Chương 118 - Giá phải trả
“Bạch Mộng Nhi đó từng cứu cậu?” Nam Kỷ Dận quay sang Lục Dĩ Thiên và đặt ra câu hỏi.
“Ừ, một lần duy nhất.” Lục Dĩ Thiên bình thản trả lời, anh bổ sung thêm:
“Tuy nhiên cô ta đã dám động đến Tịch Viên, dù cô ta có từng cứu mình
trăm lần thì cũng như vậy thôi.”
Chứng kiến sự cương quyết này của anh, trái tim Nam Tịch Viên trở nên ấm áp đến lạ thường. Nam Hoành Quân gật đầu, tán thưởng:
“Như thế mới xứng đáng trở thành con rể của ta!”
Nhận được lệnh của Lục Dĩ Thiên, Kim Nhất tức tốc bắt giữ Bạch Mộng Nhi, hạ
gục hết tất cả thuộc hạ bên cạnh cô ta cũng tốn không nhiều thời gian.
Bạch Mộng Nhi bất thình lình bị bắt giữ, cô ta khá ngỡ ngàng:
“Các người có biết bản thân đang làm gì không?”
Thổ Nhất đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, “Giả ngây thơ cũng vô dụng, Bạch Tố đã khai tất cả rồi.”
“Anh… nói gì?” Bạch Mộng Nhi không thể tưởng tượng được Lục Dĩ Thiên đã điều tra ra sự thật, nhưng làm sao có thể?
Từ đầu đến cuối cô ta đã suy tính chu toàn, đảm bảo kế hoạch không bị bại lộ, nhưng cớ sao chuyện thành ra thế này chứ?
Bạch Mộng Nhi ngồi ngây ngốc trên xe, hai mắt thẫn thờ.
Chẳng mấy chốc Kim Nhất đã áp giải cô ta đến một địa bàn hoạt động của tổ
chức, hắn để cô ta ngồi một góc dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Trong lòng Bạch Mộng Nhi dâng lên cảm giác thấp thỏm, cũng vì đích thân ra tay với Nam Tịch Viên nên cô ta đã hoạt động quá sức, hiện sức khỏe không tốt
lắm nên mới dễ dàng bị bắt đi và chịu trói như thế này. Cô ta siết chặt
tay, răng cắn vào môi đến mức trắng bệch.
Chẳng mấy chốc Mộc Nhất đã giải Bạch Tố đến trước mặt Bạch Mộng Nhi, nhìn bộ dạng thảm hại của
em họ, Bạch Mộng Nhi thoáng giật mình. Nhưng nhớ đến những lời Thổ Nhất
vừa nói lúc nãy, chính Bạch Tố đã khai cô ta ra, thế nên cô ta tức giận
lắm.
“Bạch Tố, uổng công tao tin tưởng mày!”
Bạch Tố chật vật không thôi, khóe miệng ả rướm máu đỏ, ả liên tục lắc đầu:
“Chị, em không muốn như vậy đâu. Là họ, tại tất cả bọn họ! Bỗng dưng em bị
bọn họ bắt đi, họ tra khảo em, ép em nói ra sự thật, nếu em không nói
thì họ sẽ giết chết em! Mộng Nhi, em thật sự không muốn bán đứng chị
đâu, huhu…”
Bạch Tố khóc lóc ỉ ôi, điều đó càng khiến Bạch Mộng Nhi tức điên lên. Kế hoạch hoàn mỹ lại chỉ vì cái miệng họa của Bạch Tố mà tan tành rồi!
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên từ bên ngoài đi vào, đám Kim Nhất đều cúi đầu chào anh:
“Lão đại.”
Lục Dĩ Thiên đi đến trước mặt Bạch Mộng Nhi, anh ngồi xuống ghế rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
Bạch Mộng Nhi không rét mà run, cô ta chưa từng chứng kiến bộ dạng đáng sợ như thế của Lục Dĩ Thiên bao giờ:
“Lục, anh hãy…”
“Hình như cô rất muốn đối đầu với tôi thì phải?” Không cần biết Bạch Mộng Nhi muốn nói gì, anh thẳng thừng cắt lời cô ta, cả người toát ra sự lạnh
lẽo khó gần.
