Chương 114 - Yêu anh nhất!
Nam Tịch Viên vốn không có bạn bè gì nhiều, cũng chẳng giao tiếp rộng rãi,
vậy nên về việc thiệp mời cứ để Lục Dĩ Thiên tự lo. Anh muốn mời ai thì
tùy anh, cô cũng không hỏi đến.
Nhưng có lẽ hôn lễ của cô và anh
sắp đến sẽ là một hôn lễ đầy hoành tráng, sẽ không ít vị lão đại có
tiếng có mặt trong ngày cưới.
Tựa đầu lên chân người đàn ông, cô khẽ cảm thán:
“Ngày cưới của chúng ta còn lâu quá, tận cuối tháng! Anh đã gửi thiệp mời đi hết chưa?”
“Kim Nhất đã hoàn tất nhiệm vụ này ngày hôm qua rồi.” Lục Dĩ Thiên cầm điện
thoại trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình đang sáng.
“Hôn lễ của Lục lão đại, chắc hẳn không ai dám không đến.”
Nghe câu này, Lục Dĩ Thiên dời ánh nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Đó là điều hiển nhiên.”
“Dĩ Thiên này, vì sao trước kia anh lại không đụng đến phụ nữ vậy?”
Nam Tịch Viên hỏi câu này là vì cô rất khó hiểu, không những Lục Dĩ Thiên
mà cả Nam Kỷ Dận và Triệu Thiên Đình cũng không hề hứng thú về vấn đề
giải quyết nhu cầu sinh lý. Cô cực kì thích họ ở điểm này, rất sạch sẽ!
“Vì anh không có hứng.” Bạc môi mỏng của anh khẽ thốt ra một câu.
Nam Tịch Viên bĩu môi, không tin:
“Rõ ràng lần đầu tiên anh chiếm tiện nghi của em, khi ấy anh đã nảy sinh dục vọng.”
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng người đàn ông:
“Phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông thôi, đặc biệt là khi tiếp xúc với
một cô gái quyến rũ như em, anh không có gì mới là chuyện lạ?”
Nam Tịch Viên nghe thế thì hỏi tới:
“Nếu như không phải em mà là cô gái khác, anh chắc cũng sẽ dùng cách đó để trêu chọc người ta?”
Thấy bộ dạng sắp nổi đóa của cô, anh cười:
“Em nghĩ đi đâu vậy chứ. Em nghĩ ai cũng tài giỏi như em à?”
Ồ, thì ra tài giỏi mới lọt vào mắt anh sao? Cô tiếp tục truy vấn:
“Vũ Châu Thanh và Bạch Mộng Nhi gì đó, hai người họ cũng rất lợi hại.”
Lục Dĩ Thiên cười khổ vì lập luận của cô, anh bỏ điện thoại xuống, hai tay bưng lấy má cô:
“Hôm đó em có biết vì sao anh chiếm tiện nghi của em không? Một phần nhỏ là
vì cơ thể tuyệt vời của em, phần lớn là do anh đang nghi ngờ thân phận
của Nam Tịch Viên. Anh muốn xem rốt cuộc bên trong cơ thể em còn giấu gì nữa không, em đừng có ở đó mà đoán già đoán non, anh chỉ thật lòng với
mình em mà thôi.”
Nghe tới đây, khóe môi Nam Tịch Viên nở một nụ cười ngọt ngào, lòng trở nên ấm áp hẳn.
Trước kia Lục Dĩ Thiên đối với cô lúc nào cũng lạnh nhạt, kiệm lời, nhưng giờ thì sao, anh sẵn sàng vì cô mà giải thích, lúc nào cũng dịu dàng như
thế. Hỏi xem sao trái tim nhỏ bé này có thể chịu nổi chứ!
“Yêu anh nhất!” Nam Tịch Viên đưa tay vòng qua cổ anh và kéo xuống, môi cô hôn chụt vào môi anh một cái.
Khóe môi Lục Dĩ Thiên cong lên tạo thành một vòng cung hoàn mỹ.
Lục Dĩ Thiên có công vụ cần phải giải quyết ở tổ chức, thế nên anh đã rời
đi, Nam Tịch Viên ở nhà chán không gì làm, chỉ biết nghịch điện thoại.
Bỗng dưng kinh nguyệt của cô lại ghé thăm, cô giật mình vội chạy vào phòng tắm.
Một lúc lâu khi đã tắm rửa sạch sẽ thì Nam Tịch Viên mới rời khỏi phòng
tắm, nhận ra băng vệ sinh không còn nhiều nên liền có ý định sẽ ra ngoài để mua.
Thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên toàn là nam, cô cũng ngại nhờ. Còn
người giúp việc ở Lục gia chắc đang bận bịu công việc của mình, dù sao
hiện giờ cô đang rất rảnh rang không có gì làm, thế nên cô sẽ tự mình đi mua vậy.
