Chương 4: Mạo Phạm
– Anh không sao chứ?
Các hoàng tử khác cũng xúm lại.
– Đại huynh có sao không?
– Có chuyện gì vậy?
Anh Kiệt đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, không biết vị này từ đâu lao vào hắn, rõ ràng đã dùng sức rất mạnh khiến cả hai cùng ngã. Đại hoàng tử đứng dậy, phủi bụi trên áo, hằm hằm nhìn Anh Kiệt, lớn tiếng quát:
– Thật vô lễ!
Thấy Anh Kiệt vẫn đứng trơ ra, tên tiểu thái vênh váo tiến sát lại. Hắn hất cái mặt như mấy tên cai ngục chuẩn bị giáo huấn tù nhân, chẳng nói chẳng rằng vòng ra phía sau Anh Kiệt đá mạnh vào khoeo chân y. Lực tác động bất ngờ làm Anh Kiệt khuỵ hai đầu gối xuống đất đến “cộp” một tiếng. Hắn ỷ vào chủ nên ra cái vẻ khinh thường.
– Mạo phạm đại hoàng tử, còn không biết đường quỳ xuống nhận tội.
Anh Kiệt cau mày vì đau, muốn bật dậy lại bị tên thái giám ấy ấn xuống. Hắn ngước đôi mắt khó hiểu nhìn đại hoàng tử, cố nhướn cổ lên biện minh.
– Ta không hề làm gì cả! Là ngài chạy đến chỗ ta rồi va vào ta mới bị ngã mà?
Đại hoàng tử thấy hắn không chịu khuất phục liền dơ chân đạp mạnh một cái khiến Anh Kiệt ngã nhoài ra đất.
– To gan! Đẩy ngã bổn hoàng tử, đã không chịu nhận lỗi còn cả gan trách tội bổn hoàng tử?
Thấy huynh mình bị đạp ngã Khải Quân vội bổ nhào đến đỡ. Anh Kiệt vừa bị mắng lại vừa bị đánh vô cớ nên rất tức tối, toan vùng lên chất vấn thì Khải Quân đã vội vàng kéo tay áo y lại. Hắn xoay mình quỳ trước mặt đại hoàng tử, thay huynh hắn khấu đầu tạ tội.
– Đại hoàng tử thứ tội, đại huynh của thần lần đầu vào cung chưa rõ phép tắc. Chuyện lần này là huynh ấy hồ đồ sơ suất, không có ý mạo phạm ngài. Xin đại hoàng tử rộng lượng tha cho huynh ấy một lần!
Đại hoàng tử nhếch miệng, nhíu mày.
– Phụ hoàng ta thương hại các ngươi là con trai của Quốc Công quá cố nên đưa vào cung. Hôm nay lại còn cho tới đây ngồi học ngang với các hoàng tử tôn quý. Vậy nên có phải các ngươi đang nghĩ bản thân chính là hoàng tử rồi không?
Hắn thấy Anh Kiệt không nói gì nhưng nét mặt vẫn có vẻ không cam, biết hắn không phục cũng không thể kháng cự, y lại càng đắc ý lên giọng. Đại hoàng tử cười khẩy, lấy cái giọng điệu mỉa mai, đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn Anh Kiệt.
– Ta còn tưởng trưởng nam của phủ Quốc Công tài hoa thế nào! Thì ra cũng chỉ đến vậy, so với nô tài của ta còn không xứng. Mấy kẻ như các ngươi cũng dám tới đây ngồi ngang hàng với bổn hoàng tử sao?
Anh Kiệt hùng hổ muốn đáp trả nhưng Khải Quân vẫn giữ chặt áo ca, đánh mắt sang ám chỉ ca nhẫn nhịn rồi lên tiếng đáp lại.
– Chúng thần cũng chỉ làm theo ý chỉ của Hoàng Thượng.
– Ngươi đừng có nghĩ phụ hoàng ta thương yêu ngươi thì ngươi có thể lôi ra làm lá chắn. Nếu so với anh trai của ngươi thì ngươi càng không xứng được quỳ ở đây. Ta nghe nói ngươi là thứ tử, mẫu thân là tiểu thiếp cũng chết lâu rồi thì phải? Một kẻ hạ tiện như ngươi vốn dĩ không có quyền lên tiếng ở đây. Ta hỏi thật, phụ mẫu của Anh Kiệt có thương ngươi không mà ngươi cứ ra sức bảo vệ hắn vậy?
Hắn hết lời mạt sát, xoáy sâu vào nỗi đau của Khải Quân rồi hả hê cười khành khạch. Cười đã rồi còn khinh bỉ bồi thêm vài câu.
– Hôm nay coi như vì ngươi thành khẩn xin tội nên bổn hoàng tử tạm thời bỏ qua. Hai ngươi khôn hồn thì từ nay biến đi cho khuất mắt ta!
Khải Quân nghe hắn nhắc tới thân mẫu, lồng ngực thắt nghẹn lại, hàm răng nghiến chặt ken két, khoé môi còn thoáng bất giác run lên. Hắn chỉ hận không thể lao lên đấm cho tên trước mặt mấy cái. Hàng mi dài của hắn, rũ như cái màn thưa đen xì, che đi đôi mắt phượng sâu thẳm từ khi nào đã ầng ậng nước. Tay y siết chặt làm ống áo của Anh Kiệt nhăn nheo, rúm ró như sắp rách đến nơi. Anh Kiệt bấy giờ không nhịn được nữa lập tức vùng dậy, Khải Quân chưa kịp giữ y lại thì hắn đã tuôn ra một thôi một hồi.
