Chương 10: Tình chàng sai chỗ, ý thiếp sai người
- Trang Chủ
- Ẩn Dạ Chi Quang - Nhân Tống Nam
- Chương 10: Tình chàng sai chỗ, ý thiếp sai người
– Huynh mới nói cái gì? Ban chết là sao, Khải Quân huynh ấy có chuyện gì?
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Đại hoàng tử giật nảy cả mình. Thấy công chúa bất ngờ xuất hiện ngài ta cũng hơi chột dạ lùi lại vài bước.
– Anh Nguyệt! Muội làm gì ở đây vậy? Muốn doạ ta giật mình chết sao?
– Huynh lại gây ra chuyện gì rồi đúng không? Là huynh hại huynh ấy có đúng không?
Ðại hoàng tử chẳng muốn mất thời gian chỉ xua tay cho qua truyện rồi đẩy công chúa qua một bên. Toan lao đi một bước thì đụng mạnh vào vị tiểu thư phía sau, ngài ta toan mắng chửi như bao lần thì lại bắt gặp dung mạo ấy bỗng chốc đờ ra ngây ngốc. Ấy vậy mà lại là người con gái ngài ngày nhớ đêm mong, ôm suy tư mơ mộng cầu ngày gặp lại. Ánh mắt đăm đăm nhìn nàng tràn ngập niềm vui sướng mà chẳng thốt nên lời, ngỡ tưởng như vừa bị đoạt mất hồn mất vía. Phải mất một lúc ngài ta mới định thần rồi thốt lên được một câu.
– Là nàng!
Tiểu thư kia giật mình, ngỡ bản thân phạm thượng bị trách tội vội vàng quỳ xuống bẩm.
– Thần nữ khấu kiến điện hạ. Mong điện hạ tha tội bất kính.
– Ta không trách nàng, mau đứng lên và cho ta biết nàng là ai?
Được Đại hoàng tử điện hạ ân cần đỡ dậy, nàng ta mới rụt rè đáp.
– Thần nữ tên Chiêu Hoàng, là con gái của Cung Thái Sư.
Công chúa thấy đại huynh của mình cứ chăm chú vào thư đồng mà khó chịu liền chen vào.
– Cô ấy là thư đồng của muội, huynh đừng hòng có ý đồ.
Nói xong công chúa kéo tay hai thư đồng quay phắt bỏ đi. Đại hoàng tử vẫn đứng nhìn theo vui như mở cờ trong bụng, chẳng ngờ người hắn thích lại là con gái của Thái Sư, lấy được người hắn yêu lại còn có thêm quyền lực thì còn gì bằng. Công chúa vừa đến ngưỡng hiên Đông Dương Điện đã bị thái giám bên ngoài chặn lại.
– Công chúa không được vào trong, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi.
– Phụ hoàng ta sao lại nghỉ ngơi vào giờ này, tranh ra.
Nàng mặc kệ sự ngăn cản, đẩy tiểu thái giám sang một bên rồi chạy vào, thái giám túm áo ríu rít chạy theo sau cản lại. Vừa vào đến trong điện thu vào mắt là hình ảnh một ả phụ nữ ăn mặc rũ rượi đang ưỡn ẹo trước mặt phụ hoàng, nàng trừng mắt lườm một cái cô ta đã hoảng sợ lùi lại mấy bước. Công chúa lúc này mới sực nhớ ra cô ta là vũ nữ múa trong yến tiệc không ngờ giờ đã được phụ hoàng nạp vào hậu cung nhưng đấy chẳng phải vấn đề nàng quan tâm. Thấy công chúa bất ngờ xông vào không có quy phép Hoàng đế nổi giận đâp bàn.
– To gan! Ai cho con tự ý xông vào đây.
– Khuynh Nguyệt thỉnh an phụ hoàng. Con vừa nghe Đại huynh nói phụ hoàng phạt đánh hai huynh đệ Khải Quân, sao người lại nặng tay với họ như vậy.
Hoàng đế phất tay cho những kẻ xung quanh lui xuống, mới đáp.
– Con đấy, thật là vô lễ, ta nuông chiều con hư thành thói rồi.
Công chúa quỳ xuống.
– Nữ nhi biết tội.
– Sao đương nhiên đương lành con lại đi quan tâm người khác như thế?
– Con chỉ là cảm thấy bất bình cho họ, chuyện này rõ ràng cho đại huynh gây ra. Ban nãy con thấy huynh ấy lén lén lút lút nói gì đó với một kẻ nào đó, chắc chắn có ẩn tình. Phụ hoàng có phạt cũng không thể phạt người vô tội.
– Con đứng lên đi. Trẫm chỉ doạ bọn nó một chút thôi, con không phải lo lắng.