“Không có, Lục, em thật sự rất yêu anh. Em chưa từng có ý nghĩ sẽ đối đầu với anh hay hại anh cả…”
Bạch Mộng Nhi đang giải thích, lần nữa Lục Dĩ Thiên cắt ngang:
“Đụng đến Nam Tịch Viên chính là đối đầu với tôi, cô hại người tôi yêu nhất chính là đang hại tôi đấy!”
“Lục, cũng do em quá yêu anh mà thôi, chính cái ngày mà em cứu anh thì em đã
phải lòng anh rồi, từ hôm đó trở đi em lúc nào cũng mong ước có thể đứng cạnh anh.” Đã đến nước này, Bạch Mộng Nhi không thể giấu giếm tâm tình
của mình được nữa, cô ta thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình cho anh
nghe.
Nào ngờ sắc mặt người đàn ông càng trở nên âm u hơn, giọng nói thốt ra lạnh lẽo như mang theo gió đến từ Nam Cực:
“Do cô nghĩ bản thân đã cứu tôi một mạng nên không sợ tôi giết chết cô chứ
gì? Bạch Mộng Nhi, cô sai rồi. Đụng vào kỵ húy của tôi, cái giá mà cô sẽ trả là rất đắt.”
Khuôn mặt Bạch Mộng Nhi tái mét, một hột máu cũng không có, “Lục, anh định làm gì?”
“Tôi sẽ cho cô biết thế nào là tận cùng của sự sợ hãi.” Ánh mắt Lục Dĩ Thiên thâm thúy và tàn độc hơn bao giờ hết.
Trái tim Bạch Mộng Nhi run lên từng hồi, trước mặt cô ta là một Lục Dĩ Thiên lạnh lùng và tàn nhẫn trong lời đồn, bộ dạng này của anh cực kì đáng
sợ, khiến cô ta hoảng loạn không thôi.
“Em… em từng cứu anh, chẳng lẽ anh sẽ xuống tay với em sao?”
“Khiến Nam Tịch Viên tổn hại, tất cả đều không thể bù đắp được!”
Lục Dĩ Thiên không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của Bạch Mộng Nhi thêm
chút nào nữa, dứt lời anh liền xoay đầu rời đi, còn không quên dặn dò
thuộc hạ:
“Không chỉ riêng cô ta, tôi muốn Bạch gia cũng sống không được yên!”
“Dạ!” Kim Nhất, Mộc Nhất, Thủy Nhất, Hỏa Nhất và Thổ Nhất đồng thanh đáp lời.
Bạch Mộng Nhi và Bạch Tố hoảng sợ tột độ, không ngờ rằng Lục Dĩ Thiên lại đưa ra mệnh lệnh kia.
“Lục, Lục, sao anh có thể nhẫn tâm với em như vậy!”
Bạch Mộng Nhi bắt đầu gào thét, Bạch Tố cũng khóc lóc không ngừng nghỉ.
Ngay trong đêm, đám Kim Nhất thi hành nhiệm vụ, san bằng Bạch gia ở Trung
Quốc, tiêu diệt hết các băng phái còn lại của Bạch gia, giết chết những
người nhà họ Bạch. Ở Mỹ thì phái người ám sát Bạch Khanh cùng với vợ ông ta.
Không chỉ có Lục Dĩ Thiên mà Nam Hoành Quân cũng nhúng tay vào, vậy nên chẳng mấy chốc Bạch gia đã chỉ còn là tro bụi.
Hành động này chính là đang giết gà dọa khỉ, Nam Hoành Quân cũng như Lục Dĩ
Thiên muốn nói với tất cả những nhân vật ở trong hắc đạo biết rằng, nếu
ai dám động đến một sợi tóc của Nam Tịch Viên thì kết cục sẽ vô cùng tồi tệ.
Do hay tin Nam Tịch Viên bị đạn bắn nên Triệu Thiên Đình và
Lưu Tĩnh cùng ngồi máy bay riêng đến đây, vừa thấy cô nằm trên giường
bệnh thì Lưu Tĩnh đã sốt ruột không thôi.
“Tiểu Viên, cậu thấy cơ thể sao rồi, còn đau nhiều không?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của bạn thân, Nam Tịch Viên lắc đầu trấn an:
“Không sao, mình ổn cả.”
“Em bị thương thế này, chắc hôn lễ phải dời lại rồi.” Triệu Thiên Đình thấy cô không sao thì cũng yên tâm phần nào, hắn còn đang chờ mong hôn lễ
của cô diễn ra nhưng chắc có lẽ không như ngày dự định được.
