Chương 12
Sáng hôm sau Hắc Thần ở trên công ty không có nhã hứng để làm việc vì nhận được thông báo Tống Huyền Chang hôm nay xin nghỉ phép vì vài lý do khó nói, anh bỗng chán nản nhưng miễn cưỡng phải làm việc vì còn có cuộc họp quan trọng khác nữa
Ở bên ngoài phòng làm việc cô tiểu thư ký Cao Diệu Ly tim đập nhanh vì sợ sệt khi ngài chủ tịch đang nhìn với cặp mắt lạnh lùng vốn có
“Khi nào tôi quay lại nhớ phải chỉnh sửa xong bài thuyết trình này đàng hoàng”
“Vâ…vâng…”
Hắc Thần từ xưa nay vẫn như thế mỗi khi làm việc hay đi họp đều dễ nổi cáu với vài ý kiến không hay, hôm nay còn hơn cả mọi khi đơn giản chỉ vì Tống Huyền Chang hôm nay nghỉ mà thôi
“Không được, như này quá tệ chuẩn bị thu đồ để rời khỏi đây ngay”
“Chủ….chủ tịch…nhưng”
“Hắc Tổng mong ngài bình tĩnh, tôi lát nữa sẽ chỉ dậy cho cô ấy đàng hoàng”
“Tốt nhất là vậy”
Cao Diệu Ly có một phe hú hồn chỉ thiếu chút nữa là công việc cũng chẳng còn, cô gái ấy bây giờ lại thầm ngưỡng mộ thư ký Tống Huyền Chang kia, sao lại không khiến anh tức giận cho được
Tống Huyền Chang ở nhà thảnh thơi vì sáng nay cô dậy muộn nên xin nghỉ phép luôn trong khi đang nằm trong phòng thì có điện thoại
“Thư ký Tống chiều nay nhớ đến công ty làm việc cho tôi”
“Nhưng tôi xin nghỉ hết hôm nay mà quản lý”
“Không nói nhiều chiều đến ngay”
Tống Huyền Chang tức giận ném điện thoại sang rồi thở dài nghỉ một ngày mà cũng không yên với quản lý khó tính này mà. Vị quản lý ấy biết Hắc Thần nổi cáu cũng là do cô nghỉ ngày hôm nay, dù không biết rõ họ đang ở mối quan hệ phức tạp gì nhưng quản lý chỉ biết có Tống Huyền Chang thì chủ tịch sẽ không nổi giận, anh ta chỉ cần như thế thôi. Họ là gì của nhau anh ta quan tâm nhiều thì chỉ có bị đuổi việc mà thôi
Đến đầu giờ chiều Tống Huyền Chang đã đến công ty nhưng lúc này Hắc Thần không ở đây anh bây giờ đang phải ở bên ngoài làm vài việc khác
“Chỗ đó sửa lại đi, để thế không chừng Hắc Tổng sẽ nổi giận”
Thứ không vừa mắt trên máy tính không may đập vào mắt Tống Huyền Chang nên cô đã đi lại rồi chỉ tay vào màn hình máy tính của Cao Diệu Ly
“Dạ” Cao Diệu Ly giật mình mà quay đầu lại thì đã thấy Tống Huyền Chang ở ngay đằng sau mình
Tống Huyền Chang đặt lên tay Cao Diệu Ly mà di chuyển chuột “Hắc Tổng hôm nay quát mắng mấy lần?”
