Chương 7 - Chương 5
Thư Đường được xách trên cả quãng đường “đi” vào pháo đài.
Nhân
ngư dọc đường không cho Thư Đường bất kỳ phản ứng nào, lạnh nhạt giống
như tội phạm giết người, không nói câu nào, trầm mặc mang theo nàng tiến về phía trước. Động tác của hắn có chút vướng víu chậm chạp, người bình thường sẽ không đi như vậy, có vẻ rất quỷ dị, nhưng mà mỗi khi Thư
Đường muốn tự hỏi xem lạ ở chỗ nào, liền sẽ bị hương vị dễ ngửi trên
người đối phương làm phân tâm;
Bị nhiều lần như thế, Thư Đường liền từ bỏ suy nghĩ, mặc kệ đầu óc thả lỏng mà trong tay hắn.
Muốn chết, thật thơm.
Rất nhanh, hai người đến nơi.
Bên trong “ngục Bastille” đen kịt một màu, một ít ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp. Ở đây không có điện, cũng không có đồ nội thất trang trí, băng lãnh, hắc ám.
Sau khi hai người đi qua, cửa vào bằng đá ầm vang đóng lại, chung quanh càng thêm tối tăm.
Nhân ngư sau khi đưa nàng mang vào “sào huyệt” của hắn, liền đặt nàng ở bên cạnh chính mình.
Nàng quan sát một chút nơi này, phát hiện cả ghế sô pha và bàn trà đều làm
bằng đá tảng, hơn nữa cửa cũng là cửa sắt — loại cửa sắt trong tù,
phong cách kiến trúc rất đặc biệt.
Nhưng, tuy có rất nhiều gian nan, mục đích cuối cùng vẫn là hẹn hò.
Thư Đường ngồi đối diện nhân ngư, cùng nhân ngư hai mặt nhìn nhau.
Trước khi hẹn hò, nàng đã biết tinh thần lực của hắn bị hao tổn, nhưng không nghe nói qua đôi mắt là màu đen;
Hơn nữa, mặc dù nàng biết hắn là yếu đuối tay không tự lo Omega, nhưng cũng không nghe nói hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, hơn nữa lực lớn vô cùng.
Nhưng mà Thư Đường nghĩ cũng phải, trong thông tin cá nhân nàng cũng là nhân
tài tốt nghiệp Hoa đại, tinh thần lực sss tuyệt thế cường A.
Có thể thấy được trong chuyện hẹn hò, lừa gạt lẫn nhau là thao tác cơ bản.
Thư Đường rất nhanh liền trở lại bình thường.
Thư Đường: “Anh còn nhớ tôi không?”
Thư Đường: “Tôi tên là Thư Đường, là Alpha được ghép đôi với anh.”
Thư Đường: “Hôm nay chúng ta có hẹn, buổi sáng, hẹn hò.”
Pháo đài trong mưa to có vẻ mười phần âm trầm, chỉ khu vực gần cửa sổ mới có ít ánh sáng.
Nhân ngư đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm Thư Đường, phảng phất như dã thú
trở lại sào huyệt, hắn đặt Thư Đường ở vị trí cách không đến nửa cánh
tay, liền chậm rãi nhắm mắt. Trong pháo đài không có điện, ánh sáng le
lói từ cửa sổ chiếu vào hai gò má trầm mặc tái nhợt của nhân ngư, giống
như là một pho tượng trong đêm mưa, quỷ quyệt mà mỹ lệ.
– – Không, tại sao hắn lại bắt đầu ngủ!
Thư Đường cố gắng bắt chuyện, nhân ngư không nhúc nhích.
Hắn ngủ một giấc, Thư Đường cũng muốn ngủ, dù sao tối hôm qua nàng trực ban cả đêm, thiếu ngủ trầm trọng.
Nàng thở dài một hơi, xốc lại tinh thần, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía.
Thư Đường là trị liệu sư, rất nhanh nàng ý thức được tinh thần lực của nhân ngư có thể không phải bị hao tổn như bình thường, nàng quyết định trước mắt đặt chuyện giải trừ ghép đôi sang một bên, trước tiên kiểm tra xem
thân thể của hắn như thế nào.
Theo lý thuyết bệnh nhân trong viện điều dưỡng Hải Giác đều có y tá trông nom, Thư Đường hỏi y tá là được.
Nhưng mà Thư Đường có thể xác định, bên trong pháo đài “ngục Bastille” trống
rỗng này chỉ có nàng và nhân ngư, an tĩnh giống như ngục giam chân
chính.
Công nhân vệ sinh, y tá khu 01 vậy mà đều bỏ bê công việc, Thư Đường có chút hâm mộ.
Nhưng mà nàng cũng có biện pháp: Bình thường mà nói, tất cả phòng bệnh trong
viện điều dưỡng Hải Giác, trên tường đều sẽ có hồ sơ bệnh lý, kể cả độc
lập phòng bệnh cũng như vậy, thuận tiện cho trị liệu sư kiểm tra.
Thư Đường duỗi cổ, rất nhanh liền nhìn thấy hồ sơ bệnh lý treo trên tường đá, nàng đứng dậy đi về phía bệnh án.
