Chương 10: Lấy độc trị độc
Hàng năm có hàng ngàn tân sinh viên vào trường, nhà thi đấu không thể chứa nhiều người như vậy nên lễ khai giảng được tổ chức ở sân vận động.
Các học sinh năm nhất đứng thành hàng theo sự sắp xếp của trường, sân vận động thoáng chốc đã chật kín người. Trong số bọn họ, Lục Diên Khánh, người đang đứng ở hàng khoa Nghệ thuật đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cậu có dáng người cao gầy, đôi mắt xinh đẹp, lông mày như điêu khắc, thần thái vô cùng xuất sắc, mang theo khí chất nghiêm nghị khó nói. Một chiếc áo sơ mi đơn giản phối cùng quần jean nhưng mặc vào trên người cậu lại như người mẫu đang đi catwalk, góc áo chỉnh tề, sạch sẽ không một nếp nhăn, trông cậu chẳng khác gì một thiếu gia giàu có đến đây để trải nghiệm cuộc sống khó khăn của thường dân, nhưng cậu không hề kiêu ngạo một xíu nào.
Bài phát biểu trên sân khấu của lãnh đạo khiến mọi người ngủ gật gần hết, mà bên dưới các sinh viên năm nhất đang rục rịch truyền tin cho nhau.
Một lát sau, Lục Diên Khánh nhận được vài tờ giấy ghi chú được viết ngay ngắn tên và thông tin liên lạc, thậm chí còn có người viết cả một bài thơ tình sến sẩm.
Lục Diên Khánh lắc đầu nhìn mấy tờ giấy viết đầy lời bày tỏ tình yêu, trả lời một câu:
“Sơn vải đống, tổ vừa từ hoa quả héo trở về, tổ không đọc được tiếng Trung.”
// Ý của bạn Diên Khánh ở đây là “Xin lỗi, tôi mới từ nước ngoài trở về, tôi không đọc được tiếng Trung” nhưng bạn lại cố ý phát âm sai.
‘Sơn vải đống’ đọc là Duìbùqǐ đồng âm với ‘xin lỗi’, ‘tổ’ đọc là Wǒ đồng âm với ‘tôi’, ‘hoa quả héo’ đọc là Wàiguó đồng âm với ‘nước ngoài’ //
“…”
Kết quả, những tờ giấy ghi chú này bị ném vào thùng rác tái chế, theo đó là trái tim thiếu nữ không có chỗ nhung nhớ.
Bên ngoài sân vận động, Dư Nguyệt trèo lên hàng rào được lắp bằng lưới sắt, ánh mắt anh nhìn xuống đám đông dưới kia.
Cho dù xung quanh có rất nhiều người nhưng Lục Diên Khánh luôn luôn là người nổi bật nhất.
Hứa Mạt Phàm bên cạnh không chịu nổi nữa, hỏi anh: ” Tôi nói này, Lão Dư, tôi biết cậu lâu như vậy mà không ngờ được rằng cậu là một tên biến thái đấy? Cậu đặc biệt gọi tôi ra đây chỉ để tôi trơ mắt nhìn cậu theo dõi đàn em bên khoa tôi à?”
Dư Nguyệt nghe xong, lập tức nhíu mày: “Cái gì mà biến thái? Tớ đang quan sát một cách quang minh chính đại!”
Hứa Mạt Phàm: “Vậy cậu cứ tiếp tục quan sát một cách quang minh chính đại đi, tôi là trợ lý của chủ nhiệm, có lẽ một lát nữa tôi sẽ có việc, không rảnh ở đây hầu hạ cậu.”
Dư Nguyệt vội vàng ngăn lại.
Hai người là bạn thân. Một người là Beta, một người là Omega, một người học khoa Kinh tế, một người học khoa Nghệ thuật, đúng là tám trăm năm cũng không liên quan gì với nhau nhưng bằng cách thần kỳ nào đó mà họ gặp được nhau, nháy mắt cũng ‘Cấu kết với nhau làm việc xấu’ được nhiều năm.
Dư Nguyệt lắp bắp: “Lão Hứa, ông đừng đi, lần này tôi có việc cần ông…”
Hứa Mạt Phàm hỏi anh đang muốn làm gì.
Dư Nguyệt nói: “Chính là, trước đây tôi có quen biết Lục Diên Khánh.”
“Hừ, tôi nhìn ra được, nếu như cậu không quen biết hắn thì cũng sẽ không gọi tôi ra đây giữa trời nóng nhìn lén hắn.”
“Tôi đã nói là không phải nhìn lén!!” Dư Nguyệt tức giận nói.
“… Chuyện này, bởi vì một số lí do, mấy năm trước tôi đã lừa em ấy một lần, nhẫn tâm phản bội em ấy nhưng không ngờ mấy năm sau chúng tôi lại gặp nhau, tôi phát hiện em ấy không chỉ không hận tôi mà còn ngược lại, cực kỳ tin tưởng tôi, tin rằng tôi lừa em ấy là vì tôi có nỗi khổ riêng… Cậu nói tôi phải làm gì đây?”
