Chương 119 - Mang thai
Hai tháng sau.
Vết thương trên người Nam Tịch Viên đã bình
phục hẳn, và hôm nay chính là ngày diễn ra hôn lễ của cô với vị lão đại
nổi tiếng nhất trong giới hắc đạo lúc bấy giờ.
Trong phòng thay đồ, Lưu Tĩnh và Hứa Tịnh Thất đang giúp cô trang điểm, chỉnh sửa trang phục.
Hứa Tịnh Thất chính là bạn gái của Nam Kỷ Dận, lúc đầu Nam Tịch Viên định
sẽ để anh trai mình đưa bạn gái đến ra mắt vào hôn lễ của cô, nhưng do
hôn lễ phải dời lại hai tháng sau nên cô và Hứa Tịnh Thất đã gặp nhau
trước trong ngày diễn ra hôn lễ của Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình.
Ngày đại hôn của cô chỉ sau Triệu Thiên Đình có ba ngày.
“Ôi chao, cô dâu hôm nay xinh đẹp quá!”
Lưu Tĩnh không tiếc lời khen ngợi, Hứa Tịnh Thất cũng gật đầu tán thưởng:
“Tựa như tiên nữ giáng trần vậy, chỉ muốn ngắm mãi thôi!”
“Các cậu cứ chọc mình.” Nam Tịch Viên e thẹn, lòng vui như nở hoa. “Thế bao giờ mới đến cậu lên kiệu hoa đây?”
Hứa Tịnh Thất nghe thế thì cười bẽn lẽn, “Không gấp.”
“Em không gấp nhưng anh thì gấp lắm rồi.” Hứa Tịnh Thất vừa dứt lời thì Nam Kỷ Dận đã từ bên ngoài đi vào, theo cạnh hắn còn có chú rể Lục Dĩ Thiên và Triệu Thiên Đình.
Hứa Tịnh Thất đánh nhẹ vào ngực bạn trai mình một cái:
“Đứng đắn một chút.”
Chứng kiến cảnh này Lục Dĩ Thiên chỉ cười, anh đi đến bên cạnh Nam Tịch Viên rồi nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
“Hôm nay em đẹp lắm.”
Nam Tịch Viên nghe thế, mỉm cười thật tươi.
Hôm nay người được mời đến tham dự tiệc cưới toàn những nhân vật có tiếng trong hắc đạo, hoặc gia thế không tầm thường.
Lúc cô dâu và chú rể cùng đi trên thảm đỏ, cả hội trường chỉ còn lại sự im
lặng. Lát sau lại như vỡ òa, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Nam
Hoành Quân và Nhạc Dĩ Triết đứng lên phát biểu vài lời, còn Lục Dĩ Thiên do không thích dài dòng nên chỉ đứng nắm tay Nam Tịch Viên, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô dù là nửa giây.
Đến lúc ném hoa, Nam Tịch Viên ghé nhỏ vào tai Lục Dĩ Thiên, “Em sẽ ném bó hoa này vào tay Tịnh Thất.”
“Được, em ném đi, sau hôn lễ của chúng ta sẽ là hôn lễ của Nam Kỷ Dận và Hứa Tịnh Thất.” Lục Dĩ Thiên cười đáp.
Nam Tịch Viên gật đầu, cô tung bó hoa đỏ rực trên tay mình lên, bó hoa bay
theo vòng cung rồi đáp xuống chuẩn xác vào ngay Hứa Tịnh Thất. Cầm bó
hoa hồng trên tay, Hứa Tịnh Thất vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Nam Kỷ Dận hài lòng vì hành động của em gái mình, hắn ôm lấy eo Hứa Tịnh Thất, cất giọng trầm thấp bên tai cô ấy:
“Thế là chuẩn bị đến chúng ta rồi nhé?”
Hứa Tịnh Thất chỉ biết cười, đầu khẽ cúi xuống.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người sau khi đã gửi những lời chúc tốt lành đến Lục Dĩ Thiên xong thì cũng nhập tiệc.
Nhân lúc anh đang nói chuyện với mấy vị lão đại, Nam Tịch Viên tách ra và đi đến bên một góc khác.
Thấy cô đi đến, Chân Đông Kình cũng đứng dậy, hắn khẽ gọi:
“Tịch Viên.”
Bên cạnh Chân Đông Kình là Tô Mỹ Nhã, do ban đầu Nam Tịch Viên cũng có mời
Tô Mỹ Nhã đến dự hôn lễ của mình nên cứ nghĩ cô ấy đi riêng, nào ngờ khi nghe Chân Đông Kình thông báo thì cô mới ngỡ ngàng.