“Dạ, na…năm…lần ạ”
Con số khiến cô bất ngờ, Cao Diệu Ly vì có thể tiếp tục ngồi đây làm việc cũng đều nhớ tới lời của quản lý, nếu không có anh ta thì cô ấy cũng bị đuổi việc rồi
“Năm…năm lần!! Có cần tôi làm thay không”
“Thật ạ”
Cao Diệu Ly lấp lánh nhìn Tống Huyền Chang, cô ấy nghĩ cô gái này cùng làm việc với Hắc Tổng nên sẽ hiểu anh không như thế bản thân sẽ không bị đuổi việc nữa
“Ừ”
“Cảm ơn, cảm ơn”
Tống Huyền Chang cười cười với cô gái ấy một cái thân thiện “Lát gửi file qua máy tính cho tôi nhé”
Đối với công việc cô cũng rất nghiêm túc không thua kém bất cứ một người nào, thậm chí Hắc Thần không ở đây cô sẽ càng chú ý hơn. Trước khi cô đi vào phòng thì bị một tiếng nói kéo lại
“Thư ký Tống làm sao có thể khiến cho Hắc Tổng không nổi giận”
“Hả, tôi chỉ làm việc như mọi người thôi mà”
“Không đâu, khi ngài ấy cùng thư ký làm việc đều không tức giận, hay chủ tịch thích cô thế”
“Tôi có lên vui không nhỉ”
Tống Huyền Chang nói xong rồi quay lại vào bên trong phòng, để một chủ tịch lớn thích thì đó là đặc ân rồi, cái may mắn ấy không phải dễ mà có. Cao Diệu Ly không chỉ ngưỡng mộ Tống Huyền Chang mà còn có chút ghen tị pha lẫn, cảm xúc rất khó nói thành lời
Phong thái của Tống Huyền Chang cũng giống người khác chỉ hơn họ là tiếp xúc nhiều với Hắc Thần, mỗi lần ngồi trong lòng anh cô đều thấy rõ cách làm việc của anh sẽ biết cách khiến anh không tức giận
Trên bàn làm việc nhỏ ấy từ lúc chỉ còn một cái máy ảnh bây giờ có rất nhiều giấy tờ liên quan cũng là do cô vừa mới in đống tài liệu ra nên mới nhiều như thế
Cuối giờ chiều Hắc Thần ở bên ngoài trở về công ty trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn có chút mệt mỏi sau mỗi lần phát huy tối đa công suất của mình. Hắc Thần ở trong công ty có thể hay nổi giận vô cớ với nhân viên nhưng một khi gặp đối tác không thể cư xử thái đó khiếm nhã như thế. Tất cả chỉ vì muốn công ty có thể phát triển lớn mạnh hơn
“5 phút nữa đem tài liệu vào đây tôi cho cô cơ hội cuối cùng” Hắc Thần không để Cao Diệu Ly phản ứng lại thì đã vào trong phòng ngay lập tức
Hắc Thần ban đầu đã vốn không quan tâm tập tài liệu đó nữa nhưng bỏ qua cái này để đánh giá thực lực của nhân viên thì anh không bằng lòng, nếu đúng yêu cầu thì anh cho ở lại nếu không thì cuốn gói rời khỏi đây, công ty anh đã có rất nhiều người bị đuổi nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều người muốn vào
Khi vào trong phòng Hắc Thần đã rất bất ngờ vì thấy một người đang gục đầu xuống bàn làm việc của Tống Huyền Chang, lúc đầu anh tưởng người lạ nhưng chỉ mất mười giây anh đã nhận ra người đó là cô. Hắc Thần lại trở nên vui vẻ đến nhanh chóng khiến anh cũng phải bất ngờ trước thái độ của mình. Anh trở về bàn làm việc của mình cũng không muốn đánh thức cô gái ấy làm gì
Cao Diệu Ly thấy bầu không khí yên ắng đến bất ngờ, không hề một tiếng nói lớn nào cả, cô ấy chắc chắn nghĩ họ có mối quan hệ gì rồi..
Một lát sau Tống Huyền Chang đã mơ màng tỉnh giấc, cô ngước mắt nhìn máy tính của mình rồi lại quay trái phải nhìn thì vô tình bắt gặp Hắc Thần đang nghiêm túc ngồi gõ máy tính làm việc
“Dậy rồi sao”
“Vâng” Cô thấy Hắc Thần quay sang nhìn mình thì nhanh chóng cụp mắt xuống, rồi nhìn đống bừa bộn này mà nhanh chóng thu dọn lại.Tập tài liệu mà Cao Diệu Ly muốn cô làm thì cô cũng xong rồi bây giờ chỉ cần đem cho anh mà thôi
“Cái gì đây”
“Anh cứ coi đi”
Hắc Thần nhận lấy tập giấy tờ trên tay của Tống Huyền Chang “Cái này không phải anh nhờ cô gái kia làm à”
“Giúp đồng nghiệp không được ạ”
“Được được”
Nhận được câu trả lời đó Tống Huyền Chang đã cười vui vẻ trong lòng ngay. Trong lúc xem qua Hắc Thần đã nhớ đến một việc nên đã nhanh chóng hỏi
“Ánh mắt hôm qua của em là có ý gì”
Ánh mắt, hôm qua, là lúc anh hôn cô sao?
