Chương 13: Kế hoạch thất bại
Khu mua sắm đông người qua lại, hai người đi tới bức tượng điêu khắc lúc nãy gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Dư Nguyệt: “Vậy em thiếu cái gì?”
Lục Yếm Thanh: “Vậy em còn thiếu cái gì?”
Dư Nguyệt: “…Em ngốc sao? Không phải em nói anh là em còn thiếu đồ dùng hàng ngày, muốn anh đi mua với em sao?”
Lục Yếm Thanh hiếm thấy một lần bị kẹt não, ậm ừ nói: “Vốn là có thiếu… Nhưng bây giờ thì không thiếu.”
Dư Nguyện trợn mắt, anh bây giờ rất muốn bỏ Lục Yếm Thanh đứng một mình cho rồi. Nhưng lúc sáng vẫn chưa lừa cậu thành công, buổi chiều nhất định phải cố gắng, nếu bây giờ anh từ bỏ thì anh không còn là bà ngoại Sói của cô Cô bé Quàng khăn đỏ nữa, mà chỉ là bà ngoại của cô bé Quàng khăn đỏ*.
Vì khu mua sắm khá gần trường đại học nên đa số những khách hàng ở đây đều là những người trẻ. Ở đây không có cửa hiệu sang trọng nào, chủ yếu là những hiệu bình dân thường thấy có chất lượng cao và giá thành rẻ.
Vì đang trong đợt khuyến mãi cuối hè, ở các dãy cửa hàng hai bên đường, nhóm nhân viên cửa hàng nhiệt tình hét lớn: “Mại dô, ba cái áo thun chỉ có giá một trăm tệ!”
Cảnh tượng nhộn nhịp này Lục Yếm Thanh chưa từng thấy bao giờ. Cậu rất ít khi tự đi mua sắm, tất cả quần áo, giày dép đều được quản gia chuẩn bị cho từ trước. Dù không biết giá tiền chính xác nhưng cậu không thể tin đồ ở đây rẻ đến mức chỉ cần một tờ một trăm là có thể mua được ba món.
Trong lúc cậu còn đang tự hỏi “Mình sẽ không bị dị ứng khi mặc mấy cái áo rẻ tiền này chứ?” thì Dư Nguyệt đã lao vào gian hàng khuyến mãi, mắt anh sáng rực, một tay cầm giỏ, một tay càn quét áo trên kệ…
Cậu chủ Lục cả đời không dính khói lửa nhân gian:…
Lục Yếm Thanh ngạc nhiên hỏi anh: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
“Em không biết hả? Săn sale!”
Dư Nguyệt tung tăng trong đống áo thun được giảm giá, không thèm ngẩng đầu lên trả lời cậu. Anh có dáng người cao gầy, vai thẳng, dáng người siêu chuẩn, chỉ cần đúng lựa đúng số đo, những chiếc áo anh mặc trên người đều như người mẫu.
Anh chọn vài kiểu áo năng động thoải mái, tổng tiền chưa đến hai trăm tệ.
Lục Yếm Thanh nhìn Dư Nguyệt vui vẻ đi thanh toán, một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng cậu.
Sau khi gặp lại anh, cậu vui đến mức mà không để ý rằng anh là một người sống vô cùng giản dị, thứ xa xỉ duy nhất mà anh có chính là gương mặt hái ra tiền kia.
Lúc trước, Dư Nguyệt lừa Lục phu nhân mười triệu nhưng anh không hề biết số tiền đó không phải của Lục phu nhân mà là tiền lì xì của Lục Yếm Thanh.
Nếu người khác cầm số tiền này trong tay, chắc chắn họ sẽ tiêu xài phung phí, sống cuộc sống xa xỉ. Nhưng Dư Nguyệt lại dùng số tiền này để đầu tư, dù số tiền đã tăng gấp đôi nhưng ba năm qua anh vẫn sống giản dị như vậy.
Nhớ đến chuyện Dư Nguyệt từng kể ba anh đã qua đời, mẹ anh quá yếu ớt và cậu em trai bị thiểu năng, Lục Yếm Thanh kết luận thói quen sống giản dị của Dư Nguyệt chắc chắn là do hoàn cảnh sống của gia đình anh!
– —– Sao mà một người như vậy có thể cố ý lừa tiền của cậu được?
Lúc Dư Nguyệt thanh toán xong, anh xách túi cố gắng thoát khỏi biển người thì bắt gặp ánh mắt thương tâm của Lục Yếm Thanh.
…. Kỳ lạ, không lẽ anh gặp ảo giác sao? Sao anh cứ cảm thấy ánh mắt Lục Yếm Thanh nhìn anh tràn đầy thương hại thế nhỉ?
…
Hai người đi dạo khu mua sắm cả một buổi chiều, tay Dư Nguyệt càng ngày càng thêm nhiều túi nhưng tiền trong ví thì không vơi đi bao nhiêu.
“Hôm nay đúng là may mắn, vậy mà kịp được đợt khuyến mãi cuối mùa!”
Dư Nguyệt nhìn mấy túi đồ trong tay, hàng lông mày bay lên cao.