“Lúc trước
em có nói khi nào tôi tìm thấy hạnh phúc của mình thì phải nói cho em
biết để em vui cùng, và hôm nay tôi muốn thông báo cho em, rằng tôi đã
thật sự tìm được chân ái của cuộc đời rồi. Chính là cô ấy, Mỹ Nhã.”
“Sao cơ, điều anh nói là thật đấy ư?” Nam Tịch Viên bất ngờ lắm, giây sau
liền nhoẻn miệng cười: “Chúng mừng anh nhé, thật tốt quá rồi!”
Tô Mỹ Nhã lịch thiệp mỉm cười:
“Tôi theo đuổi anh ấy tận hai tháng trời mới khiến anh ấy rung động đấy.”
“Ôi chao, thế quái nào mà anh lại để người ta chờ đợi lâu như vậy chứ!”
Nam Tịch Viên vờ trách, câu trả lời trong lòng Chân Đông Kình đó chính là
chưa thể quên được cô, cũng do anh ta đã yêu cô quá sâu đậm. Nhưng anh
ta không nói ra điều ấy, ngược lại còn lấy thứ gì đó trong túi ra, đưa
cho Nam Tịch Viên.
“Cái này, trả lại cho cô.”
Nam Tịch Viên cầm cây phi tiêu từ tay Chân Đông Kình, cô nghi hoặc hỏi:
“Anh lấy nó từ đâu vậy?”
“Cái hôm ở bệnh viện ấy.”
Nam Tịch Viên “à” một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa. Sau khi nhận được
lời chúc từ Chân Đông Kình và Tô Mỹ Nhã thì cô cũng đi đến bàn khác, lần này là sang chỗ ngồi của Bạc Kỷ Nhiên.
“Bạc thiếu hôm nay thật bảnh bao nha, sẽ khiến bao cô gái chết mê chết mệt vì anh lắm đấy!” Nam Tịch Viên trêu ghẹo một câu.
“Được thế cũng mừng.” Bạc Kỷ Nhiên nâng ly lên, cậu cất lời chúc ngọt ngào:
“Tịch Viên, chúc cô trăm năm hạnh phúc, luôn vui vẻ như thế nhé!”
“Cảm ơn anh, Kỷ Nhiên.” Nam Tịch Viên cụng ly với Bạc Kỷ Nhiên, tuy nhiên cô không uống rượu mà thay vào đó lại là nước ép.
Thật ra vì đã từng được cô cứu một lần nên Bạc Kỷ Nhiên khó có thể quên được cô, tuy nhiên yêu một người đâu phải chỉ để chiếm hữu người đó. Nếu cô
cảm thấy hạnh phúc thì cậu sẽ sẵn sàng chúc phúc cho cô, miễn cô vui thì cậu cũng không cần cưỡng cầu gì thêm.
Còn chuyện bao lâu nữa để có thể quên được cô thì cậu không gấp, cũng không biết, bởi hiện tại cậu không cần thiết nghĩ đến nó.
Tối đến.
Hắc Uyển, phòng ngủ.
Bình thường Lục Dĩ
Thiên không thích màu sắc sặc sỡ, nhưng hôm nay là hôn lễ giữa anh và
Nam Tịch Viên, vậy nên anh không ngần ngại trang trí cả căn phòng một
màu đỏ rực.
Ga giường, gối đều có hình trái tim, đã thế xung
quanh còn có những ánh nến lấp lánh, trên tường là những bóng đèn đang
nhấp nháp, khung cảnh thật thơ mộng làm sao.
“Cả ngày hôm nay vất vả cho em rồi.”
Sau khi đã cởi bỏ bộ váy cưới lộng lẫy, Nam Tịch Viên khoác trên người bộ
váy ngủ quyến rũ, cô nằm sấp trên giường tận hưởng cảm giác thoải mái mà Lục Dĩ Thiên mang lại.
Người đàn ông sử dụng lực vừa đủ giúp cô xoa bóp, nhằm khiến cô có thể đỡ mệt mỏi. Nam Tịch Viên thở dài một hơi:
“Không nghĩ sẽ mệt như thế đấy.”
Lục Dĩ Thiên cười cười, “Lát nữa em còn phải mệt hơn nhiều.”
“Hừm, anh đúng là vô lương tâm quá đấy nhé!” Cô quay sang lườm anh một cái.
“Biết sao được, ai bảo vợ anh quá yêu kiều làm gì!”
Lục Dĩ Thiên nói xong liền bế cô lên và đặt cô ngồi trên đùi mình, anh bắt
đầu hôn vào môi cô một cách dịu dàng nhất. Nam Tịch Viên cũng đáp trả
lại nụ hôn ngọt ngào của anh, cùng chiếc lưỡi bá đạo kia không ngừng
quấn quýt.
