Chương 104 - Tan Biến
Sau một khoảng thời gian dài chống chọi với Trời, ngoài thị giác ra thì các giác quan còn lại của hắn đều đình công. Xung quanh chất đầy những tiếng ồn in tai nhưng hắn không thể nghe thấy gì, chỉ cảm nhận được khoảng khắc tử vong đang gần kề khi tia sáng từ trận pháp trên trời tiến đến gần hắn.
Có lẽ, hắn không thể vượt qua được ý trời và phải bỏ mạng tại đây.
Nhưng hắn có lẽ phải cảm ơn rằng đôi mắt này của hắn còn hoạt động được. Bởi vì đã cho hắn chứng kiến được cảnh người chị gái “hờ” của hắn với vẻ mặt lo lắng chạy nhanh tới, bất chấp sấm sét vẫn đang nổ vang trời.
Với tấm thân tàn tạ đang trải qua sự giày vò thì hắn không thể nào thoát đi được và cô cũng không thể nào cứu hắn được. Vận mệnh đã an bài hắn phải tan biến tại đây.
Chưa để hắn nghĩ nhiều, tia sáng mạnh mẽ chứa đầy năng lượng thần thánh xuyên qua người hắn đánh tan lục phủ ngũ tạng cũng như yêu đan mà hắn vất vả luyện thành hất văng hắn lên không trung. Không một đau đớn, không một khổ sở, hắn chỉ phản ứng lại bằng một tiếng thở dài.
Chấm hết.
Tất cả đã kết thúc rồi. Cả ước mơ và mộng tưởng của hắn.
Đôi mắt hắn dần dần khép lại như muốn chìm vào hư vô. Nhưng đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn như hồi quang phản chiếu. Hình ảnh của nhiều cô gái khác nhau hiện lên qua từng giai đoạn của dòng lịch sử, nhưng lý trí cho hắn biết được, đó là cùng một người.
Hóa ra, tình yêu dị biệt giữa yêu và người của bọn họ như là một thứ độc dược chết người, vừa làm trái tim lạnh giá của hắn kiệt quệ, vừa làm cho số mệnh của người con gái hắn yêu trôi vào đau khổ.
Dù trải qua bao nhiêu kiếp đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn không thể đến được với định mệnh đã được sắp đặt của mình trong khi ẩn sâu trong linh hồn có một thứ chấp niệm không thể nào buông bỏ.
Hắn tưởng người duy nhất đau khổ chính là hắn. Nhưng xét cho cùng, một người bừng tỉnh sau một giấc mộng ngàn năm với một người trải qua nhiều kiếp không trải nghiệm được thứ gì gọi là tình yêu chân chính thì không đáng là gì.
Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua
Những thước phim cứ luân chuyển cho đến khi, hắn bắt gặp được một bóng dáng quen thuộc. Hóa ra, cô ấy vẫn ở bên cạnh hắn mà hắn không hề biết đến.
Nếu như, hắn chịu buông bỏ chấp nhiệm mà đến bên cạnh cô ấy thì kết thúc của họ có trọn vẹn được không?
Hắn cũng chả biết câu trả lời. Có lẽ, ông trời cũng đã cho hắn một cơ hội, tuy nhiên hắn lại gạt đi điều đó một cách không thương tiếc.
Nhưng mà, may mắn thật đấy. Đến cuối cùng, hắn vẫn tìm được cô ấy.
Cái chết đang đến cũng hắn lấy lại được năm giác quan. Hắn nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng, nhưng cũng có tiếng khóc thét đầy đau buồn đang dần dần rõ nét hơn.
Cô đang khóc.
Dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể, hắn vừa rơi tự do xuống đất vừa biến về hình dạng người mà hắn đã chiếm giữ hơn hai chục năm. Ở giây phút cuối cùng, hãy để hắn ích kỷ một chút thôi. Hắn muốn tan biến trong vòng tay Gia Hân.
Gia Hân với khuôn mặt tràn đầy nước mắt mà lao tới như không quan tâm đến những vết thương đau rỉ máu ở trên người. Quốc Thiện thấy vậy cũng lo lắng mà lao theo.
Năng lượng giận dữ ở trên bầu trời cũng đã biến mất khi người độ kiếp không qua được kiếp nạn, và trả lại màn đêm u tịch vốn có cho thành phố luôn luôn bị ô nhiễm ánh sáng. Mọi công dân trong thành phố đang cùng nhau than thở vì mất điện, nhưng không biết rằng, trên bầu trời thành phố vừa diễn ra một trận chiến quyết định cuộc sống bình yên ở tương lai của họ có tiếp diễn được nữa không.
Tất cả đã chấm dứt rồi.
