Chương 12: Hẹn hò.. (Phần cuối)
Lục Yếm Thanh cúi đầu nhìn hai người đàn ông Beta thấp hơn mình, bình tĩnh nói: “Xin đừng làm phiền tôi, tôi không hiểu hai người đang nói gì và cũng không có hứng thú để hiểu.”
Nhưng cho dù thái độ của cậu có thờ ơ đến đâu thì hai người đó vẫn làm như không nghe thấy, chặn cậu lại không cho đi. Một người kéo áo cậu, một người nhét danh thiếp vào tay cậu, trên vai cả hai đều đeo một chiếc máy ảnh nặng nề cùng với nụ cười tươi trên môi, trông cực kỳ nhiệt tình.
“Người anh em, công ty của tụi tôi ở ngay tòa nhà bên cạnh, hay là cậu đi qua ngồi một chút? Không tốn nhiều thời gian đâu.”
“Tôi thấy cậu đứng ở đây nãy giờ lâu rồi. Bạn cậu đợi vẫn chưa tới sao? Cậu bị cho leo cây rồi! Loại bạn bè xấu này không thể chơi thân được. Nếu hắn ta lừa cậu một lần thì hắn ta có thể sẽ lừa cậu lần hai!”
Bọn họ không nói ra câu nào thì không sao, nhưng vừa nói ra, mặt Lục Yếm Thanh đanh lại, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.
‘Loại bạn bè xấu này‘ là có ý gì? ‘Anh ấy có thể sẽ lừa cậu lần hai’ là có ý gì?
Lục Yếm Thanh vốn đã bị làm phiền đến phát bực, bây giờ lại càng khó chịu hơn. Cậu cười lạnh, đang định lên tiếng thì bất ngờ có một bóng người cậu không nghĩ tới xuất hiện trước mắt cậu, nhanh chóng xen vào giữa Lục Yếm Thanh và hai người đàn ông, cơ thể của anh chắn ở giữa giãn cách cả ba ra, giống như một vị thần từ trên trời bay xuống.
Rõ ràng là anh thấp hơn Lục Yếm Thanh nhưng anh vẫn ngẩng cao đầu, che Lục Yếm Thanh ở phía sau mình.
Lục Yếm Thanh ngây người một lúc, giống như quay về cảnh tượng ba năm trước, nhìn bóng người ở trước mặt mình.
“Anh, anh…”
Dư Nguyệt không thèm để ý tới cậu, gương mặt tái nhợt trừng mắt nhìn hai người lạ đeo máy ảnh: “Hai người làm gì vậy? Tôi là anh trai của em ấy, hai người muốn gì thì nói với tôi đây!”
Dư Nguyệt bất ngờ xuất hiện làm lộn xộn kế hoạch của bọn họ, kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Lục Yếm Thanh đứng phía sau, ánh mắt nhìn từ thấp đến cao, lại nhìn từ cao đến thấp.
Dư Nguyệt: “… Nhìn cái gì, ai nói mấy người là lùn thì không thể làm anh trai?”
Anh một tay che chắn Lục Yếm Thanh, một tay đẩy hai người đàn ông ra xa: “Tránh xa một chút, em trai tôi mới thành niên, lại còn là Omega, hai người mà tiến thêm bước nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Omega?
Hai người đàn ông cầm máy ảnh nhìn nhau, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lục Yếm Thanh đứng phía sau, đang định nói gì đó thì Dư Nguyệt tức giận lên tiếng.
“Không được cử động! Đứng yên cho tôi! Hai người thuộc tòa soạn nào?”
– —– lúc đó, anh nhanh như chớp giật lấy danh thiếp trong tay hai người rồi nhìn kỹ hơn: ” – Chà, wow, wow, wow là công ty quản lý?”
… Nghe không giống tên một tòa soạn tầm thường chút nào?
Danh thiếp trong tay anh được in như mấy tờ rơi quảng cáo nhỏ trên đường, mặt sau in dày đặt phạm vi kinh doanh của công ty, như là người mẫu catwalk, quản lý nghệ sĩ, chụp hình quảng cáo, vv..
… Không lẽ là do anh hiểu nhầm?
Một người đàn ông có mái tóc thưa trong hai người nói: “Người anh em, tụi tôi là trinh sát của công ty Waliliwa. Tụi tôi đến đây để quét đường*. Tôi cảm thấy em trai cậu rất ‘ngôi sao’, muốn dẫn cậu ấy đến công ty bọn tôi ngồi một chút, hỏi cậu ấy có suy nghĩ về việc muốn lấn sân sang giới giải trí không.”
