Chương 2: Mười Lăm Năm Về Trước
Tại Hoàng Thành, tin tức phủ Quốc Công gặp hoả hoạn lan truyền khắp nơi, ai nấy hay tin cũng lấy làm thương xót. Cả Quốc Công và phu nhân đều không qua khỏi, bị thiêu rụi trong biển lửa, chuyện nhanh chóng đã truyền đến tai Hoàng Đế. Ngài nghe xong không khỏi bàng hoàng, bàn tay chắp sau lưng vô tình siết chặt, gặng hỏi lại thái giám hầu cận.
– Sao phủ Quốc Công lại xảy ra hoả hoạn? Đã điều tra kĩ chưa?
Lịch Tổng Quản thấy Hoàng Đế nghe tin dữ có phần tức giận liền biết ý mà dè dặt, ông cúi thấp đầu tỏ vẻ vô cùng thương tiếc, ngập ngừng tâu lại.
– Khởi bẩm Hoàng Thượng. Đám cháy sau khi được dập tắt, gần như đã thiêu rụi toàn bộ. Quốc Công cùng phu nhân đều không còn nguyên vẹn. Nô tài nghe báo lại rằng, sau khi tra khảo gia nhân trong phủ, cùng kiểm tra sơ bộ, thì không tìm ra điểm gì bất thường. Khi ấy chỉ có Quốc Công và phu nhân đang ngồi tại nhà lớn thì hoả hoạn xảy ra bất ngờ, không kịp chạy thoát, việc này e rằng chỉ là tai nạn.
– Tai nạn? Ăn nói hàm hồ, làm việc thất trách, chỉ mới từ đêm qua đến giờ mà đã kết luận là tai nạn sao? Chuyện này nhất định phải điều tra kĩ cho trẫm, ngươi mau đi báo lại với bên Hình Bộ, tra cho ra ngọn ngành cơ sự này. Tìm ra kẻ chủ mưu thì lập tức xử tử, nếu có bất kì điều gì sai sót trẫm quyết không tha.
Hoàng Đế vừa nghe, ngẫm nghĩ lời hắn nói giọng điệu càng trở nên gay gắt dồn dập khiến tên thái giám kia hoảng hồn kinh sợ, run rẩy luống cuống.
– Vâng! Nô tài đã rõ, nô tài lập tức đi ngay.
Hoàng Đế xoay người, Lịch Tổng Quản xách vạt áo cắm đầu bước vội. Chỉ đến khi tên thái giám ấy đi khuất ngài mới thất thần ngồi sụp xuống ngai rồng. Chẳng biết tự lúc nào mà đôi mắt ngài quân vương ấy đã đỏ au, nhìn về xa xăm tưởng nhớ vị hiền huynh kết nghĩa.
[Mười Lăm Năm Về Trước]
Tống Nam Quốc – Vương Triều Năm Thứ Năm
Tại Lộ Khâm Thiên
– Bảo vệ Hoàng Thượng!
Tiếng vó ngựa gầm thét vang ầm ầm như sấm, bụi bay mịt mù. Máu tươi phun đầy trời như cơn mưa phùn bao phủ Khâm Thiên ngày cuối hạ. Cành trúc đung đưa theo gió dẫn hồn các tướng sĩ hi sinh, chúng rung lắc ngày càng mạnh. Xác chết như ngả rạ, cảnh tang tóc bao trùm ngổn ngang. Ánh hoàng hôn rực lửa nhuốm máu tàn binh, trĩu nặng mà từ từ khuất phía sau chân trời.
Trong khung cảnh tàn khốc ấy, vẫn vang lên tiếng thôi thúc của Vũ Tướng Quân “Bảo vệ Hoàng Thượng”. Quân sĩ hộ tống Hoàng Thượng vi hành, vốn đã ít ỏi lại không có sự chuẩn bị, chẳng mấy đã bị địch đánh cho tan tác. Bấy giờ quân cứu viện mới vừa kịp đến nơi, quân giặc bị đẩy lùi nhốn nhào tháo chạy.
Chiều tà vừa khuất bóng cũng là lúc mây đen ùn ùn kéo nhau tới, chúng xối xả trút nước rửa trôi mùi máu tanh nồng đượm. Trên mặt đất xác quân sĩ chồng chéo lên nhau, máu ồ ạt chảy thành dòng, thành vũng như suối đổ ra biển. Vị tướng quân đến cứu giá vội nhảy xuống ngựa, lập tức lệnh cho binh lính tìm kiếm Hoàng Đế. Trong đám người bỗng có tiếng la thất thanh.
