Chương 3: Đến tháng đừng uống nước lạnh
- Trang Chủ
- Âm Thanh Của Yêu Thầm - Giang Thành Dĩ Tây
- Chương 3: Đến tháng đừng uống nước lạnh
“Cậu là Hứa Nại Nại à?”
Bạn cùng bàn mới là một nữ sinh buộc tóc kiểu đuôi ngựa, hai bên cài hai cái kẹp tóc màu hồng hình chữ X được ưa chuộng, rất giống với kiểu tóc của nữ chính trong bộ phim truyền hình ăn khách dạo gần đây.
Hứa Nại Nại lục lại trí nhớ của mình một chút rồi chậm rãi nói ra một cái tên: “Trịnh Khả Nịnh?”
“Ừm!” Trịnh Khả Nịnh mỉm cười ngọt ngào, “Hóa ra cậu chính là người vượt qua tớ môn tiếng Anh.”
Đúng lúc này, một bạn học ngồi phía trước quay người lại nói: “Cậu truyền cái này ra sau giúp tớ.”
Lớp trưởng mới từ văn phòng cầm về một xấp bảng điểm, đang phát cho mỗi người một bản.
Xếp hạng lớp 37, xếp hạng toàn khối 428, tổng điểm 565, mặt sau còn có bảng kê chi tiết điểm các môn học và thứ hạng các môn học cá nhân.
“…”
Hứa Nại Nại không thể thoát khỏi việc phải nhìn thấy điểm số của mình.
“Cậu lợi hại quá, chỉ có bài viết bị trừ điểm thôi!” Trịnh Khả Nịnh chỉ vào cột tiếng Anh cô được 145 điểm, xếp hạng thứ hai môn tiếng Anh, cậu ấy thấp hơn cô 3 điểm.
Tầm mắt Hứa Nại Nại dán chặt vào chỗ Vật lý 37 điểm.
Bài thi Khoa học tổng hợp và Toán ở trường Trung học số 1 Hoài Nghi lúc nào cũng khó hơn nhiều so với các trường khác trong huyện.
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, điều này thực sự rất tệ.
“Cũng chỉ có thể học được tiếng Anh mà thôi” Hứa Nại Nại gượng cười, “Khoa học tổng hợp với Toán tớ học rất kém.”
Trịnh Khả Nịnh cũng thở dài: “Tớ cũng không giỏi Khoa học tổng hợp với Toán..”
Trịnh Khả Nịnh xếp hạng 10 toàn lớp, điểm tiếng Anh và Ngữ văn rất tốt, còn Khoa học tổng hợp và Toán đều nằm ở mức trung bình.
“Nhưng mà tớ có bài thi của học thần, cậu có muốn xem thử không?” Trịnh Khả Nịnh nhiệt tình hỏi.
“Học thần?” Tim Hứa Nại Nại đập liên hồi, Trịnh Khả Ninh thấy cô không tin liền chứng minh sự nghi ngờ của cô.
“Đúng rồi, lúc đi lên lớp cậu có nhìn thấy người đứng đầu bảng vàng vinh danh ở dưới sảnh trường không?” Trịnh Khả Ninh quơ quơ bài thi trong tay mình, thần bí nói: “Đây chính là bài thi Vật lý của cậu ấy.”
“Cậu..” Nhịp tim Hứa Nại Nại tăng nhanh, cô cố gắng bình tĩnh lại: “Làm sao cậu có được bài thi của cậu ấy?”
“Hahahah, đương nhiên đây không phải là bản gốc rồi.” Trịnh Khả Nịnh lại lấy một bản khác từ trong balo ra, “Là tớ nhờ Minh Sí in giúp tớ một bản, sau đó tớ lại đánh máy thành hai bản nữa, cho cậu một bản.”
Mặc dù Hứa Nại Nại không để tâm đến chuyện này lắm, nhưng tận tai cô vẫn nghe thấy cái tên Minh Sí.
Cậu ta là bạn từ nhỏ của Trịnh Khả Nịnh, giờ tự học mỗi buổi tối cậu ta thường đứng ở cửa đợi cô ấy tan lớp, hành lang lớp học thường xuyên bị chật kín vì có quá nhiều nữ sinh muốn ngắm nhìn cậu.