Người đàn ông nhiều tóc hơn nói tiếp: “Tôi thấy ngoại hình của cậu có vẻ rất đứng đắn. Dù là Beta nhưng cậu vẫn có thể debut! Sao cậu không đến công ty bọn tôi cùng em trai cậu? Tôi nghĩ hai cậu có thể lập thành một nhóm, ra mắt một nhóm nhạc. Gọi là ABBA, nó sẽ làm rạng danh công ty bọn tôi!”
Rạng danh cục cứt!
Dư Nguyệt như đang cầm củ khoai tây nóng, anh nhanh chóng ném trả tờ danh thiếp mỏng manh kia: “Tuyệt đối không được. Ai mà không biết bây giờ muốn gia nhập giới giải trí khó khăn thế nào. Debut sẽ rạng danh hay debut sẽ thất nghiệp, các người đi mà lừa người khác. Hơn nữa, tên công ty của ông xấu hoắc, tôi lấy gạo đổ lên bàn phím cho gà mổ còn ra được cái tên đẹp hơn của ông!”
Nói xong, anh kéo Lục Yếm Thanh xoay người rời đi, không cho hai người kia cơ hội nói tiếp.
Hai tên trinh sát đó sao mà dễ dàng chịu buông tha cho một hạt giống tốt như vậy, đuổi theo muốn tiếp tục thuyết phục nhưng may là Dư Nguyệt quen đường ở đây, anh kéo Lục Yếm Thanh rẽ vào một con hẻm nhỏ để thoát khỏi hai tên đáng ghét đó.
Lục Yếm Thanh ngoan ngoãn để anh kéo đi, nhẹ nhàng gọi anh: “Anh ơi…”
Suy nghĩ Dư Nguyệt bị đứt quãng: “Đừng trách anh nói gỡ, hai người kia không biết có phải là trinh sát thật hay không. Anh từng nói về mấy người lừa đảo. Một nhóm người lừa đảo cầm máy ảnh, chuyên lôi kéo người đi chụp ảnh ở mấy khu vực trung tâm thành phố, lừa đảo mấy sinh viên đẹp trai nhưng thiếu kinh nghiệm như em, bọn chúng sẽ nói rằng đây là mô hình chụp ảnh miễn phí nhưng sau đó lại tính phí làm tóc, phí trang điểm. Nếu em không trả tiền thì sẽ không cho em đi, mấy chiêu trò lừa gạt này, muốn gạt anh, kiếp sau đi!”
“Anh, thật ra…”
“Em cũng vậy, sao lại không có chút cảnh giác nào thế? Trắng trẻo cao ráo như vậy, sao mà vẫn ngu ngốc như trước? Nếu không muốn thì cứ nói không, chần chừ làm gì, do dự một tý sẽ bị dắt mũi đi ngay. Hiểu không?
“Anh, em muốn nói…”
Dư Nguyệt dừng bước, quay đầy lại, tức giận nói: “Nếu như em thật sự muốn làm minh tinh, anh tin Lục phu nhân có thể an bài thỏa đáng. Nhưng hiện tại em chỉ mới nhập học, Đại học Thủ đô là đại học tốt nhất cả nước, em nên quý trọng cơ hội được học tập ở Đại học Thủ đô, hiểu không?”
Lục Yếm Thanh ngoan ngoãn đứng im, đối diện với ánh mắt của Beta, hiểu chuyện gật đầu: “Em hiểu rồi. Anh làm tất cả là vì lo lắng cho em, sợ em bị lừa gạt, em hiểu được.”
“Ừ, nếu em đã hiểu thì tốt.” Dư Nguyệt hài lòng nói
“Đúng rồi, lúc nãy em muốn nói cái gì?”
“Em muốn nói —–”
Lục Yếm Thanh cúi đầu nhìn tay hai người, mắt dán chạt vào một chỗ, nhìn tay Beta đang nắm chặt tay mình, mười ngón tay đan xen, cực kì thân mật: “—– anh, anh có muốn tiếp tục không, có rất nhiều người đang nhìn.”
Dư Nguyệt hoảng hốt, lúc này mới nhận ra lúc nãy mình quá gấp gáp kéo cậu đi, thẳng thắn nắm chặt tay Lục Yếm Thanh!
Hai người cứ tay trong tay đi trên phố thế này, dưới ánh mắt của mọi người, họ rất giống một cặp…
“Khụ khụ khụ!”
Dư Nguyệt vội vàng buông tay, lùi lại phía sau một bước như muốn tránh khỏi ánh mắt của mọi người. Anh là Beta, Lục Yếm Thanh là Omega, BO thụ thụ bất thân, không thể lợi dụng gần gũi với em trai được.
Lục Yếm Thanh nhìn bàn tay phải trống rỗng, cảm thấy có chút mất mát, có chút tiếc nuối. Sớm biết vậy, cậu đã không nhắc anh rồi.
