Chương 116 - Tỉnh lại
Trong khoảng thời gian này đám Kim Nhất thực hiện nhiệm vụ rất nhanh, dưới sự suy đoán của thuộc hạ về kẻ ám toán Nam Tịch Viên, họ nhận ra hướng đạn bay về phía này là ở khách sạn đối diện, khoảng ở tầng ba mươi hoặc bốn mươi. Và Mộc Nhất đã điều tra ra được sự bất thường ở phòng 34, rằng
người thuê căn phòng này dùng danh tính giả mạo, vậy nên hướng điều tra
của Mộc Nhất đi vào ngõ cụt.
“Gớm thật, rốt cuộc là tay súng bắn
tỉa nào đã ra tay nhỉ?” Mộc Nhất giận dữ vì không tìm được giấu vết gì,
kể cả vân tay để lại cũng chẳng hề có.
Căn phòng thật sạch sẽ, như chưa từng có người ở vậy, lần này muốn tra ra được gì đó e là khó như lên trời.
Kiểm tra camera cũng vô dụng, chỉ biết đó là một người đàn ông ăn vận kín
mít, kể cả lúc bước vào khách sạn hay bước ra cũng đều đeo kính râm, đội nón và mang khẩu trang, chỉ dựa vào thân hình này muốn đoán ra được là
kẻ nào thì chẳng phải chuyện dễ!
“Đụng tới Tịch Viên, e là lão
đại đã phát điên lên. Không tra được gì cũng phải cố mà tra, nếu không
chúng ta sẽ chẳng gánh nổi cơn thịnh nộ của lão đại đâu.” Hỏa Nhất đứng
bên cửa sổ và quan sát, đây đúng là vị trí đắc địa để ám sát người khác
bằng súng bắn tỉa.
Không kém gì Hỏa Nhất và Mộc Nhất, Thủy Nhất cũng đau đầu:
“Tôi đã phái người xem lại camera tuyến đường mà kẻ đó rời đi, nhưng đến một đoạn khác thì camera lại bị hỏng, tôi sai người xem luôn đoạn đường nối tiếp đoạn đường có camera bị hỏng đó thì chẳng phát hiện chiếc xe của
tên ám sát chạy đến. Phái người đi dọc đoạn đường có camera bị hỏng thì
phát hiện chiếc xe do tên ám sát lại được đậu bên lề đường, có nghĩa là
tên ám sát đã lợi dụng camera bị hư mà bỏ xe, hắn đợi đồng bọn đến và
tẩu thoát. Nhưng đoạn đường này biết bao nhiêu chiếc xe đã từng chạy
qua, làm sao biết được tên đó đã lên chiếc nào chứ?”
Thổ Nhất tung một đấm vào không trung, hậm hực nói:
“Khỉ thật, đúng là suy tính chu toàn. Điều tra chiếc xe kia thì biết đó là
xe thuê mà thôi, giờ đây muốn biết rõ tung tích của kẻ đứng phía sau còn khác nào việc mò kim đáy bể?”
Kim Nhất luôn là người trầm tính
và lạnh lùng nhất đám, hắn có tính cách không khác gì Lục Dĩ Thiên, vậy
nên cuộc trò chuyện của những người anh em của mình hắn không hề xen
vào, ngược lại chỉ đứng im lặng, dường như đang suy tư điều gì đó.
Thấy ánh mắt hắn chỉ nhìn một hướng, Mộc Nhất cất tiếng hỏi:
“Này, anh làm gì mà im lặng quá vậy? Nghĩ ra được cách tìm ra kẻ phía sau rồi à?”
Hỏa Nhất nghe câu hỏi của Mộc Nhất thì thở dài một cái:
“Haizz, bộ anh nghĩ có cách gì khả thi sao?”
Thổ Nhất vỗ tay lên trán, chán chường cảm thán:
“Không điều tra ra kẻ ám sát, lão đại sẽ nổi nóng mất!”
“Không.” Bấy giờ Kim Nhất bỗng cất tiếng, giọng điệu trầm thấp và điềm tĩnh của
hắn khiến những người còn lại đều tỏ ra khó hiểu, hắn nói tiếp: “Dường
như đã có manh mối rồi.”
“Là gì vậy?”
Thủy Nhất vội hỏi,
biểu cảm đầy mong chờ. Kim Nhất tiến lên hai bước rồi ngồi xổm xuống,
hắn đưa hai ngón tay nhặt lấy thứ gì đó ở trên sàn nhà lên và đứng dậy.
Khóe môi Kim Nhất nhếch lên:
“Có lẽ thứ này sẽ giúp ích cho chúng ta.”
Trên tay Kim Nhất hiện giờ là một sợi tóc, tuy nhiên sợi tóc có kích thước khá dài.
Mộc Nhất không khỏi ngỡ ngàng:
“Tên ám sát rõ ràng là nam, nhưng tóc này của nữ?”
