Chương 3: Cung Môn
Sắc trời âm u xám xịt, gió đi qua rít lên từng hồi ảo não. Đế hài cũng chẳng ngăn nổi sự tê buốt đang nuốt chửng lấy đôi chân họ. Lộp cộp, lộp cộp tiếng bước chân vang lên đều đều trong không gian u tịch. Trên con đường dài lạnh lẽo sương tuyết đan xen mù mịt, Lịch Tổng Quản đi trước, hai huynh đệ họ song song theo sau.
Những mảnh tuyết trắng mong manh nối nhau vượt qua bức tường thành cao lớn, từng lớp, từng lớp phủ lên cảnh vật. Mái tóc, đôi mi, hàng mài, vai áo người qua đường đều không bỏ xót. Ngói đỏ tường hoa rợp kín lối, bọn họ càng đi lại càng thấy ngột ngạt. Nó cao quá đầu người, đến độ dù có lấy sức nhảy thật cao cũng không thể nhìn ra bên ngoài.
Anh Kiệt ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi, gió trời heo hắt thổi vào đôi mắt phù quang của hắn đượm ưu buồn. Khung thương thênh thang mà thường ngày hắn vẫn mải miết nhìn ngắm, nay chỉ còn là một rãnh nước đùng đục lững lờ trôi trên đầu. Hắn nhớ phụ mẫu, hắn nhớ nhà. Phụ mẫu ở đâu? Nhà ở đâu?
Khải Quân đi sát bên cạnh Anh Kiệt, thoạt như chẳng quan tâm điều gì. Hắn cứ đăm đăm nhìn về phía trước bước mau. Dường như hắn chẳng muốn nhìn thấy con đường này. Phải chăng hắn sợ bản thân yếu đuối, lại khóc oà lên trước mặt người khác? Là một nam nhi hơi chút lại sướt mướt thì quả thật không ra dáng. Dù sao thì, nơi này cũng chẳng còn xa lạ gì với hắn. Con đường quen thuộc từng in bóng phụ thân có lẽ lại làm hắn nghẹn lòng. Từ nhỏ đến lớn không ít lần Khải Quân cùng theo thân phụ vào cung yết kiến Hoàng Đế. Cũng bởi vậy mà Hoàng Thượng đặc biệt thương yêu hắn.
Lịch Tổng Quản dẫn đường đột nhiên dừng lại, lúc này hai người họ mới chú ý. Hắn xoay người cúi đầu cung kính, khẽ nói:
– Đã đến học các rồi, mời hai vị công tử vào trong.
Nói đoạn, tên Tổng Quản tiến vào trong thì thầm gì đó vào tai Tôn lão sư rồi rời đi. Các Hoàng Tử đang ngồi trong thụ giáo, huynh đệ họ lặng lẽ đi vào ngồi hàng sau cùng, không dám làm kinh động. Lão sư đợi hai người họ ổn định rồi mới bắt đầu giảng dạy.
Chăm chú ngồi nghe được một lúc thì Anh Kiệt có vẻ uể oải, ngáp lên ngáp xuống nhưng vẫn cố ngồi cho ngay ngắn. Chả trách được, hắn mười mấy năm lang thang tung hoành, nào giờ có phải ngồi nghiêm trang cả mấy canh giờ học chữ nghĩa. Anh Kiệt chỉ muốn mau mau kết thúc, chạy thật nhanh về phòng, chui vào chiếc chăn bông ấm áp. Hai con mắt hắn như sắp díu lại đến nơi. Dáng vẻ này đã bị lão sư không vừa ý thu vào tầm mắt. Ông bèn ho nhẹ đánh động rồi cất tiếng hỏi một câu.
– Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, Quân Tử là gì?
Tất cả các học trò đều tròn mắt ngước nhìn. Đại Hoàng Tử ngồi đầu tiên rất tự tin toan đáp thì thầy đã đưa tay chỉ thị về phía Anh Kiệt.
– Trò nói ta nghe.
Anh Kiệt giật mình đứng bật dậy, bất ngờ bị hỏi bài làm hắn lúng túng, vì bấn loạn mà câu trả lời cứ ấp a ấp úng.
– Dạ… À… Thưa phu tử, Quân Tử chính là… là làm con không bất hiếu, làm thần không bất trung, làm người không bất nghĩa.
– Chỉ có vậy? Vậy trò nói xem trò có phải quân tử hay không?
– Một người quân tử đâu ai dám nói bản thân chính là quân tử, có phải quân tử hay không đều do thiên hạ định đoạt.
Các Hoàng Tử nghe xong đều bật cười, Tôn lão sư đã tức đến đỏ mặt.