“Em muốn anh…đừng chỉ mải chú tâm đến mỗi công việc”
Vậy là đúng như anh suy nghĩ ánh mắt của cô chính xác là không muốn anh làm nhiều việc “Bây giờ không làm thế thì sau này ai nuôi anh”
“Anh bây giờ đã rất nhiều tiền rồi”
“Không có đồng nào cả”
Lời nói này của anh mới chính xác là nói dối, rõ ràng anh rất nhiều tiền, bây giờ anh nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Tống Huyền Chang không biết tại sao anh lại muốn làm việc thật nhiều như thế
“Em đem trang 8 phần giữa, đầu trang 9 và 10 sửa cho anh, bao giờ xong thì được về”
“Em làm sai sao”
“Không sai chỉ là không đúng ý anh”
“Em hiểu rồi” Tống Huyền Chang hừ lạnh rồi lấy lại tập giấy trên tay của anh mà quay lại bàn làm việc, sở dĩ cô hừ lạnh là vì sắp tan làm rồi sửa cái này cũng đâu nhanh anh chắc chắn là muốn giữ cô lại
Cô làm được một ít thì tiếng cửa vang lên
“Mời vào”
Một tiếng vui vẻ pha lẫn điệu cười vang lên “Chào Tiểu Hắc lâu rồi mới gặp đó nha”
Tiểu Hắc, là Hắc Thần đó sao. Không ngờ Hắc Thần lại có cái tên gọi đáng yêu như này, cô thoáng chốc phụt cười
“Cấm em cười”
“Tên tôi đây là Hắc Thần, là Hắc Thần”
Hắc Thần trừng mắt nhìn người ngoài cửa rồi rời khỏi bàn làm việc để tiếp đãi vị khách không mời này
“Tiểu Hắc không phải hay hơn hả? Ơ có người ở đây nữa sao”
“Thư ký riêng thôi”
“Bạn từ khi nào có nhã hứng tìm thư ký riêng vậy”
“Bớt nói lại mau ngồi xuống đây”
Dương Quang một người bạn thân thiết của Hắc Thần, Dương Quang vừa mới từ nước ngoài trở về đã đến đây Hắc Thần cũng không quá bất ngờ vì ang biết trước rồi
“Hắc Tiểu Đồng dạo này thế nào rồi”
“Không rõ, cậu chỉ cần biết con bé kết hôn rồi là được”
“Không rõ có nghĩa là vẫn chưa về nhà”
“Ừ”
Dương Quang là một trong những người bất lực với tính cách của Hắc Thần, không hiểu rõ tại sao anh không trở về nhà, trong lúc đang nói chuyện hắn đã nhìn thấy cô thư ký của anh, hắn thấy người này rất quen trong khi lục lại ký ức thì hắn đã thốt lên một cái tên
“Tống….là Tống Huyền Chang phải không”
“Dạ/ Cái gì” Hai người còn lại cùng nhau đồng thanh thốt lên
“Anh là???”
“Là Dương Quang hay cùng Hắc Tiểu Đồng với em đi chơi”
“Này này cậu dám đi chơi với em gái tôi”
“Coi nhau là anh em mà thôi”
Tống Huyền Chang nhìn gương mặt lạ hoắc đó vẫn không nhớ người tên Dương Quang ấy rốt cuộc là ai
“Em làm việc được với tên này sao, em cũng sớm không chịu được mà nghỉ thôi”
“Dạ không sao đâu ạ mọi thứ đều rất tốt”
“Đừng nói xấu tôi” Hắc Thần khó chịu nhìn Dương Quang một hồi
Dương Quang cười hả hê chỉ cần chọc tức được Hắc Thần thì hắn sẽ vui, sau một hồi họ cùng nhau nói chuyện thì cũng là lúc Dương Quang phải trở về
“Sau này cậu làm việc ít lại đi, thôi đi về đây, để lại không gian riêng tư cho hai người vậy”
*****
“Tại sao anh lại không muốn nghỉ ngơi”
“Sau này sẽ nói cho em nghe”
“Bây giờ em về được rồi”
“Nhưng em chưa làm xong”
“Để đó đi từ anh giúp em hoàn thiện”
“Nhưng..”
“Không sao, em cứ về trước đi”