Chương 4: Cậu ấy không nhớ cô sao
Hứa Nại Nại xấu hổ: “Em..”
Một nữ bác sĩ trẻ khác đang viết bản ghi chép trong phòng thuốc ngẩng đầu lên: “Tôi có một người bạn cũng như vậy, lúc mười mấy tuổi không chăm sóc cơ thể đàng hoàng, đến tháng vẫn luôn uống nước đá làm cho bệnh tử cung lạnh ngày càng nặng, bây giờ làm cách nào cũng không thể có thai, tháng trước vừa phải đi thụ tinh ống nghiệm..”
“Đúng vậy” bác sĩ Thích cầm ấm siêu tốc lên phát hiện ra không có nước, quay người mở vòi nước, đưa ấm vào trả lời: “Còn trẻ mà không chú ý chăm sóc cẩn thận, sau này sẽ phải trả giá đó.”
Cạch một tiếng, công tắc được bật.
Bác sĩ Thích đến bên giường, kéo chăn che đầu Từ Nại Nại xuống, khó hiểu nói: “Ơ? Sao mặt em vẫn đỏ thế?”
Vừa nói, vừa đưa mu bàn tay chạm lên trán cô, lẩm bẩm: “Đâu nóng như hồi nãy.”
Hứa Nại Nại ngượng ngùng kéo chăn: “.. Em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cô ạ.”
“Không cần khách sáo như vậy”, bác sĩ Thích cười nói, “Em nhớ kỹ lời cô vừa nhắc nhé, là con gái phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đừng nghĩ là mình không đau bụng thì có thể ăn lung tung, còn có, kỳ kinh nguyệt là lúc cơ thể yếu nhất, hơn nữa em còn đau bụng đến phát sốt như thế, sau này không được thức khuya học bài như vậy nữa nhé..”
Bác sĩ Thích vừa nhắc nhở vừa đi vào phòng thuốc, trong phòng chỉ còn lại tiếng sôi ùng ục của ấm siêu tốc.
Mặt Hứa Nại Nại đỏ bừng, quay đầu đi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng dường như ông trời không muốn theo ý cô.
“Là cậu à.” Minh Sí vẫn nhìn thấy cô.
Bởi vì ngồi cùng bàn với Trịnh Khả Nịnh nên dạo này hai người đã thân nhau hơn, mà tính cách của Trịnh Khả Nịnh thì lại rất hòa đồng, có việc gì cũng luôn rủ cô làm cùng, vì thế cô với Minh Sí cũng coi như là có quen biết.
Lúc nãy Hứa Nại Nại giấu mặt trong chăn, hơn nữa còn bị bác sĩ Thích che mất tầm mắt, cho nên hai người họ không để ý là ai đang nằm ở đây.
“Ừm.” Hứa Nại Nại cố gắng không nhìn Lâm Đinh Vân, vô cùng ngượng ngùng nên đã tìm một đề tài nào đó để nói: “Cậu.. bị bong gân sao?”
“Đã không sao nữa rồi.” Minh Sí thờ ơ xua tay, sau lại ra vẻ nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói cho Trịnh Khả Nịnh biết nhé!”
Hứa Nại Nại hơi sửng sốt, lại nhớ ra lúc nãy cậu ấy cũng dặn bác sĩ Thích như thế.
Chắc hẳn đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng a.
Nghĩ đến đây, cô nghiêm túc gật đầu: “Tớ sẽ không nói đâu.”
“Ha ha..” Minh Sí đột nhiên cười lớn, lười biếng tựa người vào lưng ghế, chân phải bị băng bó trông như cái bánh ú gác lên ghế, “Thật không nghĩ đến nha đầu Trịnh Khả Nịnh kia lại có thể quen biết được một người bạn đáng yêu như vậy.”
Hứa Nại Nại mờ mịt không hiểu gì.
Cạch.
Ấm siêu tốc ngắt điện, hơi nóng dày đặc tỏa ra, nhiệt độ trong phòng y tế nhỏ dần dần tăng lên.
Lâm Đinh Vân không thèm để ý đến Minh Sí đang cười đến mất hình tượng bên kia, đi thẳng đến bàn cầm lấy ấm siêu tốc rót một ít nước ấm cho hai người họ.
Hứa Nại Nại dè dặt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của cậu cũng đang nhìn qua đây.
Khuôn mặt nam sinh lạnh nhạt, đôi đồng tử đen như đáy hồ không một chút dao động.