Lục Yếm Thanh bên cạnh giúp anh xách mấy túi đồ, sánh bước bên anh. Trên đường rất đông người qua lại, đôi khi sẽ có một đoàn người tuôn ra chen chúc trên đường.
Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần hơn, hương trà xanh thoang thoảng trên người Lục Yếm Thanh theo cái ôm của cậu lan ra, giống như một loại nước hoa có mùi hương vô cùng thanh lịch, xông thẳng vào mũi Dư Nguyệt.
Lúc này, Dư Nguyệt nhận ra Lục Yếm Thanh không còn là cậu em trai Yếm Thanh mà anh bảo vệ năm đó nữa, giờ đây cậu đã trở thành một Omega xuất chúng thu hút sự chú ý của mọi người.
… Chỉ là cậu quá cáo, cao hơn anh trai Beta của cậu rất nhiều!
Mua sắm cả buổi chiều, Dư Nguyệt thấy có chút khát, anh nhìn xung quanh thấy xa xa có một quán trà sữa, nghĩ tới việc Omega thích uống đồ ngọt, liền nói: “Yếm Thanh, anh đi mua hai ly trà sữa. Em đứng ở đây. Đừng đi đâu hết, chờ anh quay lại.”
Lục Yếm Thanh ngoan ngoãn gật đầu, cậu còn muốn cầm hết túi xách hộ Dư Nguyệt, tìm chỗ đứng ở một góc ven đường.
Nhìn cậu giống như một cái meme mà hồi trước Dư Nguyệt nhìn thấy: người chủ tạm thời rời đi, chú chó nhỏ ngậm túi đồ trong miệng đứng đợi.
Thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Dư Nguyệt mang theo tâm trạng vui vẻ nhanh chóng bước đi. Anh đến quán gọi hai ly trà sữa, đợi một lúc, nhân viên đưa trà sữa cho anh.
“Cảm ơn…” Câu cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng anh.
– —- Khoan đã, chiều giờ anh làm cái quái gì vậy!!!
Không phải anh mục đích anh mời Lục Yếm Thanh đi chơi là để lừa cậu, chơi đùa với trái tim nhỏ bé của cậu sao? Tại sao bây giờ lại thành đi ăn uống, mua quần áo, trà sữa vậy nè, người không biết còn nghĩ mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc là tốt đến cỡ nào!!
Nghĩ đến đây, ly trà sữa trong tay Dư Nguyệt bị anh siết chặt muốn vỡ tung.
Anh nhìn hai ly trà sữa lạnh lẽo trong tay, rồi lại nhìn Lục Yếm Thanh đang đứng đợi ở một góc, do dự vài giây, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nhẫn tâm đi vào một cửa hàng gắp thú gần đó.
Anh sẽ cho cậu leo cây, anh sẽ đi về mà không nói một câu nào, anh sẽ để cho Lục Yếm Thanh đứng đợi từ sáng tới tối. Anh muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Yếm Thanh!
Dư Nguyệt ngồi xổm đằng sau máy gắp thú, uống một ngụm trà sữa, lén quan sát Lục Yếm Thanh.
Nhân viên: “… Xin chào, nếu cậu không chơi nhìn đừng ngồi ở đây, sẽ ảnh hưởng đến những người khác.”
Dư Nguyệt vừa uống trà sữa vừa nói: “Ai nói… ực ực… Tôi không chơi?… ực ực.”
Dư Nguyệt lấy một trăm tệ, đổi thành một túi xu nặng trĩu.
Má. Số tiền đó đủ để anh mua ba cái áo thun.
Không ngờ anh chỉ mất có năm phút đổi xu, mà quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Yếm Thanh đứng ở góc đường lại bị người ta quấy rầy.
Dư Nguyệt: “…”
Dư Nguyệt: “???”
Quần áo của hai người đó vô cùng bẩn thỉu, chạy đến chỗ Lục Yếm Thanh làm bộ dáng đáng thương, không có tiền về nhà, mong người tốt bụng giúp đỡ một ít.
Lục Yếm Thanh chưa từng gặp qua chiêu trò lừa gạt này, lập tức bỏ túi đồ trong tay xuống, lấy ví ra giúp họ mua vé xe về nha.
Sau khi cậu lấy ví ra, tên lừa đảo nhìn thẳng vào đó – hắn thấy trong ví có một xấp tiền một trăm tệ dày cộm, ít nhất cũng phải hơn mấy ngàn!
Lục Yếm Thanh lấy ra một nửa, ân cần hỏi: “Có đủ mua vé xe không?”
Tên lừa đảo nuốt khan, ánh mắt đầy vẻ tham lam: “Đủ tiền mua vé rồi. Nhưng vợ tôi đang mang thai, cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì…”
Lúc Lục Yếm Thanh chuẩn bị lấy hết tiền trong ví ra, Dư Nguyệt tức giận chạy một mạch ra khỏi cửa hàng gắp thú, hai ly trà sữa trên tay trở thành vũ khí, ném thẳng vào người hai tên lừa đảo!
