Chương 6: Thính Âm Lâu
– Khởi bẩm phụ hoàng, chẳng là vừa sáng nay đây thì Kiệt huynh có tới Trường Thư Học Các cùng thụ giáo với chúng con. Nhi thần mới được mở mang tầm mắt, đúng là con trai của cố Quốc Công văn võ song toàn. Để tỏ lòng ngưỡng mộ nhân đây con cũng muốn được bàn luận văn chương với huynh ấy. Chỉ không biết ý của Anh Kiệt huynh đây thế nào?
Vừa nói ngài vừa quay người hướng về phía Anh Kiệt. Anh Kiệt vừa nghe đã xém chút giật mình, hắn bối rối ngập ngừng lưỡng lự, bị vào thế tiến thoái lưỡng nan. Giờ đây trước mặt Hoàng đế nếu từ chối không chỉ làm ngài thất vọng lại chẳng cớ làm chò cười cho mọi người. Các hoàng tử ngồi dưới vừa nghe đến “văn võ song toàn” thì bụm miệng cười. Họ đảo mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý hoàng huynh nên cũng nồng nhiệt hưởng ứng. Tam hoàng tử nói chen vào:
– Ý này rất hay, nhi thần cũng muốn được học hỏi tài văn chương của Kiệt công tử đây.
– Đúng vậy ạ! Nhi thần cũng muốn được mở mang, chắc Kiệt huynh đây không từ chối chứ?
– Đúng đúng! Làm huynh thì nên để các đệ đệ học hỏi.
Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử thi nhau cổ vũ.
Thấy các hoàng tử đều mở lời hưởng ứng, chỉ mỗi Nhị hoàng tử cứ nhìn Anh Kiệt mà chẳng nói gì. Thấy lạ Hoàng đế bèn hỏi:
– Tuệ Minh! Con thấy thế nào?
Tuệ Minh hoàng tử vốn biết Anh Kiệt không giỏi thơ ca, Đại hoàng tử làm vậy là cố tình dồn ép, muốn hắn phải bẽ mặt trước bao người. “Nếu giờ ta ủng hộ thì chẳng khác cũng tiếp tay cho hoàng huynh chèn ép họ, còn không ủng hộ thì không lẽ lại đi vạch mặt bằng hữu. Phụ hoàng có thể sẽ hỏi đến sự việc hồi sáng thì biết ăn nói làm sao”. Ngài ngẫm nghĩ lưỡng lự một lúc mới quyết định đưa ra ý kiến.
– Nhi thần nghĩ chuyện này nên xem ý kiến của cả hai phía, nếu Kiệt huynh đồng ý thì nhi thần cũng xin lĩnh giáo.
– Vậy Anh Kiệt? – Hoàng đế nhìn Anh Kiệt hỏi thêm.
Anh Kiệt nhìn sang phía Khải Quân thấy em trai gật đầu ủng hộ mới mạnh dạn đứng dậy.
– Thần xin sẵn lòng ạ.
– Được rồi vậy thì hai con bắt đầu đi.
Hoàng đế vỗ nhẹ vào đầu rồng gật gù.
– Nhi thần xin phép ra câu đối trước!
Đại hoàng tử vẫn giữ phong thái cao ngạo, thẳng mình xoay người nhìn Anh Kiệt rồi bắt đầu dõng dạc ra vế đối.
– Vũ Quốc Công chiến công hiển hách
Công tử ngài sắp lập công danh.
Mọi người nghe xong câu đối đều nhìn nhau gật gù tấm tắc khen, lại hướng ánh nhìn mong đợi về phía Anh Kiệt xem hắn đối ra sao. Hứng hết mọi ánh mắt, có kì vọng, có coi thường, Anh Kiệt lại càng mất bình tĩnh mà bất giác run lên chỉ biết bấu chặt vào vạt áo. Câu đối này đối với hắn thật sự khó, chưa kể hắn còn chẳng hiểu hết được ý nghĩa của nó. Hắn nhớ lại tất cả chữ nghĩa đã được học để cố gắng nặn ra một câu nhưng những gì hắn nói được ra chỉ có một chữ “danh”. Hắn cứ ngập ngừng mà lặp đi lặp lại một từ làm mọi người càng chú tâm chờ đợi. Khải Quân nghe xong thì hiểu ngay dụng ý của Hoàng tử ấy liền dúng tay vào rượu mà viết lại một câu đối lên bàn để giúp anh. Anh Kiệt liếc xuống thấy nhanh chóng đối lại:
– Danh phụ thần tướng danh đã tỏ
Thần danh có chứ công danh gì.