Hứa Mạt Phàm vỗ vỗ lòng bàn tay: “Tôi hiểu rồi, lần đó cậu hạ độc Lục Diên Khánh nhưng trôi qua nhiều năm như vậy mà độc vẫn còn, cậu muốn giải độc cho hắn đúng không? —– Đúng là, lão Dư, phạm vi bẫy mồi của cậu rộng thật, ngay cả đàn ông cũng bị cậu dụ dỗ!”
“…”
Cho dù Dư Nguyệt có mặt dày như thế nào thì lúc này cũng không tránh khỏi xấu hổ.
“Cậu nói cũng không sai, tôi chỉ xem em ấy là một người bạn.”
Hứa Mạt Phàm không tin, miệng Dư Nguyệt nói người ta là bạn của anh nhưng người ta thì lại muốn có mối quan hệ trên mức tình bạn với anh.
Ở điểm này, Dư Nguyệt chính là người sai —— nếu Alpha và Omega là cục nam châm hai cực thì Beta chính là một cục sắt bình thường. Cho dù hai cực dương và cực âm của nam châm sẽ bị hút vào nhau nhưng chúng cũng sẽ quay quanh ‘sắt’.
Nam chân gặp phải sắt, nó sẽ dính chặt vào sắt – có thể đổ thừa do sắt quá hấp dẫn không? Tất nhiên là không, chỉ có thể trách nam châm không khống chế được bản thân!
Hứa Mạt Phàm rất lười để nghe Dư Nguyệt nói về lịch sử tình trường của anh, y thiếu kiên nhẫn nói: “Giải độc rất dễ không phải sao? Có hai cách: Một, cậu nói rõ ràng với Lục Diên Khánh rằng cậu đã nói dối hắn, cậu là một tên cặn bã, cậu đang chơi đùa trái tim của một cậu bé ngây thơ khiến hắn nhận ra bộ mặt thật của cậu càng sớm càng tốt!”
Dư Nguyệt lắc đầu: “Cách này không được. Tôi hiểu rất rõ Lục Diên Khánh, nếu tôi nói vậy, em ấy chắc chắn không tin.”
Hứa Mạt Phàm duỗi ra hai ngón tay: “Vậy chỉ còn cách hai —–.”
“Cách gì?”
Hứa Mạt Phàm lần lượt phun ra bốn chữ: “Lấy, độc, trị, độc!”
Dư Nguyệt không hiểu: “Cái gì mà lấy độc trị độc?”
“Đơn giản thôi, lần trước cậu lừa hắn một lần rồi, hắn chẳng những không nhớ mà còn cảm thấy cậu là người tốt vậy thì cậu lừa hắn lại một lần nữa xem, một lần không được thì hai lần, nếu hai lần không được thì ba lần… để hắn mỗi lần thấy cậu sẽ theo phản xạ mà run rẩy giống như Sói nhìn thấy bà của Cô bé quàng khăn đỏ, thế nào?”
Dư Nguyệt nghĩ sao?
– —– Dư Nguyệt nghĩ ý tưởng này thật tuyệt!
Sau lễ khai giảng, số điện thoại của Lục Diên Khánh không biết từ đâu bị rò rỉ, mỗi ngày cậu nhận hơn chục thông báo yêu cầu kết bạn.
Lục Diên Khánh bị làm phiền vô cùng, một số bạn học khuyên cậu: “Sao cậu không tắt tính năng thêm bạn đi, để không ai làm phiền cậu nữa.”
Lục Diên Khánh lắc đầu: “Nhưng nếu làm vậy, người tôi đợi sẽ không kết bạn với tôi được.”
Bạn học không hiểu: “A? Sao cậu không chủ động thêm bạn với đối phương? Ngồi chờ đối phương tìm cậu sao, còn phải đợi tới bao giờ?”
Lục Diên Khánh trả lời: “Tôi không phải ôm cây đợi thỏ, tôi đang dụ quân vào lu.”
Có một câu nói rất hay: thợ săn giỏi luôn biến mình thành con mồi.
Lục Diên Khánh kiên nhẫn chờ đời mấy ngày, đúng như cậu đoán, chẳng bao lâu, một cái tên mới xuất hiện trong danh sách yêu cầu được kết bạn của cậu.
Người đó để tên là Cá nhảy, biển rộng cho cá bơi cá nhảy.
Ảnh đại điện là một đại dương bao la.
[Cá nhảy]: Chào~
Lục Diên Khánh lập tức đồng ý.
[Cá nhảy]: Đồng ý yêu cầu của tôi nhanh như vậy, cậu không thắc mắc tôi là ai sao?
[Thanh trong xanh lá]*: Tôi biết anh là ai.
[Thanh trong xanh lá]: Anh là Dư Nguyệt phải không?
[Cá nhảy]:…
[Cá nhảy]: Đã nói đừng gọi tôi là anh trai nữa.
[Cá nhảy]: Kỳ lắm.
Lục Diên Khánh ngoài miệng nói đồng ý nhưng lại sửa biệt danh Dư Nguyệt lại thành ‘anh trai’, sau đó ghim lên đầu Wechat, trực tiếp chiếm ngai vàng của Lục phu nhân.