– Ngài nghĩ rằng bọn ta muốn đến đây lắm sao? Ta chẳng thà ở Vũ Phủ, còn hơn ở đây để ngài lăng mạ, chà đạp. Bọn ta chẳng qua là nghe theo chỉ thị của Hoàng Thượng, không thể kháng lệnh. Thứ tử thì sao? Đệ ấy cũng là con trai của Vũ Quốc Công là em trai của ta. Đại hoàng tử là đích xuất cao quý xin thứ lỗi! Ta không thể làm theo mệnh lệnh của ngài. Còn nếu như ngài muốn ta tạ lỗi vì đẩy ngã ngài. Được! Ta cũng xin tạ lỗi vì đã không chú ý, vô tình va trúng ngài khiến ngài bị ngã. Vậy là được rồi chứ gì?
Một màn chống trả quyết liệt của Anh Kiệt làm đại hoàng tử cứng họng, giận dữ đến độ hai mắt long sòng sọc nổi đầy tơ máu. Bấy giờ hắn mới sực nhận ra chính bản thân cũng là thứ xuất, Anh Kiệt vô tình làm hắn bẽ mặt trước bao người hắn càng nổi điên lên.
– Ngươi còn dám hỗn xược! Người đâu, lôi tên vô lại này ra ngoài đánh một trăm trượng cho ta.
Nhị hoàng tử thấy tình hình trở nên nghiêm trọng bèn lên tiếng.
– Thân sinh của đại huynh ta là Tuệ Quý Phi. Ngươi không biết không được ăn nói linh tinh.
Câu này vừa phát ra đã làm đại hoàng tử cứng họng, đứng đờ người. Nói đoạn ngài ấy quay qua phía đại huynh.
– Đại huynh! Dù sao chúng cũng là người của phụ hoàng, huynh muốn đánh thì cũng phải báo cho phụ hoàng một tiếng. Bọn họ cũng chẳng phải thuộc hạ mà chúng ta có thể tuỳ tiện.
– Bọn chúng vô lễ ta không được dạy dỗ sao?
Nhị hoàng tử bén ghé sát tai đại hoàng tử thì thầm.
– Nhưng Quốc Công là nghĩa huynh của phụ hoàng.
Đại hoàng tử suy xét lại một hồi, ngẫm thấy Hoàng Đế hiện tại rất coi trọng chúng, nếu giờ khiến chúng bị thương có khi còn bị trách tội ngược lại. Ngài nghĩ vậy liền lấy lại bình tĩnh, hạ giọng xuống buông một câu hăm doạ.
– Hôm nay ta tạm thời tha cho các ngươi. Còn sau này các ngươi cứ liệu đấy.
Nhị hoàng tử quay sang thúc giục hai người bọn họ.
– Còn không mau tạ ơn đại hoàng tử đi.
Anh Kiệt vẫn hậm hực nhưng không muốn xé to chuyện này, đành cúi đầu nhận lỗi.
– Tạ ơn đại hoàng tử.
Đại hoàng tử vừa rời đi, nhị hoàng tử nhanh chóng tiến lại hỏi han hai người bọn họ.
– Hai ngươi có sao không?
– Chúng thần không sao. Đa tạ nhị hoàng tử đã giúp đỡ.
Anh Kiệt cúi đầu ngỏ ý cảm tạ đáp lại.
– Huynh của ta tính tình có hơi nóng nảy. Để hai ngươi chịu ấm ức rồi.
– Nhưng những lời ban nãy ngài nói với đại hoàng tử, không sợ ngài ấy ghi hận trong lòng sao? Thần không muốn vì chúng thần mà huynh đệ hai người rạn nứt.
– Hoàng huynh ta vốn không thích ta rồi, cùng lắm là ghét hơn một chút.
Thật tình thì đại hoàng tử chẳng ưa nhị đệ này. Nhưng nhị hoàng tử lại là người được Hoàng Đế trọng sủng nhất trong số các huynh đệ nên dù có ghét hắn cũng không làm gì được. Nhị hoàng tử lại là người thẳng thắn, khảng khái, nhân từ độ lượng nên cũng không vừa ý với hoàng huynh bao giờ. Ngài ngẫm nghĩ gì đó một hồi rồi xua tay.
– Thôi chuyện chấm dứt ở đây, ta đi trước.
– Cung tiễn nhị hoàng tử.
Hoàng tử vừa ra khỏi cửa thì Lịch Công Công vội vã chạy tới, thở hổn hển nói hụt cả hơi.
– May quá các ngài vẫn chưa đi… – Ông ngừng lại một chốc để lấy sức.
– Bẩm các Hoàng Tử, Hoàng Thượng có chỉ tối nay mở yến tiệc, các ngài ở lại trong cung dùng yến ạ.
– Ta biết rồi.
– Còn nữa, mời cả hai vị Vũ công tử ạ. Hoàng Thượng căn dặn các ngài nhất định phải có mặt đầy đủ. Nếu không còn việc gì nô tài xin cáo lui trước.
– Đại hoàng tử đã đi rồi sao? – Ông nói thêm.
– Huynh ấy chưa đi xa đâu, ông đuổi theo còn kịp đấy.
– À! Vâng nô tài đuổi theo ngay đây.
Nói xong ông lại xách vạt áo vội vã chạy đi. Lịch Tổng Quản cũng đã đứng tuổi, thân hình có chút nặng nề. Ông chạy mà cả người ục ịch núc nắc đến đáng thương, mồ hôi mồ kê nhễ nhại như tắm, tưởng như sắp ngất đến nơi. Đúng là khổ phận nô tài. Mà thật ra xét thứ bậc người hầu trong cung, ông là sung sướng nhất rồi, so với đám nô tài khác có khi là ước mơ cả đời của chúng.