Trong khi tất thảy các hoàng tử còn đang tròn mắt há miệng kinh ngạc về vế đối của Anh Kiệt thì Hoàng đế vỗ tay cười lớn, hết lời tán dương.
– Hay! Đối hay lắm! Đúng là không phụ sự kì vọng của trẫm, không hổ là nam nhi nhà họ Vũ ai cũng có tài.
Các hoàng tử nhìn nhau tỏ vẻ khó tin hoang mang nhìn thái độ của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử lúc này đứng đờ như pho tượng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa bực bội, không tin lại càng không hiểu hắn đối bằng cách nào. Sự tức giận vì không phục khiến Thất Hiên hoàng tử từ khi nào đã nóng mặt đỏ tía tai, không khỏi hoài nghi Anh Kiệt gian lận nhưng nào có bằng chứng. Nhị hoàng tử muốn nhanh kết thúc không khí căng thẳng ngột ngạt đầy hơi độc này bắt đầu vỗ tay tấm tắc khen.
– Câu đối của Kiệt huynh đúng là không uổng sự mong đợi của chúng đệ. Bốn chữ “danh” đối lại bốn chữ “công” vừa tỏ lòng hiếu kính lại vừa khiêm tốn không khoa trương. Dù phải lưu lạc bao năm cơ cực nhưng Kiệt huynh ham học hỏi lại biết khiêm nhường xứng danh là quân tử, đáng để ta làm gương mà học tập. Phụ hoàng nhi thần nghĩ nên ban thưởng ạ.
Vừa nghe đến chuyện Anh Kiệt vốn từng lưu lạc bao năm, Đại hoàng tử lại cao hứng làm một câu đối.
– Người đi kẻ lại sao mà giống.
Khải Quân biết ngài nghi kị về thân thế của anh mình liền đanh thép không do dự mà đáp lại rằng:
– Nghiệm máu coi qua chẳng khác gì.
Đại hoàng tử giận đến đỏ mặt, chưa kịp phản bác thì Hoàng đế lại lên tiếng cắt ngang.
– Thôi được rồi. Ta ban thưởng cho Anh Kiệt, các con nên noi theo, phải biết khiêm tốn thật thà nghe chưa. Cũng muộn rồi nên nghỉ ngơi thôi, yến tiệc kết thúc tại đây đi.
Các hoàng tử đứng dậy nghiêm chỉnh cấp lễ tiễn Hoàng Thượng hồi điện. Đại hoàng tử chỉ lườm hai người bọn họ một cái rồi tức giận phất áo rời đi, hôm nay ngài ta không đạt được mục đích, sau này ắt sẽ vẫn tìm cách hại họ.
Trong cung đèn yến treo cao lung linh sáng rọi, bên ngoài cung về phía Tây xa vài dặm, nơi đất rừng hoang vu tối tăm u tịch đầy rẫy những hiểm nguy dã thú, sâu thẳm tít trong lòng rừng, một toà các năm tầng mịt mờ lúc ẩn lúc hiện. Rừng hoang chìm trong sương đêm buốt lạnh, tiếng gió đánh vào cành tre cành trúc kẽo cà kẽo kẹt nghe mà rợn người. Lắng tai nghe thấy thoang thoảng trong gió có tiếng sói hú, côn trùng kêu, chúng cứ thi nhau ồn ào. Tán lá cọ vào nhau rào rào, mặt đất có tiếng xột xoạt đâu đó, vài con đom đóm xanh lè lập loè tung tăng trước mái hiên. Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng củi nổ lách tách ấm áp, một toán bốn người đương ngồi quây vòng nói chuyện với nhau.