Cô chỉ không ngờ là chàng trai mà cô tưởng chừng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa lại thân thiết với cô ấy như thế.
Hứa Nại Nại được thụ sủng nhược kinh mà đáp: “.. cảm ơn cậu.”
“Tớ nhớ không nhầm thì cậu là học sinh chuyển trường đúng không, cái kia tớ cũng không biết được A Vân có nói gì không.” Trịnh Khả Nịnh nhún vai nói: “Học thần tương đối khiêm tốn, không giống như một số người suốt ngày khoe đuôi công, cậu biết không? Điểm Vật lý và Toán học của A Vân mỗi lần kiểm tra đều được điểm tối đa, chưa lần nào rớt khỏi vị trí đầu tiên từ khi vào trường đến nay! Haizz đó không phải là điều mà những người bình thường như bọn mình có thể làm được.”
Hứa Nại Nại giả vờ như đang xem bài thi mà không để ý lời cô ấy nói.
Dòng chữ ‘Lâm Đinh Vân lớp 11-1’ được đánh máy một cách lưu loát.
Nhất thời Hứa Nại Nại cảm thấy bài thi trong tay mình như nặng ngàn cân.
* * *
Giống như hầu hết các trường Trung học phía Nam, tòa nhà giảng dạy của trường Trung học cơ sở số 1 Hoài Nghi cũng là một công trình kiến trúc theo kiểu tứ hợp viện có hành lang lộ thiên, được chia thành bốn phía: Đông, Tây, Nam, Bắc và có tổng cộng năm tầng.
Tầng 1 đến tầng 3 ở phía Bắc của tòa nhà giảng dạy dành cho học sinh lớp 10, tầng 1 đến tầng 3 ở phía Nam dành cho học sinh lớp 12, toàn bộ tầng 4 và tầng 5 dành cho học sinh lớp 11 còn phía Đông và phía Tây là phòng làm việc và nhà vệ sinh cho học sinh lớp 12.
Lớp 11-6 của Hứa Nại Nại nằm ở phía Nam của tòa nhà dạy học, ở tầng 5 gần nhà vệ sinh và cầu thang, còn lớp 11-1 nằm đối diện trực tiếp với phía Bắc của tòa nhà giảng dạy.
Từ trước đến nay, ngoại trừ việc đến trường đi học, cô chưa bao giờ để ý hoàn cảnh xung quanh chứ đừng nói đến việc biết lớp của cậu ấy ở gần lớp mình.
Nhưng từ khi biết lớp của cậu nằm đối diện, Hứa Nại Nại giống như một con ốc sên rúc vào trong mai, từ từ vươn ra những xúc tu để cảm nhận thế giới bên ngoài.
Trong bài tập thể dục giữa giờ, tính từ trái qua phải thì lớp 11-1 và lớp 11-6 bị ngăn cách bởi bốn lớp, lúc tập cô thích nhất là động tác quay người qua bên trái.
Các lớp 11-1, 11-3, 11-5, 11-6 học cùng lớp Thể dục vào chiều thứ tư hàng tuần nếu giáo viên Thể dục không ‘ốm’.
Trịnh Cường dạy môn Toán cho cả lớp 1 và lớp 6, thầy luôn giảng kỹ các bước để giải một bài toán đạt được điểm tối đa.
Mỗi ngày sau khi tan học, cậu thường từ sảnh tầng 1 đi ra cổng trường, cao cao tại thượng đứng trên bảng vàng vinh danh, khuôn mặt lạnh lùng được tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ.
Hứa Nại Nại cũng không định gặp lại cậu nữa, thế nhưng cậu lúc nào cũng xuất hiện trong tầm mắt cô.
* * *
*
Lễ Quốc Khánh đến, Hứa Tuệ Linh cùng với vợ chồng ông bà Đỗ dẫn Đỗ Mộng Đình đi thành phố Lâm du lịch, xuất phát trước ngày nghỉ lễ một hôm.
Ngôi nhà rộng lớn thoáng chốc trở nên trống trải, Hứa Nại Nại hiếm khi được thoải mái ra ngoài rửa mặt như vậy, động tác cũng không cần phải lo lắng như trước nữa.
