy
“Chỉ vậy thôi ạ??”:
“Sau khi xem xét bệnh nhân một lượt ngoài kiệt sức thì còn có thiếu ngủ và ăn uống không điều độ người nhà nên quan tâm đến vấn đề này”
“Vâng cảm ơn bác sĩ”
Tống Huyền Chang nhận vài món đồ từ bác sĩ rồi rời đi quay lại phòng của anh, trên hành lang dài và rộng của bệnh viện cô thoáng nghĩ ngợi
‘Tôi, Tống Huyền Chang, từ nhỏ đến lớn đã không biết thể hiện tình cảm từng có giai đoạn tôi nghĩ mình trầm cảm thì phải, người ba mà bản thân quý mến đã mất và chính trong ngày tang tôi đã chẳng thể rơi nước mắt, trong khi đó ngược lại với tôi thì mẹ đã khóc cạn nước mắt dù ông đối xử rất tệ với bà. Lúc ấy tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu’
‘Dạo gần đây tôi cũng hiểu rồi, sáng nay tôi đã để lộ ra cái cảm xúc vượt quá sức tưởng tượng, cấp trên bị ngất xỉu trong giờ làm việc nhân viên hoảng hốt là chuyện bình thường nhưng tôi nghĩ cảm xúc lúc ấy tôi không chỉ đơn giản là sự lo lắng giữa cấp trên và cấp dưới’
‘Bây giờ cũng như trước đây những loại cảm xúc tôi không muốn hiểu’
Tống Huyền Chang mở cửa phòng bệnh ra và chỉ nhìn thấy một thân hình cao lớn đang nằm bất tỉnh nhân sự mà thôi, cô liền lo lắng hơn nam nhân này đã hôn mê gần một ngày rồi, từ sáng bay đến 9h tối bây giờ vẫn chưa tỉnh giấc
Cô đứng bên mép giường cúi đầu xuống nhìn anh, Hắc Thần bên ngoài có thể lạnh lùng và lưu manh nhưng khi ngủ đều giống nhau anh bỗng trở nên dịu dàng hơn nhiều. Cô đặt vài món đồ xuống chiếc bàn cạnh giường trong đó có ghi thuốc anh cần uống rồi rời khỏi phòng bệnh, cô nghĩ mình nên đi mua đồ ăn cho anh
Trong khi đợi món ở một quán ăn gia đình thì cô đã rút điện thoại của mình ra, đang định bấm số điện thoại thì cái người cô muốn gọi lại gọi cho cô trước
“Con bé này con không về nhà ăn tối sao”
Tống Huyền Chang chưa kịp phản ứng đã bị một lời phàn nàn từ người mẹ của mình
“Hôm nay con sẽ về muộn mẹ cứ ăn rồi ngủ trước đi”
“Hả, con làm gì ở ngoài vào giờ muộn như này”
“Cấp trên của con bị bệnh bây giờ con phải chăm sóc”
“Là bạn trai con đấy à, cậu nhóc đó không sao chứ”
Tống Huyền Chang vô cùng ngạc nhiên, chuyện Hắc Thần hôm trước giả bạn trai thì là tuần trước rồi còn tại sao bà biết Hắc Thần là cấp trên của cô cơ chứ
“Anh ấy không sao mẹ đừng lo”
“Quý khách là Tống Huyền Chang ạ”
“Thôi con tắt đây mẹ nghỉ ngơi đi”
Cô cất điện thoại của mình đi rồi ngẩng đầu lên nhìn nhân viên “Vâng tôi là Tống Huyền Chang”
“Đồ của quý khách xong rồi ạ”
“Vâng, cảm ơn”
Vương Linh biết người Tống Huyền Chang đang chăm sóc chắc chắn là bạn trai của cô, Tống Huyền Chang là con gái mà bà mang nặng đẻ đau bà còn không rõ sao, con gái bà sẽ không bao giờ bỏ thời gian để chăm sóc cho cấp trên nếu không thân thiết cả. Người thân của Hắc Thần là ai cô không biết nên cô bắt buộc phải chăm sóc anh, đây cũng chẳng phải ép là cô tự nguyện cả
Cô biết đem đồ về bây giờ anh cũng chưa tỉnh nên đi rất chậm rãi ở bên đường lớn cách bệnh viện 500m, nếu như Hắc Thần có Hắc Thành dạy dỗ thì Tống Huyền Chang có Tống Hoắc nuôi lớn, dù là một người ba không tốt nhưng ông biết cách dạy một đứa trẻ ít nói thành một người biết nghịch đùa rồi thành cuồng loạn
‘Con phải biết mở lòng và đặc biệt phải luôn thật lòng nếu thích cái gì thì nói ra, không thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa’
Tống Huyền Chang giật mình ngước lên trời nhìn lời nói của ông bố “nát rượu và nghiện ngập” ấy vang lên, Tống Hoắc trước khi cô còn bé rất thương yêu gia đình nhưng khi cô 7 tuổi thì ông không như thế nữa….