Lúc Gia Hân tới nơi thì cũng vừa kịp lúc cô đón được cơ thể đang từ từ bay xuống. Đón nhận sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, Gia Hân ngồi phịch xuống đất, một tay đỡ lưng “cậu” để toàn bộ cơ thể đang cạn kiệt sức sống ấy dựa hẳn vào mình.
Trong vòng tay cô là một cơ thể tràn đầy vết thương và không có một nơi nào lành lặn. Cô không biết phải đặt tay của mình lên chỗ nào, chỉ biết nhắm mắt và khóc.
Quốc Thiện thấy vậy cũng dừng động tác của mình lại và đứng sau cô không nói gì. Chí ít, ở thời khắc cuối cùng, hai người họ cần khoảng không riêng.
Bàn tay bị thương đến lộ cả xương từ từ đưa lên lao đi giọt nước mắt của cô rồi khó nhọc nói:
– Đã xấu rồi còn khóc càng thêm xấu. Xấu như này ai thèm lấy chứ. – Vừa nói “Gia Hưng” vừa nở một nụ cười.
Cô biết “cậu” đang muốn làm cô cười, nhưng nhìn người trước mặt đang dần dần chết đi, cô cười không nổi nhưng vẫn cố gắng kéo căng miệng mà đáp:
– Do Beo không biết thôi chứ đây nhiều người theo lắm nhé.
Sau khi lau khiến cho mặt cô be bé máu, “cậu” mới hài lòng mà nói:
– Dù chỉ là mượn trú tạm thân thể có số chết yểu này, nhưng em vẫn muốn cảm ơn bố, mẹ và chị đã là những người thân tuyệt với nhất. Số mệnh đã tận cho nên em đi đừng buồn nhé. Nói bố và mẹ đừng khóc cũng đừng lập bia mộ cho em, vì em chỉ là một kẻ giả mạo thôi. Tạm biệt…
“Cậu” nói liên tục như sợ mình sẽ không đưa ra lời trăn trối hoàn chỉnh. Cũng là lần đầu tiên cậu gọi cô là chị. Và đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô còn nghe thấy tiếng gọi này.
Gia Hân chỉ biết vừa khó vừa gật đầu với những gì “em trai” mình đã nói như thể sợ “cậu” không biết mình đã đáp ứng.
Cuối cùng, Gia Hưng nhìn vào người đàn ông đang đứng ở sau lưng hai người chằm chằm như cảnh cáo cũng như nhắn gửi phải bảo vệ tốt chị của mình. Sau khi nói một hồi dài, hắn đã không còn sức lực nào để nói tiếp nữa rồi.
Ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời không trăng không sao và dại ra, rồi dần chìm vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Hắn đã ch*t.
Cơ thể con người này đã là một thể với hắn, cho nên, khi hắn tan biến vào hư không, cơ thể này cũng theo đó mà biến mất.
Gia Hân ngơ ngác nhìn cơ thể trước mắt tan rã trở thành cát bụi rồi bị một cơn gió lạnh thổi đi mất đến khi không còn lại gì. Chỉ thấy một sợi dây cùng những mảnh nhỏ ngọc vỡ bị rớt lại trên mặt đấy.
Cô từ từ cầm lên thì thấy đó là sợi dây mà cô đã tặng “cậu” vào ngày sinh nhật, cùng với chiếc vòng ngọc của Linh Lan. Những vật trước mắt khiến cô gào khóc như một đứa trẻ làm cho người đàn ông phía sau không cầm lòng được mà tiến tới an ủi.
Anh ôm cô vào lòng rồi vuốt ve xoa dịu nhưng im lặng để mặc cô khóc. Vì anh biết, đối với người khác, họ đã đánh bại được trùm phản diện, nhưng đối với cô, cô đã mất đi một người thân.
Ở cách đó nửa thành phố, Linh Lan đang ngồi trước ánh nến đang thở dài vì mất điện. Đột nhiên, cô ấy thấy có cái gì đó như bị rút ra khỏi linh hồn khiến cô trở nên thoải mái đến kỳ lạ. Nhưng khoảnh khắc bất thường vừa đến thì Linh Lan cũng không chú tâm quá nhiều.
Cô đâu biết là, mảnh tình nhiều kiếp mình tâm niệm đã kết thúc thật rồi. Người đó đã dành hết sức lực cuối cùng để cầu cho cô được hạnh phúc và quên đi mối nghiệt duyên một nghìn năm.
Cả hai đã được giải thoát rồi.
Mộng Miên: Chương này hơi ngắn vì mình muốn viết kết cục trọn vẹn vào chương sau cùng. Còn một chương nữa thì bộ truyện cũng sẽ kết thúc. Chương sau mình sẽ viết cảm nghĩ luôn nhé.