Lục Yếm Thanh nói: “Anh ơi, may mà anh đến kịp, nếu không em thật sự không biết phải làm sao để thoát ra. Anh ăn trưa chưa? Lúc nãy em có xem qua, gần đây có vài nhà hàng, anh muốn ăn nhẹ hay ăn món chiên xào?”
“…”
Dư Nguyệt nhất thời không nói nên lời. Anh để cậu leo cây lâu như vậy, Lục Yếm Thanh cũng không hỏi lí do, chỉ nhẹ nhàng nói một câu cho qua. Mấy lí do quanh co mà anh nghĩ ra hoàn toàn vô ích.
Dư Nguyệt không khỏi áy náy: “Anh tới trễ như vậy, lại còn không nghe điện thoại của em, em không sợ anh không tới sao?”
“Sao lại sợ? Em tin anh, anh tới trễ chắc hẳn là có lí do, không lẽ là anh cố ý lừa em?”
Câu trả lời của Lục Yếm Thanh vô cùng chắc chắn, như thể cậu chưa từng nghi ngờ anh.
Nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết của cậu, Dư Nguyệt cảm thấy linh hồn dơ bẩn của mình sắp tan chảy mất rồi.
Không, không được, anh không thể từ bỏ dễ dàng như vậy! Nếu bây giờ anh không tránh xa Lục Yếm Thanh, anh nhất định sẽ bị cậu quấn lấy! Anh, Dư Nguyệt, là một kẻ vô cùng xấu xa, là một kẻ lừa đảo, một người như anh sao có thể xứng đáng nhận được sự tin tưởng trong sáng như vậy?
Dư Nguyệt, Dư Nguyệt, cứng rắn lên! Mày là một kẻ xấu xa!
Nghĩ đến đây, Dư Nguyệt tàn nhẫn nói: “Anh cũng thấy giờ đã trễ, chúng ta đi ăn cơm đi. Anh nhớ gần đây có một quán lẩu Trùng Khánh rất ngon…”
Tay Lục Yếm Thanh run lên…
Lục Yếm Thanh không ăn cay, nói chính xác hơn là do cô Lục muốn bảo vệ cổ họng của mình nên những món cay chưa bao giờ xuất hiện trên bàn ăn của cậu. Khả năng chịu cay của Lục Yếm Thanh rất thấp, lúc Dư Nguyệt còn làm gia sư cho cậu, anh phát hiện cậu sẽ đổ rất nhiều mồ hôi nếu ăn phải một chút món cay.
Dư Nguyệt cố tình quên chuyện Lục Yếm Thanh không ăn cay, nên đề nghị muốn ăn lẩu Trùng Khánh.
Lục Yếm Thanh do dự không nói, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Em gọi lẩu uyên ương được không?”
…
Như đã biết, ở các nhà hàng lẩu Trùng Khánh chính gốc không có món lẩu uyên ương.
Trong lúc Dư Nguyệt đang ăn thịt lợn ướp tiêu, thịt bò cay, thịt thỏ cay, óc lợn cay, anh nhìn chằm chằm Lục Yếm Thanh ở đối diện.
Lục Yếm Thanh thật sự không giỏi ăn cay. Cậu xin một bát nước trong, một khi vớt được thứ gì từ nồi lẩu, cậu sẽ nhúng qua nước trong trước khi cho vào miệng.
Nhìn cậu ăn rất tao nhã, dù là đồ ăn bình dân như lẩu thì cậu vẫn ngồi ăn vô cùng nghiêm chỉnh và nhã nhặn. Bàn của hai người là bàn đầu ngay cửa nhà hàng, hầu như các bị khách bước vào đều sẽ nhìn vào bàn hai người mấy giây.
Nhìn xem, ở đây có người ăn lẩu mà phải nhúng qua nước trong.
Nhìn xem, ở đây có một anh chàng đẹp trai ăn lẩu phải nhúng qua nước trước.
Nhìn xem, ở đây có một Beta không biết cao thấp bắt một soái ca ăn lẩu, anh không thấy gương mặt của soái ca đang đỏ lên sao? Không biết thương hoa tiếc ngọc, Beta này thật đáng chết!
Dư- Beta đáng chết- Nguyệt: “… Vậy thì sao, Yếm Thanh, anh thấy em mặt đổ nhiều mồ hôi quá, có muốn đi rửa mặt cho mát không?”
Mặt cậu đỏ bừng – không biết do nóng hay do ngại – Lục Yếm Thanh rời khỏi bàn.
Cậu thật sự không ăn được cay, cho dù có nhúng qua nước thì mồ hôi trên đầu vẫn túa ra như mưa.
Cậu vào nhà vệ sinh, vặn vòi, vốc nước lạnh lên mặt hạ nhiệt.
Lúc này, điện thoại trong túi Lục Yếm Thanh vang lên.
[Dịch vụ khách hàng 3002]: Chào quý khách, nhóm diễn viên thông báo nhiệm vụ đã kết thúc, mời quý khách xác nhận?
