Chương 41: Ngoại truyện Diệp Uyển Chi và Tạ Bảo
- Trang Chủ
- Âm Thanh Của Cô Ấy! - Tiểu Ngân Ngân
- Chương 41: Ngoại truyện Diệp Uyển Chi và Tạ Bảo
Hạ Mộc nói:”Diệp Uyển Chi tôi có thai rồi, là em bé của Tạ Thần.”
“Cô…” Lúc ấy gương mặt của Diệp Uyển Chi tái nhợt, ánh mắt trực tiếp rơi xuống cái bụng phẳng phiu của Hạ Mộc.
“Cho nên tôi không thể đi gặp Tạ Bảo, cũng không thể hứa hẹn bất cứ thứ gì. Đời trước anh ta và cô hại tôi chết oan ức thì đời này coi như là bị báo ứng tương tự. Tôi không hận các người nữa, Thần Thần cũng vậy. Chúng tôi chọn buông bỏ để trả thù, mong cô hãy chấp nhận và đừng làm phiền tới cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Diệp Uyển Chi lập tức bật khóc tại chỗ, cô ta quỳ xuống trước mặt Hạ Mộc, năn nỉ:”Tạ Bảo thảm lắm, người không ra người, ma không ra ma. Hạ Mộc tôi xin cô, đến nhìn anh ấy một cái thôi và mong anh ấy sống tốt lên được không? Trăm sai ngàn sai là tôi sai, vì tôi yêu anh ấy, tôi ích kỷ chứ anh ấy vô tội Hạ Mộc à.”
“Diệp Uyển Chi tôi không hận các người nhưng chưa từng mong các người sống tốt, cô hiểu ý tôi chứ? Tôi không tiễn cô nhé.”
Hạ Mộc đi vào nhà, dứt khoát không hề quay đầu lại.
Diệp Uyển Chi cuối cùng cũng đã hiểu rồi, cách trả thù tàn độc nhất là quên đi thù hận. Cho dù đối phương có sống hay là chết cũng không liên quan tới mình…
Diệp Uyển Chi bước vào quán bar, đã gần hai giờ sáng rồi mà vẫn huyên náo như đầu hôm. Tạ Bảo ngồi ở vị trí trung tâm, xung quanh là vũ công uốn éo, lắc lư. Khói thuốc lá nhuộm trắng của một khung trời nơi anh ngồi, anh cười, nụ cười vô tri vô giác.
Hốc mắt của cô bỗng chốc cay xè, chính cô đã hủy hoại người đàn ông này ư?
Không, cô yêu anh mà. Rõ ràng tình yêu của cô dành cho anh nhiều hơn Hạ Mộc, hy sinh cho anh cô có tiếc bất cứ thứ gì đâu, tại sao anh lại không thừa nhận công lao của cô chứ?
“Anh Bảo, về nhà thôi anh.” Diệp Uyển Chi nghẹn ngào nói.
Tiếng nhạc ở đây quá lớn, Tạ Bảo không nghe thấy cái gì cả. Nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình xong rồi tiếp tục *** thuốc và chơi đùa với mấy em gái.
“Em nói anh về đi, tỉnh lại đi Tạ Bảo à.”
Cô điên tiết lên nắm kéo anh về phía mình, Tạ Bảo vẫn cười vô tri vô giác. Anh gạc tay cô ra sau đó lại ngồi lại vị trí cũ, nhún nhảy cùng đám vũ công xung quanh mình.
Diệp Uyển Chi ngã khụy xuống sàn nhà, cô gào lên:”Hạ Mộc có thai rồi, cô ấy đã hạnh phúc rồi. Anh đừng mơ mộng hão huyền nữa mà!!!”
Nụ cười của Tạ Bảo chợt tắt, dường như lời của cô nói khiến anh trở thành một con người bình thường trong phút chốc. Được năm phút sau anh lại cười vô tri vô giác như cũ, nhưng nốc rượu như điên.
Cô biết, hai chữ “Hạ Mộc” luôn là cái mụn nhọt trong lòng Tạ Bảo.
“Anh Bảo, anh về với em đi mà. Anh Bảo…”
Diệp Uyển Chi bò lại chân anh, cô năn nỉ, bao nhiêu sỉ diện và tự tôn cũng vứt sạch.
Chỉ cần Tạ Bảo phấn chấn trở lại, thì nhưng thứ đó cô không cần.
Anh nhìn xuống cô gái dưới chân mình, sau đó dùng tay nâng cằm của cô lên nhìn.
Tạ Bảo mãi mới nói:”Về địa ngục với cô sao?”
“Không phải đâu anh Bảo, em yêu anh mà.”
“Yêu? Tình yêu của cô thật đáng khinh bỉ và rẻ mạt. Diệp Uyển Chi tôi lạc đường rồi, tôi đang đợi Hạ Mộc tới dắt tay tôi đi về đúng hướng. Tôi… Sẽ không trở về địa ngục với cô đâu.”
“Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa đâu anh Bảo. Anh tỉnh lại đi, Hạ Mộc sẽ mãi mãi không nhìn về anh nữa đâu. Hôm nay em đã tới gặp cô ta, xin cô ta tới nhìn anh một lần thôi. Nhưng cô ta nói cô ta không hận, nhưng cũng không mong chúng ta sống tốt. Tạ Bảo anh tỉnh lại đi, cô ta đã buông tay anh rồi.”
Người đàn ông cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp cả quán bar nghe qua rất quỷ dị.
“Chính cô đã khiến tôi đánh mất cơ hội mà Hạ Mộc dành cho tôi. Cả đời này tôi chẳng thà lạc đường và đợi cô ấy tới đón chứ không hề muốn trở lại địa ngục cùng cô đâu Diệp Uyển Chi.”
Hắn buông tay, đá chân, Diệp Uyển Chi ngã khụy xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo.
Trái tim cô đau quá, đây rõ ràng không phải kết cục mà cô muốn. Ông trời ơi, đã hai kiếp rồi tại sao kết cục vẫn không phải là điều cô muốn?
Đời trước Tạ Bảo bị người ta đánh chết ở trong tù, cô mang theo đứa con trong bụng nhảy cầu lớn tự tử đi theo anh. Tình yêu của cô sao mà hèn mọn đến thế, sao mà thê thảm đến thế?
Cưỡng cầu hạnh phúc, rõ ràng là hạnh phúc không thể cưỡng cầu!
❤️ Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng Hạ Mộc và Tạ Thần. Chúc mọi người luôn hạnh phúc trong cuộc sống nha.
Hoàn truyện.