– Vậy giờ bọn họ sao rồi ạ?
– Trẫm đã cho về điện nghỉ ngơi rồi, con mau về đi.
Công chúa lúc này mới bình tĩnh lại.
– Con còn tưởng phụ hoàng ban chết cho họ chứ. Nếu không có thì con yên tâm rồi, con xin lui.
Thấy phụ hoàng cứ nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt kì lạ, công chúa đột nhiên thấy xấu hổ đỏ mặt mà bước vội đi mất. Hoàng đế cứ nghiêng đầu nhìn, thấy công chúa hôm nay khác lạ lắm, bỗng dưng nàng lại quan tâm người khác một cách quá khích như vậy. Vừa ra ngoài vẫn thấy ả nữ nhân kia còn đứng đấy công chúa liền khó chịu quát.
– Ngươi còn đứng đây làm gì? Muốn quyến rũ phụ hoàng ta sao?
Lịch tổng quản lững thững đi ra nói ngang.
– Dung quý nhân, Hoàng thượng gọi người vào.
Công chúa hậm hực nhìn theo bóng dáng ưỡn ẹo của ả siết nắm tay, lẩm bẩm.
– Lại là một ả hồ ly muốn tranh sủng với mẫu hậu của ta.
Sau cuộc vui, Dung quý nhân rời đi, Lịch tổng quản mới vào báo.
– Hoàng thượng! Đã có tin tức điều tra cái chết của Quốc Công rồi ạ.
– Sao? Mau nói trẫm nghe.
– Dạ bẩm trong quá trình điều tra có một kẻ làm vườn đã đứng ra nhận tội. Hắn nói là đã sơ xuất làm đổ đèn lồng, ngọn lửa bén lên và đã cháy rất lớn mà không thể dập được, sau đó hắn đã chạy trốn. Nhưng vì Quốc Công đối xử rất tốt với hắn, nay hắn ray rứt mà ra đầu thú ạ.
– Chỉ là cái đèn lồng mà lại gây ra trận cháy lớn vậy sao?
– Hiện tại cũng chỉ có manh mối như vậy thôi ạ. Do trận hoả hoạn quá lớn mọi thứ gần như đã thành tro.
– Cứ dụng hình tra khảo hắn, nhưng không được để hắn chết.
Khải Quân với Anh Kiệt vừa về điện chẳng bao lâu thì có Thái y đi đến nói rằng Hoàng Thượng cử tới thăm khám cho hai người. Chưa kể vậy còn kèm theo mấy tấm áo gấm, công công cũng chỉ dặn dò qua loa vài điều rằng của Hoàng đế ban. Họ nghĩ có lẽ Hoàng đế đã biết chuyện, chỉ là người không nói.
Đêm hôm ấy, trời mưa rỉ rích, có bóng người sau bức tường thành, hắn thấp thỏm ngó ngược ngó xuôi như đang đợi ai đó. Một lúc sau có kẻ áo đen đi tới khoác cái áo tơi dày, đội cái nón lá lụp xụp chẳng thấy rõ mặt mày, kẻ kia liền cúi đầu chào rất kính cẩn.
– Đại nhân! Bọn chúng bắt đầu truy tìm rồi.
– Nếu vậy thì ta phải giúp bọn chúng một tay rồi.
Vài ngày sau đó.
Anh Kiệt từ lúc vào cung chẳng lúc nào được tự do thoải mái, ngày nào cũng ảo não, nhưng từ khi gặp công chúa hắn cứ hay ngồi nghĩ vẩn vơ rồi tủm tỉm cười. Hắn nhớ lại hôm ấy sau khi rời khỏi bữa tiệc, trời rơi tuyết trắng, công chúa bất ngờ xuất hiện đưa hắn một cái ô rồi chạy đi mất, nàng vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu làm hắn không sao quên được. Khải Quân đi ngang thấy anh đang ngồi bên hiên cười một mình toan nghĩ ắt là có niềm vui trong lòng, hắn bèn lân la tiến lại trêu chọc.
– Ngồi cười tủm tỉm một mình thế này thì hẳn là người đang tương tư rồi. Anh nói em nghe xem là có nàng nào trong lòng, để em xin Hoàng đế lập tức ban hôn.
Anh Kiệt đỏ tai ngại ngùng.
– Nói vớ vẩn, ta có ai trong lòng kia chứ.
– Nhìn kìa, anh đỏ tai rồi còn nói là không có sao?
– Ta chỉ là thấy… thấy công chúa thật sự rất đáng yêu.
– Công chúa nào cơ?
– Là đại công chúa ấy.