Hô hấp của cô dừng lại, vô thức nắm lấy góc chăn, sau lại nhanh chóng đem ánh mắt ngụy trang như đang đợi nước sôi trong ấm siêu tốc.
“Muốn dùng nước nóng không?”
Nam sinh hỏi một cách tự nhiên, giọng nói vẫn trầm ấm như đêm hôm đó.
Trái tim Hứa Nại Nại run lên, đột nhiên khoang miệng truyền đến cảm giác đau đớn.
Vừa rồi quá khẩn trương, nên đã vô tình cắn vào đầu lưỡi.
Cô nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gật đầu: “.. tớ cũng muốn dùng nước nóng.”
Chàng trai đứng trước giường cô, dùng đốt ngón tay trắng như ngọc cầm ấm siêu tốc, đổ nước nóng vào cốc, hơi nóng bốc lên khiến tai cô đỏ bừng.
Lông mi Hứa Nại Nại khẽ run, cố gắng bình tĩnh: “Cảm ơn cậu.. cái kia, vừa nãy tớ có nói sai gì không?”
Lâm Đinh Vân nhướng mi, thản nhiên nói: “Mặc kệ cậu ta.”
Minh Sí: “…”
“Nghĩ đến bộ dạng của đám tiểu tử trường Trung học số 2 vừa rồi, tớ cảm thấy thật hả giận.” Minh Sí đem ống quần thả xuống, quay về với dáng vẻ điềm tĩnh, lại bắt đầu lải nhải, “Tớ nghiêm túc thật đó, A Vân, cậu tham gia đội trường mình đi, lớp 12 không thể tham gia thi đấu được nữa, bây giờ có lẽ là cơ hội cuối cùng rồi..”
“Không có hứng thú.”
“…”
Minh Sí ngửa mặt lên trời thở dài, lùi về phía sau một bước: “Thế còn cuộc thi điền kinh thì sao? Cậu là lớp trưởng đó! Lớp mình đã mất đi một chiến binh mạnh mẽ như tớ rồi, cậu dù sao cũng phải làm gì đó đi chứ?”
Cuối cùng Lâm Đinh Vân liếc cậu ta một cái: “Ý cậu là gì?”
Minh Sí sờ cằm, nhướng mày đáp: “Giúp tớ tham gia 100 mét nam, 400 mét nam, 1500 mét nam, nhảy cao nam và chạy tiếp sức hỗn hợp 4×400 mét nam nữ–“
Lâm Đinh Vân: “Mơ đi.”
Minh Sí: “…”
* * *
Cuối cùng Hứa Nại Nại vẫn không nghe được kết quả của cuộc tranh luận là gì.
Không, đây không phải là một cuộc tranh luận mà chỉ là sự từ chối đơn phương từ phía Lâm Đinh Vân mà thôi.
Có vẻ như cậu không thích tham gia hoạt động tập thể.
Bác sĩ Thích đột nhiên hỏi: “Hứa Nại Nại, có người nhà đến đón em không?”
Hứa Nại Nại đang định nói không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nữ bác sĩ, cô lại đổi ý nói: “Có ạ.”
Lâm Đinh Vân liếc nhìn về phía bên này.
Bác sĩ Thích thở phào nhẹ nhõm: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt nhé. Hôm nay đi ngủ sớm một chút.”
Lại quay đầu về phía Minh Sí nói, giọng điệu cứng rắn hơn: “Em cũng vậy, cái gì mà thi điền kinh rồi bóng rổ, dừng lại hết cho tôi!”
“Em biết, em biết!” Minh Sí không khách khí mà quàng vai Lâm Đinh Vân, bắt đầu nói dối: “A Vân đã nói sẽ thay thế em rồi ạ!”
Cơn sốt đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi truyền mấy bình dịch, nhiệt độ đã giảm xuống còn 37℃.
Sau khi hai người họ đi không lâu thì chuông tan học cũng vang lên, bác sĩ Thích rút kim tiêm ra, lại dặn dò mấy câu mới rời đi.
* * *
Chuông ngừng reo, đèn trong tòa nhà giảng dạy lần lượt vụt tắt.
Hứa Nại Nại ấn vào vết tiêm trên mu bàn tay, đi ngược với phía dòng người tan học quay về lớp lấy đồ.
Hộp quần áo của tiệm giặt đồ được đặt dưới gầm bàn rất lâu rồi.
Ở nhà cô không có sự riêng tư, Tiền Thúy Anh vẫn luôn coi phòng cô như không có ai ở mà tự tiện vào đó lục đồ.