*****
*Bốp* Tống Huyền Chang quay lại bệnh viện gần 10h, khi cách xa cửa phòng bệnh của anh thì đã nghe thấy tiếng động cô đã nhanh chóng đi lại nhưng một thế lực nào đó khiến cô dừng lại ngoài cửa
Cô nhìn thấy Hắc Thần đã tỉnh giấc còn đang ngồi dậy nhưng thứ đáng để chú ý hơn là có người vừa mới tát Hắc Thần. Ai vậy nhỉ, cô không nhìn thấy mặt người đàn ông đó
“Hắc Thành… thằng bé đang bệnh đó”
Một người phụ nữ đứng trước người đàn ông dang rộng tay che trước mặt Hắc Thần
“Đi ra ngoài” Tên đàn ông ấy một tay nhẹ nhàng lôi người phụ nữ ra xa
“Ba dừng lại ngay ở đây không phải ở nhà đâu”
“Hai mẹ con giữ yên lặng ngay”
Hai người phụ nữ chẳng thể làm nổi một tên đàn ông to con, Tống Huyền Chang ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này không khỏi chạnh lòng, Hắc Thần lúc thì ngước đầu nhìn lúc lại cúi mặt xuống không dám đối mặt. Tên đàn ông ấy đẩy người phụ nữ ra và người con gái ấy lớn tiếng trong vô vọng khiến cô nhớ tới khung cảnh của bản thân ngày trước
Cái này không phải rất giống nhà cô sao? Tống Huyền Chang trợn mắt hốt hoảng khi thấy tay người đàn ông lại vung lên, cô biết, biết đây là chuyện gia đình anh nhưng không phải ông ta đang định đánh Hắc Thần sao, cô không thể đứng ngoài mãi được
Một tiếng bốp vang lên chói tai Hắc Thần ban đầu không có ý tránh lé gì cả nhưng cái tát thứ hai ấy lại là người khác gánh phải
“Cái gì?…”
“Tống…..Tống…. cậu làm gì ở đây”
“Cô gái này là ai?”
Hắc Tiểu Đồng ngạc nhiên sao bạn mình lại ở đây, Tuyết Mễ cũng không kém ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của cô gái lạ, Hắc Thành thì lại rất tức giận. Người bất ngờ chính là Hắc Thần đang ngồi trên giường bệnh, khi anh tỉnh giấc đã thấy mình ở bệnh viện không hề biết ai đưa mình tới khi thấy Tống Huyền Chang đột ngột xuất hiện trong anh có rất nhiều cảm xúc lạ
“Mày ở bên ngoài lợi dụng được mấy người như này rồi”
“Xin bác rút lại lời nói đó ngay” Hắc Thần định cãi lại nhưng Tống Huyền Chang đã nhanh chóng lên tiếng
“Đây là bệnh viện chứ không phải là nhà của bác mà muốn đánh người là đánh, mà bác cũng không được tự ý đánh người khác như này”
“Chuyện của nhà tôi không đến lượt cô xen vào”
“Chuyện riêng thì mang về nhà giải quyết đây là bệnh viện không phải nơi công cộng”
Hắc Tiểu Đồng há hốc mồm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người dám cãi tay đôi với ba mình mà không hề sợ hãi như thế này? Khiến cô ấy phải thốt lên kinh ngạc: Đúng là Tống Huyền Chang không biết sợ ai rồi
“Cô…cô…”
