Chương 157: Hấp dẫn
Mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Chiết.
Thắng này tự tin hay là ngông cưỡng quá mức vậy?
Hạng mục thi đấu này nếu không mặc đồ bảo hộ, cho dù đầu thương đã được bọc vải dày kín thì lực va chạm kia cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được!
Nếu như bị thương đâm trúng, không gãy tay gãy. chân thì cũng đi tong mấy cái xương sườn.
Thạch Viễn nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết, hai mắt gần như phun ra lửa.
Cái thằng này đã nói nó không mặc đồ bảo hộ, nếu hẳn còn không dám đấu vậy thì còn mặt mũi nào mà nhìn người khác!
“Được! Để ông đây nhìn coi mày mạnh cỡ nào!”
Sau một hồi hai bên giao chiến võ mồm, Thạch ‘Viễn cuối cùng vẫn phải đồng ý đấu tiếp, hắn hung tợn quát khẽ: “Mày tốt nhất nên cầu nguyện đừng để bị ông đây đâm trúng người!”
Ninh Chiết gật đầu cười: “Đúng rồi, đây mới là Thạch thiếu chứ! Hổ làm sao mà sinh ra khuyển tử. được! Câu thành ngữ này là để khen ngợi Thạch thiếu đó!”
Nói xong, Ninh Chiết thật sự cởi hết đồ bảo hộ. đang mặc trên người xuống.
Bạch Phi vốn định khuyên bảo, nhưng do dự một phen, quyết định không mở miệng.
Anh cũng nhìn ra Ninh Chiết đang muốn thẳng tiền.
Nếu anh dám khuyên bảo, Thạch Viễn lại mượn cớ đó mà không đấu nữa. Ninh Chiết nhất định sẽ trút giận lên đầu anh! Cho anh nhập viện lần nữa luôn!
“Thạch thiếu, xử lý thẳng đó đi!”
“Dám khiêu khích Thạch thiếu, vậy cho nó nhập viện!”
“Thạch thiếu, cố lên!”
Hai bên vừa mới chuẩn bị xong, đàn em của Thạch Viễn lập tức ồn ào hò hét cổ vũ khí thế cho hẳn.
Thạch Viễn vốn không có mấy tự tin, nghe được lời của đám xung quanh thì đen mặt mắng to: “Con mẹ nó câm hết cho ông!”
Tiếng cổ vũ của mọi người im bặt, nhao nhao ngậm miệng lại.
Rất nhanh, tỷ thí của hai bên lại bắt đầu.
Ngay khi cả hai sắp vọt tới, Thạch Viễn đột nhiên giơ thương chữa thắng ngay gáy Ninh Chiết.
“Thạch Viễn! Con mẹ nó mày dám!”
Bạch Phi giận dữ, hai mắt đỏ ngầu rống to. Con mẹ nó thãng khốn dám nhảm vào đầu!! Ninh Chiết trên đầu không đội mũ bảo hột
Con mẹ nó nếu bị đâm trúng, không chết cũng phải mất nửa cái mạng!
Có gào thêm đi nữa thì tốc độ của ngựa cũng không giảm.
Bạch Phi cho dù muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Ngay lúc Bạch Phi căng thẳng hoảng sợ, thương trong tay Ninh Chiết khế động, dễ dàng đẩy ra cây thương đang có ý đồ tập kích vào gáy mình.
Anh trở tay, hung hãng nộn cây thương trong tay lên ngực Thạch Viễn.
Lúc này Ninh Chiết cũng không nương tay nữa, anh còn cố ý đem một tia chân khí rót vào trong cây thương.
“Bịch!”
Thạch Viễn bị thương trong tay Ninh Chiết hất văng!
Bay ngược ra ngoài tận bảy tám mét, sau đó cả cơ thể nặng nề của Thạch Viễn nện trên mặt đất, làm bụi đất văng khắp nơi.
“Phụttt!”
Thạch Viễn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hiến nhiên là hẳn bị thương không nhẹ.
“Thạch thiếu!”
‘Đám đàn em gào lên, vội vàng lao về phía Thạch Viễn.
“Con mẹ nó, dám làm Thạch thiếu bị thương!”
“Mày mau lăn lại đây quỳ xuống dập đầu với Thạch thiếu!”
“Thẳng kia mày chết chắc rồi! Ông chủ Hổ sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Mày chờ bị đánh nhập viện đi!”
Đám đàn em luống cuống tay chân cởi quần áo bảo hộ cho Thạch Viễn, còn không quên phun mấy câu đe doa Ninh Chiết.
Ninh Chiết bĩu môi, không thèm để ý chút nào.
Bạch Phi cũng hừ lạnh một tiếng, “Tụi mày cho rằng ông già nhà tao sợ ông già nhà nó hả? Thạch Hổ muốn ra tay thì ông già tao cũng không ngại khô máu đến cùng với nhà nó đâu!”
Thạch Viễn chật vật được mọi người đỡ đứng dậy, hai mắt phun lửa nhìn Ninh Chiết: ‘Món nợ này, ông mày nhớ kỹ!”
Nói xong, Thạch Viễn ra hiệu cho đám đàn em hẳn rời đi.
Ninh Chiết thấy vậy lập tức ngăn cản đường đi của đám người
Ninh Chiết nhướng mày nhìn Thạch Viễn, “Ơ hay Thạch thiếu, mày cũng tính là người có tiếng tăm đó, sao mà thua kèo rồi quyt nợ bỏ đi vậy? Má nó còn quyt nợ công khai nữa đó mày!”
“Ông mày mà quỵt nợ á!”
Thạch Viễn giơ tay lau đi máu tươi ở khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ông đây thua tụi mày hai mươi triệu, đúng không?”