Nói chung thì lo nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, Hứa Nại Nại không cầm áo khoác về nhà, cũng không có cơ hội để trả lại cho chủ nhân của nó.
Sau này, Đỗ Mộng Đình vẫn còn vừa náo vừa khóc đòi mua váy mới thêm vài lần nữa, Hứa Nại Nại mới nhận ra rằng những bộ quần áo xa xỉ có tuổi thọ rất ngắn, hầu hết những người giàu có sẽ không mặc đến lần thứ hai chứ đừng nói đến một chiếc áo khoác đã từng dùng để che mưa.
“Mấy người trường Trung học số 2 xấu tính quá! Bọn họ cứ nhằm vào Minh Sí vì cậu ta là người chủ lực đúng không? Lúc Minh Sí bị va ngã xuống đất, nghe tiếng cổ chân kêu răng rắc đã thấy đau rồi, cũng may học thần đã vượt lên được.”
“Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy qua loại ánh mắt đó của Lâm Đinh Vân luôn, thật sự rất sát khí! Thậm chí cậu ấy còn chưa thay đồ thi đấu, chỉ cởi áo khoác ra liền tiến vào sân, ngầu quá đi!”
“Phải đối diện với mấy lời khiêu khích quá đáng đó, cậu ấy không nhăn mặt một chút nào, chỉ thực hiện một cú nhảy ngược tay để ném bóng trực tiếp vào rổ!”
“Aaa không hổ là nam thần của tớ!”
Hứa Nại Nại vừa rời khỏi trường học, cô liền nghe thấy tiếng mấy cô gái nói chuyện với nhau, bước chân cô dừng lại.
“Chậc chậc, nếu Vạn tiểu thư nghe được mấy lời này của cậu, e rằng sẽ dẫn người tới chặn đường cậu đó.”
“A.. sẽ không sao đâu, trường Trung học Thịnh Việt cách đây rất xa!”
“Khắp trường Trung học số 1 này rất nhiều gián điệp của cậu ta à?”
“Muốn tớ nói, ai có thể chạm được đến mây trên núi cao sao? Theo đuổi Minh Sí vẫn là tốt hơn a, ngọn lửa rực cháy của các vì sao chí ít vẫn có thể sưởi ấm được tớ!”
“Có thể sưởi ấm ở khoảng cách mấy trăm vạn năm ánh sáng sao?”
“Ha ha ha..”
“Tớ đi đây, đó không phải là nam thần của cậu sao?” một nữ sinh đột nhiên hô lên.
“Oaaa, đẹp trai quá, bây giờ cậu ấy cũng thành nam thần của tớ rồi!”
Một tay Lâm Đinh Vân nắm lấy tay lái xe đạp chạy ra từ trong bóng tối, gió thổi tung những cọng tóc trên trán.
Hứa Nại Nại thất thần làm cho bước đi loạng choạng, vô tình đụng trúng hàng xe đạp ven đường.
Rầm –
Nhiều người liếc nhìn qua.
Hứa Nại Nại vội vàng trốn sau gốc cây.
* * *
Sau khi mọi người đi hết rồi, Hứa Nại Nại cố chịu đựng cơn đau ở bụng, dựng chiếc xe đạp bị đổ lên.
Cô ấn vào thái dương đang bắt đầu cảm thấy chóng mặt và dựa vào gốc cây thả lỏng cơ thể.
Có vẻ như tối nay là trận đấu nhóm giữa bọn họ với trường Trung học số 2. Minh Sí bị thương do bị giở trò bẩn thỉu và chính cậu là người thay thế.
Còn Vạn tiểu thư của Thịnh Việt là ai?
Hóa ra cậu là nam thần của nhiều người như vậy.
Gió đêm lạnh thấu xương, Hứa Nại Nại nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của nam sinh vừa rồi trong phòng y tế.
Hôm đó trời mưa to, đêm tối, có lẽ cậu không nhìn rõ mặt của cô.
Và với phong cách và sự giáo dục mà cậu thể hiện, nếu lúc đó là một nữ sinh khác chắc hẳn cậu cũng sẽ đối xử như thế.
Nghĩ đến đây, đôi má trắng nõn của Từ Nãi Nại lại đỏ bừng vì nhiệt độ trong cơ thể lại tăng cao.
Cô nắm lấy cổ áo và thở hổn hển, cảm thấy một nỗi cô đơn không thể giải thích được đang lan tràn trong lồng ngực.
Cậu ấy.. không nhớ cô rồi.
* * *