Cốc cốc.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ hai tiếng, Hứa Nại Nại thoáng giật mình.
“Nại Nại, cháu đang tắm à?” Giọng nói của một người đàn ông trung niên, là Đỗ Hưng Hoành.
“Vâng..” Đỗ Hưng Hoành bởi vì Quốc Khánh vẫn phải tăng ca nên không thể đi du lịch cùng gia đình, Hứa Nại Nại thở phào nhẹ nhõm: “Cháu xong liền đây ạ.”
Đỗ Hưng Hoành trông như đang rất vội, Hứa Nại Nại không dám chậm trễ, nhanh chóng lau khô người, mặc lại bộ đồ ngủ bằng vải cotton màu trắng rồi mở cửa phòng tắm.
“Chú vào đi, cháu tắm xong rồi ạ.” Tóc Hứa Nại Nại còn ướt sũng, xách quần áo bẩn chưa kịp giặt ra ngoài.
Thân thể người đàn ông trung niên giống như một bức tường sừng sững, cô có chút sợ hãi, dù sao ngoại trừ việc chào hỏi thường ngày, Hứa Nại Nại chưa bao giờ một mình đối mặt với vị trưởng bối có vẻ mặt nghiêm túc này.
Đỗ Hưng Hoành không né tránh mà nhìn thẳng cô, tùy tiện vỗ vỗ vào phía sau lưng: “Cháu mặc ít như vậy, cẩn thận bị cảm.”
Cô không mặc đồ lót, những chỗ bị chạm vào liền nổi một tầng da gà, một cảm giác khó chịu chợt thoáng qua.
Hứa Nại Nại không được tự nhiên, mím chặt môi đáp: “.. cảm ơn chú đã quan tâm ạ.”
* * *
Lễ Quốc Khánh học sinh lớp 10 và lớp 11 được nghỉ học 3 ngày, nhiều học sinh nội trú nhân cơ hội này về nhà, còn Hứa Nại Nại vẫn ở lại Hoài Nghi.
Mấy ngày qua, ngoài việc tiết kiệm tiền nên phải ăn mì, thì cô dành phần lớn thời gian ở trong căn phòng nhỏ để ôn lại những câu hỏi sai, đọc đi đọc lại tờ đáp án photocopy do Trịnh Khả Nịnh đưa không biết bao nhiêu lần.
Không phải Hứa Nại Nại chưa từng thấy qua người có khả năng thiên phú về Toán, Lý, Hóa.
Chính vì có thiên phú bẩm sinh nên họ chỉ cần có cảm giác là suy ra được kết quả mà người bình thường phải dày công suy nghĩ, điều này cũng dẫn đến việc dù tính ra đáp án đúng nhưng vẫn sẽ bị trừ điểm vì các bước trung gian không chính xác.
Cũng tương tự như vậy, những người không có năng khiếu Toán, Lý, Hóa sẽ đưa vào càng nhiều công thức càng tốt để được nhiều điểm hơn dù không biết liệu mình có làm đúng hay không.
Nhưng Lâm Đinh Vân lại khác, logic của cậu chặt chẽ đến mức thái quá.
Không được thiếu công thức cần thiết, và chỉ cần viết công thức trọng tâm không cần thiết phải viết nhiều.
Chữ viết của nam sinh lưu loát, xem toàn bộ bài thi có thể thấy đáp án trả lời rất chuẩn theo sách giáo khoa.
Không, thậm chí còn đi vào trọng tâm hơn, mang lại cho người đọc cảm giác “thì ra là phải làm như thế này”.
Đây cũng là cảnh giới cao nhất của một người có thiên phú bẩm sinh – biết chuyện gì đang xảy ra và vì sao nó lại xảy ra.
Hứa Nại Nại dụi dụi đôi mắt đau nhức, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 8 giờ tối.
Sau khi hiểu rõ đề thi rồi, cô cẩn thận cắt bản photo bài thi của Lâm Đinh Vân Thành từng mảnh nhỏ.
Trong đó, các bước giải đề chính xác của cậu được dán tương ứng với các câu hỏi mà cô đã trả lời sai, sau đó giữ lại tên của anh dán vào trong sổ nhật ký của mình, cuối cùng viết một dòng chữ nhỏ bên dưới.