“Mong bác ra ngoài đây không phải nơi m…” Hắc Thần nhanh chóng bịp miệng của Tống Huyền Chang lại, còn để cô nói thêm nữa thì Hắc Thành sẽ nổi giận đến cả mười Hắc Thần cũng không cản lại được
“Ổn rồi, em không cần nói thêm gì nữa”
Tống Huyền Chang bị anh bịp miệng mà ngồi mạnh xuống giường cô kéo mạnh tay anh xuống rồi quay sang nhìn anh như muốn rơi giọt nước mắt hạn hiếm của mình
“Nhưng…nhưng ông ta vừa đánh anh cơ mà, mọi khi anh đâu hiền như này đâu”
Hắc Thần cong môi dịu dàng với cô đem tay đưa lên đuôi mắt của Tống Huyền Chang nhẹ nhàng nói “Rồi rồi, nghe anh không nói gì nữa”
Trên mặt Hắc Tiểu Đồng đã xuất hiện một biểu cảm lạ lẫm, cái gì vừa mới xảy ra trước mắt mình thế, Tống Huyền Chang nói với giọng điệu như sắp khóc, Hắc Thần lại vô cớ dịu dàng đến bất ngờ. Hắc Tiểu Đồng từ đầu đến cuối chỉ nói một câu bây giờ chính là ngỡ ngàng không nói lên lời
“Đi thôi anh, để thằng bé nghỉ ngơi đi anh đánh nó là hơi quá đáng rồi” Tuyết Mễ cầm tay lôi Hắc Thành ra ngoài
Khung cảnh này đâu giống Tống Huyền Chang chứng kiến, họ vừa rồi đun đẩy quát mắng nhau sao bây giờ lại hòa thuận rồi. Tuyết Mễ đi đến cửa phòng thì quay lại
“Cô gái kia nếu rảnh thì gặp nhau nhé”
Tiếp chân Tuyết Mễ là Hắc Tiểu Đồng đi theo trước đó vẫn còn cười với Tống Huyền Chang
“Chúc may mắn nhé Tiểu Tống, tớ thấy cậu có khả năng đó”
Tống Huyền Chang ngơ ngác trước câu có khả năng ấy, Hắc Tiểu Đồng rốt cuộc có ý gì,đang mải suy nghĩ thì cô bị Hắc Thần giữ người quay lại rồi anh đưa tay lên má của cô xoa nhẹ
“Không làm sao chứ”
“Không, người đó rốt cuộc là ai sao anh bị đánh mà không thèm tránh”
Hắc Thần cười với Tống Huyền Chang một cách vui vẻ “Ba anh đó, còn kia là mẹ anh”
“Cái gì”
“Em vừa mới để ấn tượng xấu với ba anh rồi”
“Không thể, sao ông ta lại đánh anh chứ”
“Cái đó là chuyện riêng của anh em không hiểu được đâu”
Tống Huyền Chang khoanh tay quay đầu đi rồi hừ một cái nhưng liền bị Hắc Thần kéo lại “Em xông ra như vừa rồi anh vui lắm”
Thôi rồi, gương mặt ấy lại đỏ nữa rồi tim lại đập mạnh không thể kiểm soát nữa
“Sau này em cùng nói chuyện với ba chồng sẽ khó khăn nhiều đấy”
“Bố chồng cái đ…”
‘Phải thật lòng hơn’
Hắc Thần thấy Tống Huyền Chang bỗng dừng anh lại bật cười, rồi kéo người cô ôm vào lòng mình đầy vui vẻ
“Nếu em thực sự có cảm giác với anh thì hãy nói ra cho anh biết, anh có thể đợi”
“Đồ ngốc”
Tống Huyền Chang thấy Tống Hoắc dạy mình rất đúng, nếu cô biết thật lòng thì cô sẽ hạnh phúc gấp nhiều lần so với hiện tại
“Con gái này người đó tên gì”
“Là Tống Huyền Chang ạ, sao thế mẹ”
“Có một chút tò mò”
“Dám lớn tiếng tôi trước mặt nhiều người như này”
“Haha thôi mà ba, con dâu tương lai cả mà”