Chương 1: Bạch Nhược Hi
Trừ cô gái đang đứng trước mặt này! Cô gái nhỏ nhắn đang căng thẳng đến mức nãy giờ không nói được một lời nào.
“Nè, cậu định nói gì?” Bạch Nhược Hi phát chán, lúc tan học gọi mình tới nhưng lại không nói lời nào, chỉ vò vạt áo đến nhăn nhúm. Bọn Triệu Vũ còn đang đợi cậu chơi bóng rổ nha.
“Bạch…Bạch…” Cô kéo vạt áo mấy cái, trong đầu có không biết bao nhiêu lời định nói, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Bạch Nhược Hi, cô lại hồi hộp đến nỗi không nói được gì nữa.
“Tạm cái gì? Tạm biệt đúng không? Vậy thì tạm biệt.” Bạch Nhược Hi đỡ trán, cạn lời, cậu cố ý bóp méo ý của cô rồi quay đầu bỏ đi. (họ Bạch và từ tạm biệt (bye bye) đều đọc là bai)
“Không phải!” Bóng Nhược Hi còn thấp thoáng chưa đi xa, cô gái hét lớn “Bạch Nhược Hi, tớ muốn nói, tớ thích cậu!”
Lúc cậu đến sân bóng rổ, bọn Triệu Vũ đã vào trận từ lâu.
“Mé, mấy cậu cũng không đợi tớ” Vừa nói cậu vừa ném cặp qua một bên, định nhào vô sân.
“Từ từ” Dịch Nhu ngăn cậu lại “Nhược Hi!”.
Vừa nghe bị gọi, Nhược Hi giật mình liền lùi lại vài bước, giọng run run hỏi “Cái… cái gì?”
“Nghe nói lại có nữ sinh tỏ tình với em hả?” Dịch Nhu vỗ vỗ chỗ bên cạnh “Lại đây, kể chị nghe chút. Lần này là con gái nhà ai?”
“Kể gì chớ? Mà không phải chị quen người ta lắm hả, không phải đó là con gái của mẹ của anh rể của chú hai sao?”
“Thằng nhóc này muốn ăn đòn hả?” Vừa nói Dịch Nhu vừa đứng dậy xắn tay áo.
“Chị, chị, chị đừng giận, em sai rồi chị đừng giận nha.”
Dịch Nhu hừ hừ, lại ngồi xuống, bắt chéo hai chân, khinh thường liếc xéo Bạch Nhược Hi “Vậy em nói đi là ai?”
“Em cũng không biết cô ấy là ai, cô ấy đứng hồi lâu cũng không nói câu nào” Bạch Nhược Hi cũng không hiểu tại sao bà chị họ hàng xa này lại quan tâm đến đời sống riêng tư của mình tới vậy.
“Ể, sợ tới vậy luôn. Vậy thì không được.”
“Ừ, ừ” Bạch Nhược Hi nhìn sân bóng, Triệu Vũ và mấy đứa kia sắp chơi xong trận này rồi.
“À… có phải em vẫn còn nhớ hắn không?”
“Ai?” Bạch Nhược Hi giả vờ ngây thơ, chớp chớp đôi mắt long lanh.
“Thôi, ra sân chơi đi.” Dịch Nhu phất phất tay để Nhược Hi đi chơi bóng. Nhìn bóng lưng Nhược Hi, Dịch Nhu cau mày “Thằng nhóc này sao lại chung tình vậy chứ?”
“Hừ, ai lại thèm nhớ cái tên vô tâm kia chứ! Bị điên rồi!” Bạch Nhược Hi vừa chạy vừa thấy tức.
“Sao giờ mới đến?” Triệu Vũ liếc nhìn Bạch Nhược Hi một cái.
“Đừng nói nữa” Bạch Nhược Hi xua tay, mất kiên nhẫn nói “Có phải cậu nói gì với chị tớ rồi không?”
“Gì, gì?” Triệu Vũ định giả vờ vô tội, thấy Nhược Hi cứ nhìn mình chằm chằm liền thú tội “Tớ chịu, cậu cũng biết, sức mạnh của chị cậu ai mà chịu đựng được chứ!”
“Hừ hừ”
“Sao nhà cậu lại có người hung dữ vậy?”
“Nhìn bóng kìa, đừng nói nữa” Bạch Nhược Hi giành bóng, nhìn Triệu Vũ “Không phải kể với cậu rồi hả, chị ấy là họ hàng xa, hiện tại đang ở nhà tớ.”
“Ê, thì thầm gì đó, nghiêm túc chơi đê!” Dương Nhất ở phía đối diện khó chịu với kiểu chơi lơ đãng của Bạch Nhược Hi “Muốn nói chuyện thì ra ngoài sân nói!”
Nghe vậy, Bạch Nhược Hi lè lưỡi với Triệu Vũ, quay sang mặt quỷ với Dương Nhất rồi chạy đi. Dương Nhất khoanh tay trước ngực, lầm bầm: “Hăng hái vậy, hồi nãy ai là con trai mà còn giả vờ làm mặt đáng yêu rồi còn lè lưỡi sao, giờ chạy nhanh vậy làm gì, phải anh em của mình không?”
Có điều Dương Nhất không biết, Nhược Hi ngoài mặt bình tĩnh vui vẻ, nhưng lại loay hoay với những cảm xúc không rõ ràng trong lòng.
Triệu Ngọc vỗ ngực mình, nói” May mắn cậu ấy là anh em của chúng ta, cũng may cậu ấy là nam. Nếu không, tớ cũng quỳ gối trước cậu ấy rồi.”
“Triệu Ngọc, Dương Nhất, hai ông mau tới đây.” Bị Bạch Nhược Hi gọi đến, hai người nhìn nhau cười rồi vội đuổi theo.
Dịch Nhu ngồi một bên nhìn Nhược Hi tung tăng trên sân.
Nếu như em có thể buông xuống đoạn tình cảm kia, không nhớ đến người đó nữa thì tốt rồi.
===
Mình cố gắng thuần Việt nhất có thể, mọi người góp ý nhóe