Nụ hôn của Lục Dĩ Thiên dần rơi xuống cổ, bàn tay anh
cũng chui tọt vào trong áo của cô. Nhưng khi vừa chuẩn bị di chuyển cánh tay thì Nam Tịch Viên bỗng xô anh ra, cô đưa tay bịt lấy miệng mình,
không chờ đợi gì thêm vội chạy vào phòng tắm.
“Tịch Viên, em sao vậy?” Thấy cô rời đi, Lục Dĩ Thiên vội đuổi theo.
Nam Tịch Viên không ngừng nôn khan, nhưng chẳng nôn ra được thứ gì ngoài nước chua, rốt cuộc là bị gì vậy chứ?
Lục Dĩ Thiên đã đi đến bên cô tự bao giờ, anh vuốt nhẹ lưng cô mấy cái, giúp cô dễ lưu thông hơn:
“Em đã ổn hơn chưa?”
Anh đưa khăn cho cô, cô lấy lau mặt rồi khẽ gật đầu, “Ừm. Nhưng không hiểu sao lại bị thế này.”
Đuôi mày Lục Dĩ Thiên bỗng chau lại, liên tưởng ra việc gì đó anh liền hỏi gấp:
“Tịch Viên, phải chăng là em đã mang thai?”
“Mang thai?” Gì cơ, cô có thai ư?
“Em đã trễ kinh nguyệt bao lâu rồi?”
Lục Dĩ Thiên hỏi, Nam Tịch Viên mới ngộ ra, “Hình như… em có thai thật rồi.”
Nam Tịch Viên ngỡ ngàng lắm, chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở thành mẹ sớm
như vậy. Nhưng cũng phải thôi, những lúc thân mật với Lục Dĩ Thiên cô
chưa từng dùng biện pháp phòng tránh, có thai là chuyện sớm muộn.
Lục Dĩ Thiên bỗng phá lên cười, anh đưa tay nhấc bổng cô lên:
“Thế là anh sắp có con rồi sao, thật vui quá đi mất!”
Nam Tịch Viên bị thái độ mừng rỡ này của anh làm cho cảm động, trái tim như được sưởi ấm, “Anh bình tĩnh chút.”
“Thật công bố cho cả thế giới biết em đã có thai, anh sắp được làm ba rồi!”
Lục Dĩ Thiên rất hiếm vui ra mặt, đặc biệt là cười tươi như hôm nay. Chỉ có những lúc ở bên cạnh cô thì anh mới tìm được niềm vui thật sự.
Lục Dĩ Thiên đặt lên môi cô một nụ hôn, người đàn ông bế cô ra khỏi phòng
tắm, tiến đến phòng ngủ anh liền để cô nhẹ nhàng nằm xuống.
Nhận ra ý đồ của anh, Nam Tịch Viên cả kinh:
“Không được, hiện em đang mang thai.”
“Không sao, anh sẽ hết sức nhẹ nhàng.”
Quả thật như lời Lục Dĩ Thiên đã nói, đêm nay anh đã cực kì nhẹ nhàng đối
với cô. Mặc dù điều đó khiến anh không thoải mái lắm nhưng anh vẫn có
thể chịu đựng được.
“Dĩ Thiên, cả đời này anh phải đối tốt với em.”
“Tất nhiên, anh sẽ không bao giờ phụ em.”
Tương lai phía trước, chắc chắn sẽ là điều mà cả hai cùng mong chờ.
Nam Tịch Viên biết có lẽ sau này sẽ có một vài biến cố diễn ra trong cuộc
đời của cô khi cô đã chấp nhận trở thành người phụ nữ của Lục Dĩ Thiên,
nhưng cô tin chắc anh sẽ cùng cô vượt qua mọi gian khó. Có anh bên cạnh
thì cho dù trời có sập xuống cô cũng chẳng sợ điều gì. Bởi vì cô yêu
anh, không những thế mà còn đặt niềm tin tuyệt đối vào anh!
Lục
Dĩ Thiên chưa từng biết cái gì gọi là niềm vui của sự hạnh phúc, nhưng
từ khi gặp Nam Tịch Viên thì mọi chuyện đã khác. Chính cô là nguồn ánh
sáng chiếu soi vào thế giới tăm tối của anh, cô đã mang đến cho anh một
cuộc sống hoàn toàn mới, cũng chính cô là người đã thổi vào đời anh một
luồng sinh khí đầy ấm áp. Nó khiến anh biết thế nào gọi là vui, là sung
sướng.
Anh yêu cô, thật sự yêu cô rất nhiều.
Lục Dĩ Thiên chưa từng nói lời ngọt ngào với ai bao giờ, nhưng riêng Nam Tịch Viên thì ngoại lệ.
“Tịch Viên, đời này anh sẽ bảo vệ thật tốt cho em.”
Hoàn chính văn.