– Thật không có phép tắc.
Thấy huynh mình bị trách mắng, Khải Quân nhìn sang Anh Kiệt vẫn còn đang loay hoay xấu hổ mà cúi gầm mặt xuống. Hắn liền đứng dậy giải vây, kính cẩn đáp thầy.
– Thưa phu tử con xin phép được trả lời câu hỏi của người.
– Nhân, phàm là những việc mình không muốn thì không làm với người. Nếu có thể giúp được thì ắt phải giúp.
Lễ, làm người phải biết lễ giáo, lễ phép, lễ nghi, lễ tiết mà hành sự cho phải phép.
Nghĩa, luôn làm việc chính nghĩa, phân biệt được phải trái đúng sai.
Trí, là có trí tuệ, học thức, am hiểu, nắm được mệnh trời sống theo mệnh trời.
Tín, chính là coi trọng lòng tin, nói lời phải giữ lấy lời, một lời nói ra không thu lại.
– Quân Tử chính là người có đủ cả năm đức tính ấy. Mà trong năm đức tính đều là nói đến việc đối nhân xử thế. Ta thể hiện ra sao thì người khác nhìn vào coi xét, nên quả thật có phải quân tử hay không là do thiên hạ định đoạt. Xưa nay phàm là những bậc chính nhân quân tử người đời thường truyền nhau mà ca tụng mãi. Chúng con chỉ là hai thường nhân nhỏ bé, huynh của con không dám tự nhận bản thân là quân tử, con càng không dám nhận. Bởi lẽ còn kém cỏi, phải nhờ phu tử dốc lòng chỉ giáo nhiều hơn.
Khải Quân thao thao bất tuyệt một tràng, làm hết thảy những người tại đó sững sờ. Lão sư nghe xong cũng nguôi ngoai cơn giận, liền tiến lại gần hai huynh đệ họ, hướng về phía Khải Quân.
– Hai trò tên gì?
– Dạ thưa phu tử con tên Vũ Khải Quân. Còn đây là huynh con tên Vũ Anh Kiệt.
– Bao nhiêu tuổi?
– Dạ thưa phu tử con mười lăm còn huynh ấy mười tám.
Vị lão sư ấy chỉ khẽ gật đầu rồi nói thêm.
– Đáp hay lắm, về nhớ chỉ dạy thêm cho anh của mình.
Các Hoàng Tử ngồi trước lại được một trận cười lớn, chỉ riêng Nhị Hoàng Tử chẳng có động thái gì. Nói xong ông cũng cho kết thúc buổi học, các học trò đều đứng dậy nghiêm trang cúi chào, đợi khi lão sư đi rồi mới ồ ạt thả lỏng. Anh Kiệt quay sang phía đệ đệ lí nhí.
– Đa tạ đệ nha. Cũng may nhờ có đệ giải vây cho ta.
Khải Quân khẽ cười, vỗ nhẹ vào vai anh trấn an y.
– Không sao rồi. Chúng ta về thôi.
Họ vừa quay người, chân còn chưa bước thì bất ngờ bị cản lại, chưa kịp phản ứng mà người trước mặt đã lên tiếng.
– Khải Quân còn nhớ ta chứ?
Khải Quân nhìn một chốc chợt nhận ra là Nhị Hoàng Tử. Nhiều lần hắn vào cung gặp Hoàng Đế thường thấy ngài cũng có mặt, có vẻ như là hoàng tử được ân sủng nhất. Có điều hắn là kẻ kiệm lời ít nói cũng ít giao du nên đối với vị Hoàng Tử này không phải là bằng hữu thân thiết gì. Hắn vẫn cúi đầu chào hỏi theo đúng lễ nghĩa. Anh Kiệt thấy vậy cũng nhanh chóng cấp lễ chào theo.
– Bái kiến Nhị Hoàng Tử.
– Lâu rồi ta mới gặp lại ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn nhận ra ta.
– Thần làm sao có thể quên nhanh thế được.
Thấy hai người bọn họ tái ngộ hàn huyên, Anh Kiệt cũng chẳng muốn xen vào làm phiền liền xin phép lui trước. Hắn nhanh chóng rời đi không hề hay biết Đại Hoàng Tử đang hướng mắt vào hắn. Ngài bước rất nhanh, đi thẳng về phía hắn, cả hai cùng lúc nhấc chân lên ngưỡng cửa. Rầm một tiếng, mấy người đứng đó đều giật mình quay sang nhìn. Đại Hoàng Tử và Anh Kiệt ngã sõng soài ra đất, chẳng ai kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe tiếng Đại Hoàng Tử quát tháo.
– Ngươi đi đứng cái kiểu gì vậy hả?