[Dịch vụ khách hàng 3002]: Theo yêu cầu của quý khách, quý khách đã thuê hai nhân viên Beta, giới tính nam, giả làm trinh sát quấy rầy quý khách, quý khách có hài lòng với dịch vụ này không?
[Thanh trong màu xanh]: Có.
[Thanh trong màu xanh]: Không tệ.
[Thanh trong màu xanh]: Nhưng họ đến muộn. Tôi yêu cầu thời gian là 11 giờ 30 nhưng 12 giờ họ mới đến.
[Dịch vụ khách hàng 3002]: Xin lỗi quý khách, bởi vì quý khách đặt hàng quá vội, 10 giờ 30 mới đặt đơn nên chúng tôi không dễ gì liên lạc được với hai diễn viên đang tình cờ ở gần đó nên chúng tôi đã tới muộn.
[Dịch vụ khách hàng 3002]: Thế này thì sao, tôi giảm cho quý khách 10%, được không?
[Dịch vụ khách hàng 3002]: Nếu quý khách hài lòng, xin hãy khen ngợi năm sao.
[Thanh trong màu xanh]: Không cần giảm. Tôi không thiếu số tiền nhỏ này, hiệu quả dịch vụ khá tốt.
[Thanh trong màu xanh]: (Chuyển khoản -1000 nhân dân tệ)
[Thanh trong màu xanh]: Lần sau cần, tôi sẽ liên lạc lại.
Bộ phận chăm sóc khách hàng chấp nhận chuyển khoản của Lục Yếm Thanh, còn gửi một loạt biểu tượng cảm xúc hôn hôn.
Nếu nói Dư Nguyệt ngu ngốc hay quá ngu ngốc, ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm người đang đứng ở phía bên kia đường. Cho dù anh mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai để che dấu thì anh vẫn quá chói mắt khiến người ta không thể làm lơ.
Lúc Lục Yếm Thanh vừa đến nơi hẹn, cậu đã nhìn thấy Dư Nguyệt. Lục Yếm Thanh bình tĩnh, đứng tại chỗ đợi một lúc, sau đó gửi tin nhắn bán thảm nhưng đáng tiếc hiệu quả không tới.
Nên Lục Yếm Thanh chỉ còn cách sử dụng phương án B, buộc Dư Nguyệt phải lộ diện.
Lục Yếm Thanh ngước nhìn bản thân trong gương – vì đồ ăn cay nên hai má cậu bây giờ nóng lên bất thường, trong mắt còn có một lớp nước mỏng, môi cũng đỏ mọng. Dáng vẻ chật vật này khiến người ta nhìn vào cảm thấy xót xa, đau lòng vô cùng.
Lục Yếm Thanh rửa tay, chậm rãi lau nước trên tay, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đến bàn ăn chỉ cách vài bước chân không ngắn không dài, đủ để cậu suy tính nên làm gì tiếp theo.
Cậu ngồi xuống ghế, Dư Nguyệt ở đối diện cách nồi lẩu Cửu Cung đang sôi ùng ục nhìn cậu, anh cúi đầu cảm thấy có chút áy náy.
Lục Yếm Thanh đang định lên tiếng thì bất ngờ bị giọng nói của người phục vụ cắt ngang.
“Mời hai vị tránh sang một bên, tôi mang đồ ăn lên đây!”
Người phục vụ rất nhiệt tình, lớn tiếng giới thiệu tên từng món: “Bánh gạo nếp đường nâu, thạch băng**, hoành thánh, canh giò heo, canh thịt bò —- các món ăn ngài gọi đã sẵn sàng!”
Trong nháy mắt, cái bàn trước mặt Lục Diên Khánh đã đầy ắp thức ăn. Từ món tráng miệng đến món chính, từ món phụ đến món thịt, món nào cũng ngon lạ thường.
Quan trọng chính là, những món ăn này không có một chút ớt nào.
“Mau ăn đi.”
Dư Nguyệt quay đầu, lỗ tai hơi đỏ. “Em còn nhỏ, thân thể đang phát triển.”
Nhìn những đĩa thức ăn đầu màu sắc trước mặt, Lục Yếm Thanh nghĩ, có vẻ như mấy kế hoạch CDEFG mà cậu chuẩn bị không xài được nữa rồi.
______________________________________
*quét đường: Tiếng lóng trên Internet ám chỉ việc chụp ảnh trên đường phố.
*thạch băng: là một món tráng miệng Trung Quốc có nguồn gốc từ ở các tỉnh như Tứ Xuyên,Qúy Châu và Vân Nam. Nó được phục vụ như một bát thạch trong suốt có đá, được làm từ hạt của cây Nicandra Physalodes, cùng với các lớp phủ bên trên như táo gai và dâu tây.