– À trước đây nhiều lần vào cung, em có gặp qua công chúa vài lần. Nàng không chỉ là công chúa xinh đẹp nhất, còn là công chúa được Hoàng đế yêu quý nhất. Nếu là Đại công chúa thì em nghĩ Hoàng đế sẽ không từ chối phò mã là anh đâu, ngoài con trai của quốc công ra thì còn ai xứng chứ?
– Khải Quân lại ăn nói linh tinh rồi, thôi ta đi học bài đây.
Khải Quân nhìn anh lắc đầu bất lực mà bật cười. Trong điện công chúa, nàng cứ bồn chồn đi lại lo lắng mãi không nguôi vì không rõ sức khoẻ của hai huynh đệ nhà kia thế nào. Nàng thân là nữ nhi không thể tuỳ tiện chạy đến điện của họ. Thấy công chúa lo lắng như vậy, Khuynh Ca liền tiến lại hỏi han.
– Công chúa còn lo lắng cho Anh Kiệt công tử hay sao?
– Ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Ta quan tâm anh ta làm gì chứ?
– Tiểu nữ lỡ lời rồi, nhưng chẳng phải… công chúa từng tặng ô cho ngài ấy sao?
– Lần đó, ta đâu ngờ là Anh Kiệt sẽ bước ra, người ta đợi là Khải Quân kia mà.
– Thì ra là vậy! Công chúa muốn gặp công tử ấy không? Tiểu nữ có một cách.
Công chúa tròn mắt nhìn Khuynh Ca đầy mong đợi, nàng thấy vậy liền nói tiếp.
– Khuynh Ca nghe nói bọn họ đã bình phục lại rồi, Khải Quân là người rất thích đọc sách hay tìm đến thư các, hay là công chúa cũng tới đó.
– Ý hay, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Vậy giờ ta sẽ đến đó đợi huynh ấy.
Khuynh Ca vội kéo tay công chúa lại.
– Khoan đã! Tình cảm là thứ một lời khó nói hết, ta phải xem lòng dạ của họ ra sao. Tiểu nữ có vật này, nếu công tử nhận thì chính là chấp nhận tấm lòng của công chúa. Đến lúc ấy, người cũng không cần phải e dè mà một mình ngóng trông nữa.
Công chúa hiểu ý của Khuynh Ca liền nhận lấy chiếc túi thơm mà nàng ta đưa cho, viết một lá thư nhỏ nhét vào.
– Khuynh Ca cô thật là thông minh, vừa hay phụ hoàng cũng có ý chọn Thái Tử Phi, ta thấy chẳng còn ai thích hợp hơn nữa, ta sẽ dâng ý lên cho phụ hoàng.
Những lời họ nói đều được Chiêu Hoàng đứng ngoài nghe thấy hết, nàng ta có chút không cam mà cau mày, ghen tị sự ưu ái của công chúa dành cho Khuynh Ca. Nhưng cuối cùng cũng chẳng để tâm nữa vì dù sao người mà nàng ta thích là Nhị hoàng tử.
Hôm đó Khải Quân đến thư các tìm sách, đang loay hoay thì công chúa bất ngờ xuất hiện.
– Khải Quân huynh đang tìm gì vậy?
– Bái kiến Công chúa, người cũng ở đây sao? Ta chỉ đang tìm vài cuốn thơ của Lữu Binh đọc thôi.
Công chúa nghe xong thì lục tìm trên kệ sách, vì trước đó phụ hoàng từng bắt nàng ngồi đọc hết, chỗ cất vẫn còn nhớ rõ. Nàng nhanh tay lấy được trước rồi vội vàng nhét chiếc túi thơm vào bên trong.
– A! Ta thấy rồi nè. Là cuốn này đúng không?
– Đúng rồi, đa tạ công chúa.
Khải Quân vui vẻ nhận lấy rồi rời đi, đi trên đường vô tình túi thơm bên trong rơi ra. Đứng nghĩ một lúc hắn đoán chắc là công chúa muốn gửi vật này cho anh của mình bèn hí hửng đem về. Thấy anh cũng đang ngồi đọc sách hắn liền tiến lại đặt chiếc túi thơm đến trước mặt
– Công chúa gửi nó cho anh đấy.
– Của công chúa sao?
– Đúng vậy, hai người tình ý thật rõ ràng quá, làm đệ đệ như ta thấy ganh tị thay.
Anh Kiệt vừa hạnh phúc vừa xấu hổ, chẳng nói chẳng rằng cầm chiếc túi thơm chạy béng đi mất. Hắn ra một góc của hoa viên, ngồi ngắm ngắm nghía nghía chiếc túi thơm cả buổi trời mới phát hiện có vật gì lộm cộm bên trong bèn mở ra xem. Thì ra bên trong còn có một lá thư nhỏ, đọc xong lá thư hắn càng vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, cười không khép được miệng.