Kỳ thi tháng đầu tiên lớp 11: Lâm Đinh Vân xếp hạng 1, Hứa Nại Nại xếp hạng 428.
Giữa ánh đèn vàng nhạt lúc ẩn lúc hiện, ngón tay hồng hào của cô gái nhẹ nhàng vuốt ve những nếp nhăn, đôi môi hơi cong lên.
* * *
Kỳ thi hàng tháng thứ hai của học kỳ này sẽ diễn ra vào cuối tháng 10. Hứa Nại Nại đã vực dậy tinh thần và cuối cùng cũng chịu nghiêm túc học hành.
Mỗi tối đều học Toán, Lý, Hóa, học trọng tâm sau đó lại luân phiên giải bài tập, mỗi đêm chỉ ngủ 3 tiếng rồi lại dậy học thuộc Ngữ Văn, tiếng Anh và Sinh học.
Cho đến một tuần trước khi thi, Hứa Nại Nại bị đau bụng kinh và sốt cao.
“39.2℃”
Bác sĩ của trường là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, họ Thích.
Cô ấy cau mày rút nhiệt kế ra tiêm cho Hứa Nại Nại một mũi, sau đó lại rót đầy túi chườm nóng chườm lên bụng cô: “Bạn học, học tập thật sự rất cần thiết, nhưng thân thể vẫn là quan trọng nhất. Ngay cả người sắt cũng không thể chịu đựng được tình trạng cơ thể như này đâu a.”
Hứa Nại Nại nằm trên giường bệnh ngơ ngác không nói lời nào, bác sĩ Thích thở dài quay người đi lấy thuốc.
Sau bữa tối là hai tiết tự học Vật lý và một tiết tự học Toán.
Buổi tối đầu tiên và buổi tối thứ hai, Hứa Nại Nại cảm thấy toàn thân đau nhức, cô chỉ nghĩ đơn giản là do kinh nguyệt, nhưng đến tối thứ ba, Trịnh Cường mời cô trả lời câu hỏi, cô đứng dậy, suýt chút nữa ngã xuống, làm cho cả lớp hoảng sợ, sau đó phát hiện ra khuôn mặt vốn chôn vùi trong áo của cô đã sớm đỏ ửng không ra hình dạng gì nữa rồi, lúc này mọi người mới hoảng loạn đưa đến phòng y tế.
Dịch theo ống truyền từng chút từng chút truyền vào cơ thể, nóng và lạnh đan xen hỗn loạn trong não.
Từ Nãi Nại uể oải muốn ngồi dậy, đột nhiên cô cảm thấy bụng dưới đau nhức, phía dưới có một dòng nước đột ngột chảy ra.
“…”
Hứa Nại Nại sững sờ.
Cô liếc nhìn tấm ga trải giường màu trắng rồi cẩn thận nằm xuống, thất thần nhìn trần nhà bong tróc.
“A Vân, cú nhảy phòng thủ vừa rồi của cậu quá đẹp! Nếu cậu có thể gia nhập đội của trường, năm sau đấu với Thịnh Việt chẳng phải là vô cùng tuyệt vời sao? Bằng không..”
Cánh cửa gỗ của phòng y tế bị đẩy ra một tiếng cọt kẹt, đầu óc mơ hồ của Từ Nãi Nại chợt tỉnh táo lại.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy âm thanh đã lặp đi lặp lại vô số lần trong giấc mơ của mình.
“Tớ không đi.” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của nam sinh từ chối một cách thẳng thừng.
Minh Sí khoác tay lên vai Lâm Đinh Vân từng bước nhảy vào trong phòng.
Cậu ta bĩu môi: “Cái gì cậu cũng không tham gia vậy a, có thể có chút ý thức tập thể được không?”
Lâm Đinh Vân: “Không thể.”
Minh Sí: “…”
Minh Sí còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bác sĩ Thích đã thuần thục bước tới với một khay đồ dùng y tế: “Lại bị thương ở mắt cá chân phải khi chơi bóng à?”
Minh Sí ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Vẫn là bệnh cũ.”
Lâm Đinh Vân giúp Minh Sí ngồi xuống rồi đứng sang một bên.