“Kẻ đó là nam hay nữ, vẫn còn chưa biết được.” Thổ Nhất hiểu ra, đôi mắt hiện lên một tia trào phúng.
“Tôi đoán trong đầu các anh chắc hẳn cũng có cùng chung suy đoán giống tôi.” Kim Nhất nhìn chăm chú sợi tóc trên tay mình, đáy mắt tối lại.
“Là phụ nữ, giỏi bắn súng, trong giới hắc đạo có không ít, nhưng người
thuộc diện tình nghi nhiều nhất đó chính là Bạch Mộng Nhi.” Chính những
manh mối trên đã khiến Thủy Nhất suy đoán ra kết quả này.
Thổ Nhất cười khẩy một tiếng:
“Chín mươi phần trăm là cô ta.”
Thủy Nhất chen vào:
“Bạch Mộng Nhi vẫn đang ở Mỹ, đùng cái liền trở về nước, tôi đoán không nhầm
thì cô ta đã nghe tin lão đại có bạn gái nên mới tức tốc trở về như
vậy.”
Mộc Nhất cười cười, “Có lẽ lão đại không nhìn ra tâm ý của
Bạch Mộng Nhi dành cho anh ấy nhưng chúng ta thì quá rõ ràng rồi. Cay
độc nhất chính là lòng dạ đàn bà, ngoài sự ghen ghét và đố kỵ ra thì
chẳng có động cơ nào khiến cô ta ra tay với Tịch Viên được.”
Nghe đến đây, Kim Nhất lắc nhẹ đầu:
“Nên nhớ hiện tại chúng ta chỉ là đang suy đoán, còn sự thật có đúng hay không thì phải tra thêm.”
“Đầu tiên nên làm gì đây nhỉ?” Hỏa Nhất chống cằm suy nghĩ, hắn đề nghị:
“Cũng không thể làm rình rang, trước nhất tôi sẽ ra tay với người bên
cạnh Bạch Mộng Nhi – Bạch Tố.”
“Bạch Mộng Nhi chắc sẽ không để lộ sơ hở mà nói kế hoạch của mình ra cho Bạch Tố biết đâu nhỉ?” Thổ Nhất nghi hoặc.
Kim Nhất trả lời:
“Cũng chưa chắc. Có khi cô ta quá tự tin với bản thân, cho rằng kế hoạch này
rất hoàn hảo nên kể với người em họ thân thiết biết cũng là chuyện bình
thường.”
Mộc Nhất gật đầu, hắn nhìn Hỏa Nhất:
“Anh bắt Bạch Tố, tôi sẽ tra hành tung của Bạch Mộng Nhi vào ngày hôm nay.”
Vừa dứt lời, năm người đàn ông rời khỏi khách sạn, họ tiếp tục thực thi nhiệm vụ vẫn còn đang dang dở.
…
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng đèn phẫu thuật đã tắt đi. Lục Dĩ Thiên đứng dậy, bác sĩ vừa đi ra thì anh đã tiến đến cạnh ông ta, vì sự áp bức tỏa ra từ người anh nên bác sĩ đã nói trước khi anh cất tiếng hỏi.
“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, tuy nhiên cần phải tĩnh dưỡng thật nhiều mới có thể hồi phục được.”
Nghe xong câu này, trái tim đang treo lơ lửng của Lục Dĩ Thiên mới được tháo xuống an toàn.
May mắn làm sao, Nam Tịch Viên không hề xảy ra nguy hiểm!
Bấy giờ cả cơ thể căng cứng của Lục Dĩ Thiên mới thả lỏng.
Ngồi bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái mét không còn chút sức sống của cô, lòng anh thắt lại từng cơn.
Sống đến tận hôm nay anh đã không ít lần trải qua chuyện sinh tử, và anh
hiểu được cảm giác đó. Còn Nam Tịch Viên, cô dù sao cũng là một cô gái,
cũng chẳng gây thù chuốc oán gì với ai, cớ sao những chuyện không may
lại liên tục tìm đến với cô cơ chứ?
Anh ước gì bản thân có thể thay cô chịu sự đau đớn này, chỉ mong cô có thể mãi mãi bình an.
Có trời mới biết những giây phút trôi qua vừa rồi đã khiến anh lo lắng và
hoảng loạn biết nhường nào, anh sợ viên đạn ghim thẳng vào tim cô, hoặc
ghim vào vị trí nguy hiểm khác. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, lòng khi ấy anh nóng như lửa đốt vậy.
“Tịch Viên, xin lỗi em…”
Nắm chặt bàn tay cô, Lục Dĩ Thiên đặt nó lên má mình. Ánh mắt mà anh dành
cho cô hiện tại đã khác hoàn toàn so với lúc nãy, bây giờ chỉ toàn là
nhu tình và sự dịu dàng, một chút nguy hiểm cũng không hề có.