Lục Dĩ Thiên có nói khi ra ngoài sẽ phái thuộc hạ theo
bảo vệ cô, mặc dù cô rất giỏi nhưng cũng khó đoán trước việc gì, phòng
hờ chuyện bất trắc nên anh mới đưa ra quyết định kia. Cô cũng không ngăn cản, ai muốn theo thì theo vậy.
Thế là chỉ một mình cô ra ngoài
thôi mà đã có năm tên thuộc hạ theo sau, cô cảm thấy Lục Dĩ Thiên đã làm hơi quá rồi. Nhưng thôi cũng kệ.
“Phu nhân, cô muốn đi đâu ạ?” Tên thuộc hạ lái xe cất tiếng hỏi.
Hai chữ “phu nhân” này Nam Tịch Viên đã vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe người khác gọi mình, khi đó cô hỏi thì mới biết Lục Dĩ Thiên dặn
dò như thế. Mặc dù chỉ mới định hôn lễ thôi chứ chưa tổ chức nhưng anh
đã chu toàn như vậy rồi, cô nghe mà ấm lòng làm sao.
“Đưa tôi đến siêu thị đi.”
“Vâng.”
Tên thuộc hạ nhấn ga rời đi, một chiếc xe khác có bốn tên thuộc hạ cũng vội chạy theo bảo vệ Nam Tịch Viên.
“Ở đây đông người, sẽ không ai dám làm hại tôi đâu, các anh đứng bên ngoài canh là được rồi.” Vừa đến nơi Nam Tịch Viên đã dặn dò, vì dù sao lát
nữa cô cũng vào mua băng vệ sinh, nếu đám thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên cứ
đi theo thì không được hay cho lắm.
Đám thuộc hạ do dự vài giây, Nam Tịch Viên thấy thế thì nói thêm:
“Sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng lại không biết rõ năng lực của tôi à? Được rồi, đợi tôi mua đồ xong sẽ ra ngay, không bỏ chạy đâu mà sợ!”
Nói xong cô liền xoay người đi vào siêu thị, còn không quên ngoảnh đầu lại dặn dò lần nữa:
“Nhớ đừng theo đấy!”
Đám thuộc hạ khó xử, quyết định đứng bên ngoài chờ.
Nam Tịch Viên vào trong siêu thị, cô đi sang gian hàng bán quần áo rồi ngắm nghía, lựa chọn vài bộ, thấy giày thể thao đẹp quá, cô cũng không ngần
ngại mà lấy thêm. Dù sao đồ ở Hắc Uyển không nhiều, sau này cô từ từ mua thêm vậy.
Mua xong mọi thứ thì mới đi sang gian khác để chọn
băng vệ sinh, nhưng vẫn đang lựa thì bỗng một tên thuộc hạ xuất hiện bên cạnh cô khiến cô giật bắn người.
“Anh… anh, sao anh lại có mặt ở đây, chẳng phải tôi bảo anh đợi rồi sao?”
“Phu, phu nhân…” Thấy thứ mà Nam Tịch Viên cầm trên tay, tên thuộc hạ chớp
nhanh mi mắt. Hắn vội nói: “Tôi lo cho phu nhân nên mới vào xem thử…
Vậy tôi ra ngoài trước đây.”
Vừa dứt lời tên thuộc hạ đã rời đi
ngay, hắn cũng thông báo với những tên còn lại đừng tìm cô nữa. Bởi siêu thị này thì lớn, không biết Nam Tịch Viên ở đâu nên năm người mới chia
nhau ra tìm, nào ngờ hắn là người phát hiện cô trước, mà lại vô tình
thấy cô mua băng vệ sinh nữa chứ. Đúng lại ngượng quá đi mất!
Nam Tịch Viên mặc kệ hắn ta, cô lấy nhanh vài gói rồi đi thanh toán, xong xuôi mới mang tất cả những thứ mình vừa mua ra ngoài.
Bấy giờ mấy tên thuộc hạ đã đứng thẳng hàng từ bao giờ, thấy cô thì có tên
đã tiến đến cầm lấy đồ hộ cô. Nam Tịch Viên cảm ơn hắn một câu.
“Mấy anh cũng thật là, làm như tôi là con nít không bằng!” Nhớ lại chuyện lúc nãy, cô phồng mang trợn má.
Tên thuộc hạ gãi gãi đầu, “Phu nhân, an nguy của cô là trên hết, dù sao chúng tôi cũng phải bảo vệ cô chu toàn.”
“Dĩ Thiên bảo các anh bảo vệ cho tôi kĩ càng chứ gì, haizz, đừng nghe lời anh ấy.”
Đám thuộc hạ: “…”
Không nghe lời Lục Dĩ Thiên thì đúng là chán sống rồi! Bọn họ chưa muốn chầu Diêm vương sớm như vậy đâu.