Trên trán cậu thấm đẫm mồ hôi, như thể vừa trải qua một trận vận động kịch liệt.
Bác sĩ Thích ngồi xổm xuống trước mặt Minh Sí, tức giận nói: “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được vận động mạnh cho đến khi vết thương ở chân lành hẳn. Không chơi bóng rổ một ngày, em sẽ chết à?”
“Chị Thích, bóng rổ là một trong số ít gia vị trong cuộc sống nhàm chán của thanh niên bọn em đó! Nó có thể truyền cảm hứng cho tinh thần đồng đội của học sinh và thúc đẩy..”
“Được rồi, được rồi” bác sĩ Thích cạn lời mà ngắt ngang cậu, nhưng kỳ thực cũng do một tiếng gọi ‘chị’ kia của cậu ta mà cảm thấy dễ chịu hơn, cô nhìn vết thương cũ của cậu hỏi: “Hiện tại lúc trời mưa vết thương còn đau không?”
“Đã không còn nghiêm trọng nữa rồi ạ.” Minh Sí dừng lại, nghĩ tới điều gì đó rồi mỉm cười nói: “Chị Thích, xin chị đừng nói với nha đầu Trịnh Khả Nịnh.”
Bác sĩ Thích trợn mắt nhìn cậu ta: “Tôi có thể cùng em ấy nói cái gì chứ? Lần này cậu thực sự cần phải chăm sóc bản thân thật tốt. Vết gãy xương trong một vụ tai nạn để hồi phục được như bây giờ thật sự không dễ dàng đâu. Đừng hủy hoại cơ thể của cậu. Lần này ít nhất một tháng không thể chơi bóng, nếu không thật sự sẽ gặp rắc rối đấy.”
Nghe những lời này, Minh Sí héo cả người: “Chị Thích, cuộc thi điền kinh sắp diễn ra rồi. Không có em, lớp 11-1 sẽ giống như đại bàng mất đi đôi cánh, dã thú mất đi hàm răng sắc nhọn..”
“Còn biết đau lòng?” Bác sĩ Thích cười lạnh, dùng lực mạnh hơn: “Nếu không nghe theo lời khuyên của bác sĩ thì cậu sẽ mất đi hai chân.”
“!”
Minh Sí đau đến toát mồ hôi lạnh, bác sĩ Thích thuần thục dùng tay buộc băng gạc lại, lại quay qua nhìn Lâm Đinh Vân: “Sao cậu không cởi đồ ra, mặc quần áo bị ướt mồ hôi cẩn thận bị cảm lạnh.”
Lâm Đinh Vân: “Em không sao, cậu ta nghiêm trọng hơn.”
Minh Sí: “…”
Đồng phục học sinh của Lâm Đinh Vân hơi hé mở, để lộ chiếc áo phông màu trắng bên trong.
Cậu nửa dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Phòng y tế không lớn, không có vách ngăn, dù sao bệnh nhẹ cũng chỉ lấy thuốc, bệnh nặng ở đây không thể chữa khỏi, người đến đây nhiều nhất có lẽ là học sinh thể dục bị thương trong quá trình tập luyện.
Vì vậy, cậu chỉ cần ngước mặt lên liền có thể nhìn thấy cô.
Từ Nãi Nại cực kỳ cứng ngắc, hơi co người vào trong chăn, nhưng nếu cử động, máu sẽ chảy ra, nhưng nếu nằm im lại sợ cậu nhìn thấy mình.
Rõ ràng đã vô số lần mong được gặp lại nhau ở trường nhưng không ngờ rằng cảnh tượng gặp lại thực tế còn nhếch nhác hơn đêm mưa lần trước.
Nhiệt độ cơ thể vừa mới hạ xuống lại tăng lên, Hứa Nại Nại khẩn trương đến khô miệng, chợt nhìn thấy trên đầu giường có cốc nước lạnh.
Mặc dù tay bác sĩ Thích vẫn đang làm việc, nhưng ánh mắt bén nhọn vẫn tia qua: “Tiểu cô nương của tôi ơi, đang đến tháng không được uống nước lạnh.”
Bàn tay của Hứa Nại Nại từ trong chăn vươn ra đột nhiên cứng đờ giữa không trung.