Đồng thời, miệng Dư Nguyệt như vũ bão phát ra mấy câu chửi thề thô tục, hai tên lừa đảo thấy gặp phải kẻ không dễ động, vội vàng cụp đuôi chạy đi.
Lục Yếm Thanh chưa từng thấy anh trai mình chửi người khác bao giờ: “…”
Mặt Dư Nguyệt đỏ bừng vì tức giận, lồng ngực dữ dội phập phồng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Anh quay đầu nhìn Lục Yếm Thanh, muốn mắng cậu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tay Lục Yếm Thanh vẫn còn cầm xấp tiền, nhìn bóng lưng hai tên lừa đảo, nghi hoặc hỏi: “Không phải bọn họ nói cần tiền mua vé xe sao? Sao lại không lấy tiền rồi đi?”
Bực mình không muốn giải thích, Dư Nguyệt duỗi tay kéo áo khoác cậu ra, nhét xấp tiền vào trong túi áo trước ngực, vỗ nhẹ hai cái: “Không cần lo lắng, chúng không thiếu tiền mua vé xe, chúng chỉ thiếu tiền mua vé vào lò hỏa táng thôi.’
“…”
Lục Yếm Thanh từ từ tỉnh ngộ: ” Nên là bọn họ đang lừa gạt em?”
Thiếu niên cao lớn im lặng cúi đầu, đôi mắt đen trong veo trở nên ươn ướt, giống như một chú chó ngoan bị người ta phản bội.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu thở dài một hơi, nhẹ nhõm nói: “Thật tốt.”
Dư Nguyệt khó hiểu: “Sao lại tốt?”
“Thật tốt vì họ không phải là người vô gia cư.”
“…”
Đôi lúc Dư Nguyệt tự hỏi, có phải Lục Yếm Thanh đã cài phần mềm Mỹ Đồ Tú Tú vào não mình hay không khiến cho mắt cậu có bộ lọc riêng, đến nỗi nhìn thấy ma quỷ cũng cho là thiên thần?
…
Cả hai đã có một ngày vô cùng trọn vẹn.
Cùng nhau ăn lẩu, cùng nhau mua sắm quần áo giảm giá – để không lãng phí một trăm tệ đã đổi thành xu chơi gắp thú, hai người quyết định sẽ chơi gắp thú.
Rõ ràng Lục Yếm Thanh chỉ là newbie nhưng không ngờ cậu chơi gặp thú rất giỏi, với những ngón tay khéo léo, lần nào cậu cũng gặp được con thú nhồi bông đẹp nhất trong máy.
Người vây quanh xem càng ngày càng đông, lúc đầu họ chỉ đứng lại xem vì vẻ đẹp của Lục Yếm Thanh nhưng dần dần mọi người đều bị kỹ năng của Lục Yếm Thanh hấp dẫn. Mỗi lần Lục Yếm Thanh gắp được một con, ai ai cũng hô lên kinh ngạc.
Dư Nguyệt cực kỳ tự hào, cảm giác thỏa mãn trong lòng anh càng ngày càng dâng cao.
Nhân viên cửa hàng cột những con thú bông mà mà cậu gắp được vào một sợi dây, Dư Nguyệt về trường cùng với những con thú bông đầy trên lưng.
Vấn đề duy nhất là —
– —- Kế hoạch lấy độc trị độc của Dư Nguyệt chính thức thất bại.
Anh chán nản kể với bạn thân Hứa Mạt Phàm chuyện này vào bữa trưa hôm sau.
Hứa Mạt Phàm vừa ăn gà rán vừa hỏi: “Tôi không hiểu, cậu lừa hắn thì phải lừa cho tới, lừa xong rồi bỏ chạy, sao cậu lại ở lại hiện trường làm gì? Không phải chỉ cần cậu không nhìn thấy hắn bị người ta quấn lấy thì sẽ không bị mềm lòng sao?”
Dư Nguyệt hỏi lại: “Có cha mẹ nào nói với con mình: ‘Từ hôm nay trở đi, con phải đi học một mình.’ Thật sự sẽ để con đi học một mình không? Hay sẽ lén lút đi theo.”
Hứa Mạt Phàm: “Nhưng Lục Yếm Thanh không phải học sinh tiểu học!”
Dư Nguyệt: “Nhưng những hiểu biết của em ấy về xã hội phức tạp này chỉ ở trình độ của học sinh tiêu học!!”
“…”
Hứa Mạt Phàm nuốt thức ăn trong miệng, trợn mắt nói: “Tôi nhìn ra được, cậu không phải là kẻ lừa Lục Yếm Thanh, là Lục Yếm Thanh lừa cậu! Câu chưa lập gia đình mà đã làm ba, cậu vừa thu nhận một đứa con trai đó!”
_____________________________________
* Trong truyện Cô bé Quàng khăn đỏ, Sói giả làm bà ngoại của Cô bé Quàng khăn đỏ để lừa ăn thịt cô bé. Dư Nguyệt là sói đang giả làm bà ngoại, Yếm Thanh là cô bé Quàng khăn đỏ.