Hai người hàn huyên mấy câu vô bổ không làm tổn thương nhau, nội dung cuộc trò chuyện gồm thời tiết gần đây có tốt không, khóa học có khó không, có hòa thuận với giáo viên không…
Dư Nguyệt vòng vo một hồi, cuối cùng vào chủ đề chính.
[Cá nhảy]: Lần đầu ở đây, có gì không quen không?
[Thanh trong xanh lá]: Có chỗ em không quen.
[Thanh trong xanh lá]: Ký túc xá của trường nhỏ quá, còn không rộng bằng nhà vệ sinh nhà em.
[Cá nhảy]:…
[Cá nhảy]: Chúng ta đang sống trong một tập thể, em không được cách quần chúng quá xa.
[Thanh trong xanh lá]:?
[Cá nhảy]: Nếu em cứ như Versailles thế này, sẽ bị người ta đánh.
Dư Nguyệt hỏi Lục Diên Khánh trong ký túc có thiếu thứ gì không, nếu thiếu đồ dùng hàng ngày thì cuối tuần anh sẽ dẫn cậu đến trung tâm thương mại mua vài thứ cần thiết. Lục Từ đã phái bảo mẫu đến ký túc xá sắp xếp đồ cho cậu từ trước, cho dù có thiếu cậu cũng có thể mượn bạn cùng phòng.
Nhưng Lục Diên Khánh muốn tiếp xúc với Dư Nguyệt nhiều hơn, cậu lập tức đồng ý.
…
“Được rồi, xong rồi!”
Dư Nguyệt thở nhẹ nhõm, nhìn đoạn chat của hai người trên điện thoại, anh phát hiện mọi chuyện đơn giản hơn so với tưởng tượng của mình.
Lục Diên Khánh không nghi ngờ gì anh, anh hẹn cậu ra ngoài gặp nhau, Lục Diên Khánh lập tức đồng ý không thèm suy nghĩ.
“Anh à, anh thật sự rủ cậu ấy đi chơi sao?”
Trong cửa hàng đồ ngọt trước cổng trường, Vương Tiêu Tiêu suýt nữa làm rơi ly kem trong tay, cô kinh ngạc hỏi: “Lớp em có rất nhiều người rủ cậu ấy đi chơi, nhưng cậu ấy không đồng ý, làm cách nào mà anh hẹn cậu ấy thành công vậy?”
Dư Nguyệt ném điện thoại lên bàn, thản nhiên nói: “Anh tự mình đi chơi, có ai không hẹn trước được không?”
“… Phải ha.”
Vương Tiêu Tiêu ngậm thìa nhỏ trong miệng, ánh mắt nhìn đàn anh Beta.
Dư Nguyệt không giống những Beta khác. Anh không phải kiểu người trời sinh đã tỏa sáng, nếu đứng trong đám đông, nếu không nhìn kĩ có thể sẽ bỏ qua anh ấy nhưng từ lúc bạn bắt gặp ánh mắt của anh, nhìn thấy nụ cười của anh, nghe thấy giọng nói của anh, người này như bất ngờ được dán một lớp ánh sáng, trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong cuộc sống bình thường và nhàm chán của bạn.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại của Dư Nguyệt, hỏi cô có rảnh không, muốn mời cô đi ăn kem.
Vương Tiêu Tiêu cầm điện thoại nghĩ vẩn vơ, bất giác đỏ mặt, tim đập nhanh, cô nhanh chóng trang điểm, đeo kính áp tròng, mặc chiếc váy mới mua đi đến cửa hàng đồ ngọt.
Ai ngờ Dư Nguyệt chỉ tìm cô để hỏi thông tin liên lạc của Lục Diên Khánh…
Vương Tiêu Tiêu ngồi ăn kem dâu, có nén lại vị chua xót trong lòng: “Anh, nếu anh muốn thông tin liên lạc của cậu ấy, anh cứ gọi em, làm gì phải mất công rủ em đi chơi như vậy?”
“Nhờ người ta giúp việc, nhất định thể hiện sự chân thành.”
Dư Nguyệt hỏi: “Sao, hôm nay em có tiết sao?”
“Không”
Vương Tiêu Tiêu xòe lòng bàn tay ra với anh: “Chỉ là hôm nay em ra ngoài gặp anh, đã đeo kính áp tròng đắt tiền nhất, một cặp giá 20 tệ, đàn anh phải bồi thường cho em.”
Hóa ra là vì cái này, vừa lãng phí mỹ phẩm của cô, khiến cô phải dậy sớm uốn tóc.
Haizz. Cổ Vương thì đáng giá, nhưng Cổ Vương gay thì không.
____________________________________________
*: Là lỗi của editor mình, thật ra lúc đầu mình không biết nên để tên gì cho bạn Diên Khánh vì bản QT dịch Lục Yếm Thanh rồi lại Lục Diên Khánh hoặc là Lục Diên Thanh. Nên mình lấy đại tên nào dễ đọc nhất. Mình sẽ Beta ngay khi có thời gian ạ. Có lẽ mình sẽ lấy tên là Lục Yêm Thanh, mọi người cho mình xin ý kiến nhé.