– Vẫn chưa tìm được người sao?
– Ta đã cho lục soát hết mọi ngóc ngách của Vũ Phủ nhưng chỉ có vài người hầu kẻ hạ.
Hắn vừa đáp lại đối phương vừa tựa người vào cột thở dài.
– Có manh mối gì không? – Một người lại hỏi.
– Ta đã bắt tên quản gia, sau khi tra hỏi thì nghe hắn nói công tử họ Vũ ấy đã vào cung rồi.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông cúi đầu lững thững đi vào.
– Thưa Lưỡng cô nương cho mời các vị đến bàn chuyện ạ.
Bốn vị ấy nhìn nhau cùng đứng dậy đi theo tên thuộc hạ ấy. Nơi ấy trong căn phòng rộng một nữ nhân mặc hồng y thướt tha đang ngồi tại giữa phòng bên cạnh thư án. Ả ngả nghiêng tựa người lên bàn, trên mặt che một mạn khăn mỏng, dưới ánh nến mấy thứ trang sức trên đầu ả óng lên lấp lánh nhìn thật cao quý. Đôi mắt ấy đang lim dim thấy tiếng động mới từ từ mở ra ngước lên nhìn họ. Bốn vị ấy đứng đối diện, một người cất tiếng trước.
– Hạ chủ cho gọi chúng tôi có chuyện gì?
– Các người ngồi đi, ta gọi các vị đến đây là để bàn về chuyện lập tân Thượng chủ. Thượng chủ cũng mất một thời gian rồi, chúng ta không thể để rắn mất đầu. Ta cũng như các người đều đau buồn nhưng cũng phải tìm ra người kế nhiệm để dẫn dắt các anh em. Không thể cứ mặc kệ như vậy.
– Ta biết bởi vậy nên bọn ta mới…
Chưa đợi hắn nói hết câu ả ta đã ngắt lời.
– Hiểu Thúc! Ta biết các người đã theo hầu Thượng chủ rất lâu rồi, các người cũng biết ta là người được Thượng chủ rất tín niệm, không chỉ có thượng chủ mà các anh em ở đây đều tin tưởng ta, ta đã tổ chức hội ý tất cả mọi người xong rồi. Nếu bốn vị không có ý kiến gì thì ta sẽ thay thế vị trí của Thượng chủ, lệnh ấn vốn ở chỗ ta cho nên là ngày mai ta sẽ tổ chức lễ nhậm chức và bố cáo với các anh em
Một trong số họ vội ngắt lời.
– Ngày mai sao? Có nhanh quá không? Dù sao thì cũng phải để mọi người chuẩn bị tinh thần.
– Đã gần nửa tháng rồi còn chuẩn bị gì nữa? Lý Phong, cậu muốn nơi này tan rã luôn sao? Quyết vậy đi, hãy đi chuẩn bị cho ngày mai.
Lưỡng Thị có vẻ đã rất nôn nóng đập bàn lớn tiếng đáp trả. Bốn người bọn họ nhìn nhau bất lực, lúc này họ cũng không làm được gì. Người trong Thính Âm Lâu ai cũng ủng hộ ả ta, nếu giờ họ chống đối thì chẳng khác tìm đường chết. Tạm thời đành phải nghe theo sự sắp xếp ấy, sau khi cúi chào họ lập tức rời đi, phía sau Lưỡng Thị nhìn theo nở một nụ cười gian xảo đắc ý. Một kẻ quấn chùm đen kịt từ đầu đến chân hở đúng nửa mặt trên, từ đâu bất ngờ xuất hiện phía sau ả.
– Thượng chủ!
– Sao? Xử lí xong chưa?
– Ta không tìm được người.
Ả ta quay phắt lại nhìn, trợn trừng đôi mắt trắng dã. “Không lẽ bọn chúng đã ra tay trước” ả nghĩ.