Nhưng mà nàng mới đi được hai bước —
Một giây sau, cổ áo bị tóm lên, Thư Đường bị bắt trở lại.
Vừa mới đang ngủ nhân ngư không biết lúc nào đã mở mắt, trong bóng đêm con
ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, hắn cúi đầu, chậm rãi tới gần Thư
Đường.
Con ngươi của hung thú đen nhánh nguy hiểm lại lạnh như
băng nhìn chăm chú lên nàng, phảng phất là biển sâu đồ tể trong hắc ám
hải dương, tàn nhẫn tập trung vồ mồi, lộ ra răng nanh.
Thư Đường vô ý thức lùi lại, nhưng mà nàng ngay tại trong tay hắn, lui không thể lui.
Biển sâu đồ tể đến kề sát cổ nàng, ở bên tai nàng, phát ra một tiếng khàn khàn tràn ngập uy hiếp.
– – Tương tự như dã thú phát ra tiếng gào để cảnh cáo con mồi.
Trong nháy mắt, bản năng sợ hãi phát ra cảnh báo nguy hiểm khiến Thư Đường cả người lông tóc dựng đứng.
Nhưng mà giằng co một lúc, đáng sợ biển sâu đồ tể lại không có động tác khác, chỉ là trong bóng đêm, băng lãnh nhìn kĩ nàng.
Qua 3 phút, nhân ngư chậm rãi buông ra Thư Đường, thả nàng về vị trí cũ.
Thư Đường chậm rãi thả lỏng, nàng quay đầu nhìn một chút bên người cỡ lớn hung thú, phát hiện hắn lại nhắm mắt.
Theo lý thuyết, bây giờ Thư Đường sẽ nhận thức được nhân vật của mình là nữ
chính trong phim kinh dị, đàng hoàng nằm yên tại chỗ không nên động,
nhưng mà trong lòng Thư Đường có một suy đoán.
Thư Đường an tĩnh một lúc, thật sự là không nhịn được.
Đều nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng mà mèo thật sự rất hiếu kỳ a!
Thư Đường bắt đầu giống như trong phim kinh dị 3 phút sẽ chết nhân vật phụ, chẳng những không bị kinh sợ đến yên tĩnh, ngược lại lại thử thăm dò đi xa nhiều lần, cuối cùng tìm ra quy luật:
Một, phạm vi hoạt động của nàng là bán kính 2m lấy nhân ngư làm tâm.
Hai, nhân ngư sẽ tê nàng, nhưng mà sẽ không làm gì khác.
Mà hồ sơ bệnh án treo ở trên tường, khoảng cách hơn mười mét, vượt xa khỏi 2m.
Người và động vật khác nhau ở chỗ con người biết biến báo.
Thư Đường đến gần bắt được tay nhân ngư.
Hung thú chỉ liếc đến tay nàng, cũng không có phản ứng gì khác.
– – Thư Đường kéo nhân ngư hướng về phía hồ sơ bệnh án.
Nhân ngư an tĩnh nhìn nàng, lúc này ngược lại là không có tê nàng, nghiêng đầu một chút.
Chỉ là sức kéo của Thư Đường đối với nhân ngư là quá nhỏ, nàng một bên kéo một bên lau mồ hôi: “Anh di chuyển một chút đi!”
Nàng căn bản không ôm hy vọng hắn sẽ phối hợp, nhưng mà nàng vừa nói xong,
nhân ngư đang nhìn chằm chằm vào nàng đột nhiên di động.
Thư Đường vui mừng.
Nàng hướng phía trước kéo một bước, nhân ngư liền theo nàng đi một bước.
Chỉ là khi Thư Đường không kéo, hắn không đi.
Thư Đường: Không phải đâu, hắn không thể suy một ra ba sao?
Nhưng ít nhất, Thư Đường xác định hắn hiểu được nàng nói gì.
Thế là nàng chỉ chỉ vách tường: “Tôi muốn lấy hồ sơ bệnh lý, anh đứng ở đây chờ tôi một chút được không?”
Nhân ngư an tĩnh nhìn nàng, nghiêng đầu một chút.
Thư Đường tự nhận là lần này hắn nghe hiểu, đi ra 2m —
Nhân ngư giơ tay, “vèo”, ôm nàng trở lại.
Còn uy hiếp ép sát Thư Đường, tiếp tục tê nàng.
Thư Đường: “…”
Không phải đâu, hắn đến cùng là hiểu được vẫn là không hiểu a!
Cuối cùng, Thư Đường không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp ngu công
dời núi, kéo nhân ngư đi mười mấy mét, cuối cùng lấy được hồ sơ bệnh án.
Thư Đường lau lau mồ hôi, ngồi bệt trên mặt đất nghỉ ngơi.
Lần đầu tiên nàng phát hiện, giao tiếp còn mệt hơn cả chạy marathon.
Thư Đường dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ, mở ra hồ sơ bệnh án.
Nàng phát hiện nhân ngư không đơn giản là tinh thần lực bị hao tổn, cho nên cấp bách đọc bệnh án của hắn xem như thế nào.