– Hoàng Thượng!!!
Tất cả theo âm thanh ấy mà đổ dồn ánh mắt nhìn sang. Dưới nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, lẫn trong xác người, chiếc long bào nhàu nát loang lổ nổi bật. Tên tướng quân quỳ xuống, đám lính cũng quỳ xuống, bọn chúng đều nghĩ Hoàng Đế đã băng hà.
Lúc này Vũ Tướng Quân đương nằm bất động, bị cơn mưa nặng hạt tạt đến tỉnh.Hắn lê lết thân mình đầy thương tích bò đến bên người khoác long bào kia, gục đầu ôm ghì lấy. Trong tiếng mưa rào rào, xung quanh họ đều nghe thấy Vũ Tướng Quân hét rất lớn “Cha!!!”. Tiếng gọi khàn đặc xuyên qua màn mưa trắng xoá, đâm thẳng vào lồng ngực người đối diện, đau đến nghẹn thở. Hoàng Đế lúc này bước ra, lặng lẽ đứng từ xa nhìn hai cha con họ đầy đau xót. Mưa đem hết nặng nề trút xuống vai ngài. Nhìn xung quanh ngoài xác quân lính thì người của Vũ Gia cũng hi sinh không ít, có vẻ cả phủ đều chết cả rồi.
Hoàng Đế vi hành lần này có Vũ Tướng Quân theo phò tá,đi ngang Khâm Thiên liền cao hứng ghé vào Vũ Phủ. Nào ngờ quân giặc mai phục, khiến cho cả một gia tộc vì bảo vệ ngài mà vong mạng. Địch tấn công bất ngờ, trên dưới Vũ Gia đều nguyện xông pha lấy thân bảo vệ Hoàng Đế. Chỉ nửa canh giờ trước, giặc bao vây dồn quân ta đến đường cùng.Vũ Tướng Quân chỉ còn cách xin giả dạng làm vua đánh lạc hướng quân địch. Phụ thân hắn lại giành khoác long bào, kêu hắn đi theo bảo vệ Hoàng Thượng rồi tự mình lao vào trận hỗn chiến, khiến bọn giặc hiểu nhầm đuổi theo. Cũng nhờ vậy mà Hoàng Đế thoát nạn. Đến khi Tướng Quân quay lại chỉ thấy phụ thân mình đã nằm trên vũng máu.
Bầu không khí trầm lặng u uất, trong màn mưa không ai nói một tiếng gì, chỉ văng vẳng tiếng khóc của Vũ Tướng Quân. Sau trận chiến, một nhà họ Vũ, dăm ba chục người còn lại được bốn người quay trở về. Vũ Tướng Quân mất cha, mất huynh đệ, đến đứa con trai cả cũng mất tích không rõ sống chết. Xác thằng bé không được tìm thấy trên chiến trường, hắn chỉ còn biết hi vọng. Hai vị phu nhân cùng con trai thứ của hắn may mắn thoát được.
Đến khi trở về kinh an toàn, Nguyên Minh Đế trọng đại thần có công cứu giá, gia tộc cũng vì ngài mà suýt diệt vong, máu chảy thành dòng. Ngài liền ngỏ ý kết nghĩa huynh đệ với vị Tướng Quân họ Vũ ấy, gọi y là nghĩa huynh. Phong hắn làm Quốc Công, ban phủ lớn trong kinh thành. Kể từ sau đó, Quốc Công vẫn không ngừng dốc lòng, công hiến công sức phò trợ cho Hoàng Đế. Tống Nam ngày một lớn mạnh, huynh đệ hai người càng trở nên khăng khít.
[Quay Về Thực Tại]
Hoàng Đế gạt tay lau đôi mắt nhoè nhoẹt, vẫn chưa thể chấp nhận tin nghĩa huynh đã mất trong biển lửa. Thái giám kia vừa quay lại, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu đứng bên ngai chờ mệnh lệnh. Biết hiền huynh có hai người con trai, đều đang độ tuổi thiếu niên. Hoàng Đế hiểu mình có trách nhiệm phải nuôi dưỡng chúng thành tài, bèn lệnh đưa họ vào cung. Từ đó đối đãi như con, hết mực thương yêu. Lại cho hai huynh đệ họ ăn học cùng các hoàng tử, rèn luyện văn võ.