Chương 104 “Dùng? Em muốn dùng kiểu gì?”
- Trang Chủ
- Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch - Mạc Hiển (full)
- Chương 104 “Dùng? Em muốn dùng kiểu gì?”
Làm bảo vệ, đúng là có chút không biết trọng dụng nhân tài.
Nhưng hình như người này cũng không ghét bỏ công việc đó, thật ra như vậy cũng tốt, chức trách của anh chính là bảo vệ chính mình đàng hoàng, dẫu sao bên ngoài cũng đang có không ít người theo dõi cô, tên này có thể giảm bớt không ít rắc rối.
“Được rồi, em có thể ở nhà chơi, hôm nay là ngày thành bắc tổ chức nghi thức khởi công vô cùng quan trọng, chuyện này liên quan đến chuyện phát triển trong tương lai của tập đoàn Phong Hoa!”, Tần Lan vỗ vỗ bả vai của cô ấy, nhẹ giọng nói.
Chỉ cần có thể thuận lợi lấy được miếng đất kia ở thành bắc thì không cần phải làm gì cả, cô có thể kiếm được trên mấy chục triệu rồi.
Mà hiện tại, bên kia tấc đất tấc vàng, bao nhiêu người muốn giành cũng không giành được, hôm nay sẽ công bố danh sách đấu thầu, cụ thể là nhà ai được phân ra bao nhiêu, thì sau khi hoàn thành nghi thức cắt băng, mọi người tự nhiên sẽ biết.
Đây cũng là nguyên do khiến cho Chu Vân Phi hai ngày nay vẫn luôn im lặng, hắn ta không muốn tin tức tiêu cực của mình ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Chu rồi lại không lấy được đất ở thành bắc.
“Vậy ngày mai có thể cho em mượn anh ta để dùng không?”
“Dùng? Em muốn dùng kiểu gì?”
Trần Hân nhỏ giọng nói bên tai Tần Lan vài câu gì đó, hai cô gái đồng loạt nở nụ cười.
“Chết tiệt! Tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân đâu!”, Mạc Hiển kéo quần áo, tức giận nói.
…
Mười giờ sáng, đường Thiên Hải, thành bắc.
Bên này, nghi thức khởi công đang được tiến hành đang được diễn ra sôi nổi, chỉ mới riêng ngày đầu tiên đã có hơn trăm máy xúc tiến vào, nghe nói còn có hơn ba trăm cái đang trên đường tới.
Trước kia, chính phủ đã nhắc đến tin tức khởi công thành bắc ít nhất ba lần, giống như chuyện cậu bé bảo có sói đến, nói lâu rồi tự nhiên sẽ không có ai tin cả.
Nhưng, lấy danh nghĩa “Diêm Vương sống” để khởi động lại kế hoạch kiến thiết thành bắc một lần nữa, anh không ngờ sẽ có nhiều người tham gia như vậy, đoán chừng các quan chức cao cấp Giang Châu cũng chưa từng nghĩ đến hiệu quả này.
“Nhiều như vậy à, xem ra là tôi không có hy vọng gì rồi!”, Tần Lan đứng ở ven đường nhìn sang, thấp giọng lẩm bẩm.
Chuyện đấu thầu ở thành bắc không phải là đấu thầu công khai, mà cho phép mỗi người viết ra cái giá mà họ có thể bỏ ra, còn xét tài sản công ty, tài sản…
Sau đó để cho bên trên tiến hành xét duyệt, hôm nay không phải là bán đấu giá đất, mà là thông báo xem gia tộc nào đã có được đất.
Ngay cả nhà họ Khương, nhà họ Chu,… mấy đại gia tộc này cũng không biết mình có được đất hay không, cảm giác này giống như đang mở blind box vậy.
Mạc Hiển liếc nhìn cô, khẽ cười: “Cái này thì cũng chưa chắc, bên phía thành bắc vẫn muốn tạo ra một nội thành mới, không chỉ xét vào thực lực của công ty, cô vẫn còn có cơ hội!”
“Sao anh lại biết?”
Rất nhiều lần, Tần Lan cảm nhận được người này như có năng lực biết trước tương lai, có thể biết trước rất nhiều chuyện.
Thế nhưng, Mạc Hiển thật sự biết bố cục thành bắc là bởi vì cách chọn đất kiểu blind box này do Mạc Hiển nghĩ ra.
Chỉ có dùng phương pháp này, mới có thể lặng lẽ đưa miếng đất tốt nhất cho nhà họ Tần!
Vì để giúp nhà họ Tần nhanh chóng tăng gấp đôi giá trị mà anh cũng đã hao tổn không ít tâm huyết!
“Rất đơn giản, khai phá thành bắc không chỉ là vì để phát triển kinh tế, mà còn nhằm giảm bớt đấu tranh của các đại gia tộc! Mấy năm nay, các nhà tranh đoạt chút ích lợi của trung tâm thành phố tới mức có thể nói là đao ai cũng nhuộm đỏ, thế lực ngang nhau nhiều như thế, sẽ làm ức chế nghiêm trọng sự phát triển của Giang Châu! thành bắc phát triển mạnh, có thể giúp giảm bớt áp lực mâu thuẫn!”. Mạc Hiển chắp hai tay sau lưng, nói: “Đây chính là vấn đề thường gặp, sau này cô sẽ hiểu rõ!”
“Anh… Tôi ngốc như thế sao? Anh biết không, trong kỳ thi năm đó, anh là người đứng nhất, tôi là người đứng hai!”
“Cô rất thông minh, để cô học bằng cách ghi nhớ gì đó, tôi tin cô nhất định sẽ giỏi hơn cô ngốc kia nhiều! Còn luận về âm mưu quỷ kế, nhân tâm hiểm ác, đạo lý đối nhân xử thế mà nói, thì cô kém quá xa! Cuộc sống, không chỉ đơn giản như vậy!”