Nam Tịch Viên nghe thế thì gật đầu, “Vâng, chúng em dời lại cuối tháng sau vậy.”
“Cuối tháng sau cũng được, khi nào em bình phục hẳn hãy tiến hành hôn lễ cũng không muộn.” Triệu Thiên Đình nhẹ giọng nói: “Bắt Dĩ Thiên đợi thêm một thời gian nữa, chắc sẽ nôn nóng lắm đây.”
Lục Dĩ Thiên liếc nhìn Triệu Thiên Đình, hừ một tiếng:
“Cần gì phải nôn nóng, dù sao cô ấy cũng là của mình.”
“Nhìn bộ mặt của cậu mà em, thật chướng mắt!” Triệu Thiên Đình bĩu môi bất
mãn, nhớ ra chuyện gì đó hắn liền hỏi: “Đúng rồi, cái kết của Bạch Mộng
Nhi tệ hại thế nào vậy?”
Nam Tịch Viên cũng chưa nghe Lục Dĩ
Thiên nhắc gì đến chuyện này, vậy nên khi nghe Triệu Thiên Đình hỏi anh
thì cô cũng lắng tai nghe.
Lục Dĩ Thiên bình thản đáp lời:
“Bị hành hạ, cắt đứt gân tay và chân, giờ đây chắc cô ta chỉ còn lại nửa cái mạng. À không, chắc là sắp chết rồi.”
Quả thật, hiện Bạch Mộng Nhi như một con cá thoi thóp nằm trên thớt, cô ta
bị đánh đập dã man, trong khi cả người đang đầy rẫy những vết thương thì còn bị Mộc Nhất ngâm vào nước đá. Cơ thể Bạch Mộng Nhi vốn yếu lại càng yếu hơn, cô ta không tài nào chịu nổi, cứ thế run lên bần bật.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi ngâm nước lạnh xong, Bạch Mộng Nhi bị đám thuộc
hạ của Lục Dĩ Thiên thẳng thừng cắt đứt gân tay, gân chân, khuôn mặt mỹ
lệ cũng bị rạch xuống một đường.
Bạch Mộng Nhi điên cuồng gào thét, sự đau đớn ngấm sâu vào trong cơ thể khiến cô ta như chết đi.
Từ đầu nếu như cô ta không yêu Lục Dĩ Thiên, không trở về nước, thậm chí
không đố kỵ với Nam Tịch Viên và ra tay với cô thì có lẽ giờ đây cô ta
cũng không thành ra bộ dạng thảm hại thế này.
Kết cục hiện tại là do một mình cô ta gánh, cô ta xứng đáng nhận được nó. Chỉ là Bạch Mộng
Nhi quá tự tin vào bản thân mình, cứ nghĩ Lục Dĩ Thiên sẽ niệm tình cũ
nhưng không, anh đúng là một kẻ máu lạnh vô tình.
“Thông báo cho
cô một tin ba cô, mẹ cô, những người thân của cô đã bị chúng tôi giết
sạch, họ đang chờ cô ở dưới suối vàng đấy!” Mộc Nhất tốt bụng nói sự
thật cho Bạch Mộng Nhi biết.
Vừa nghe xong, hai mắt cô ta trở nên thẫn thờ, giây sau lại điên loạn gào lên:
“Không! Sao có thể! Không!”
Do cơ thể vốn đã thương tích đầy mình, giờ đây cô ta còn kích động như vậy nên máu lại bắt đầu chảy ra.
Lục Dĩ Thiên ra tay thật tàn độc!
Mộc Nhất nhìn bộ dạng chật vật của Bạch Mộng Nhi thì tỏ ra khinh bỉ:
“Đáng lẽ ra từ đầu khi có ý định hại Nam Tịch Viên thì cô cũng phải nghĩ đến
hậu quả này. Vả lại Bạch gia các người cũng không hề trong sạch, giết
người, tham ô, lợi dụng địa vị để trục lợi, chết không hết tội!”
“Không, không…”
Bạch Mộng Nhi như hóa điên, cô ta la khản cả họng, hai mắt đỏ ngầu trừng
lớn. Nhưng chẳng qua bao lâu cô ta đã yếu sức, vì mất máu quá nhiều nên
chết đi, cả cơ thể vẫn còn lạnh toát.