Chương 6 - Chương 4
Nhân ngư ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu trắng bạc khiến cho khuôn mặt mỹ lệ giống như Hải yêu, ánh mắt băng lãnh không cơ chất nhìn thẳng Thư
Đường, bị ánh mắt này nhìn chăm chú, khiến cho Thư Đường có cảm giác
rùng mình như bị một thứ gì đó khủng bố khóa chặt lại.
Khoảng
cách quá gần, gần đến mức cho dù chạy về bất kỳ một phương hướng nào,
đều sẽ có cảm giác trong nháy mắt sẽ chết trong tay hắn.
Tiếng hít thở đều đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhân ngư cao hơn nàng tưởng tượng, cho dù nửa người dưới đuôi cá đều ở trong nước, tại trước mặt Thư Đường, vẫn mười phần cao lớn, khác biệt thể
hình này, khi nhân ngư chậm rãi tới gần Thư Đường, mang đến một cảm giác tuyệt đối áp chế.
Động tác đến gần của nhân ngư chậm chạp đến
cực điểm, đột phá khoảng cách an toàn, cho đến khi hơi thở băng lãnh nơi cổ khiến cả người nàng run rẩy.
Động tác này gần giống như dã thú đánh hơi.
Thư Đường không nhúc nhích, nín thở.
Trong phòng giám sát mọi người thở dài một hơi, bởi vì Thư Đường đánh bậy
đánh bạ dùng cách ứng đối phù hợp nhất, những lúc như này chạy trốn là
cách ngu xuẩn nhất. Trong tình huống tinh thần lực bạo động cực kỳ
nghiêm trọng, lý trí sẽ biến mất, hành vi sẽ càng giống động vật. Chỉ có phương thức đối phó với dã thú, ngừng thở giả chết, mới là con đường
sống duy nhất.
Thư Đường đầu óc trống rỗng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Địa điểm hẹn hò hư hư thực tại khu vực hẻo lánh bị bỏ hoang của viện điều
dưỡng; đối tượng hẹn hò đôi mắt không có đồng tử, một mảnh tối như mực,
vừa thấy mặt đã nhìn chằm chằm ngươi không nói lời nào.
Mái tóc
dài màu trắng bạc của nhân như khi tới gần nàng còn chạm tới hai má
nàng, thật lạnh; Xung quanh tất cả đều là hơi thở của hắn, đem nàng bao
phủ trong đó, nguy hiểm nhất cổ liền phơi bày dưới ánh nhìn chăm chú của dã thú.
Đại não của Thư Đường ở thời điểm này hẳn là phát ra cảnh báo, chỉ huy thân thể của nàng mau chóng chạy trốn.
Nhưng trên thực tế —
Thư Đường đầu óc: Cái gì? Thơm quá, hít một hơi!
Thơm đến mức nàng như muốn ngất đi, tim đập rộn lên.
Nàng cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn hắn một cái.
Thư Đường: Hắn bị lag?
Ánh mắt đầu tiên nàng liền chú ý tới lông mi của hắn thật dài, bên trên còn có từng hạt giọt nước trong suốt. Nhưng càng khiến người chú ý chính
là: Ánh mắt của hắn, tối như mực một mảnh, nhìn qua rất quỷ dị.
Thư Đường trước khi đến liền biết sức khỏe của đối tượng hẹn hò không tốt,
tinh thần lực còn bị tổn thương, đầu óc của nàng cấp tốc đưa ra giải
thích hợp lý: Hiện tại hắn vẫn bị ốm, đây một dạng bệnh biến chứng nào
đó chưa biến mất.
Hắn còn đặc biệt trắng, giống như quỷ hút máu, trắng không bình thường, tái nhợt đến mức gần như trong suốt, không chút màu máu.
Bình thường mà nói, cơ thể của O cũng rất yếu đuối. Nếu như được chiếu cố
tốt, một trận mưa lạnh, một đợt gió rét, đều có thể đe dọa tính mạng của bọn hắn.
Mẹ của Thư Đường từng vì nhiệt độ nước tắm thấp hơn ngày bình thường 0.5°, nằm viện một tuần lễ.
Vị nhân ngư này lại ngâm mình ở trong nước lạnh băng lãnh thấu xương, bây
giờ tuy là mùa xuân, nhưng nhiệt độ nước biển có lẽ chỉ tầm bảy, tám độ, giống hắn như vậy nhu nhược tiểu omega có thể dễ dàng đông lạnh choáng
10 cái.
Nhân ngư đứng trong đá ngầm không nhúc nhích, duy trì tư thế ngửi nàng.
Thư Đường nhìn đá ngầm, đoán đượcc nhân ngư có lẽ gặp trở ngại, có lẽ là bị kẹt ở trong đá ngầm.
Nhân ngư chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng. Động tác của hắn thực ra có chút
chậm chạp, tựa như là mười năm không dùng qua thân thể, mỗi động tác đều giống như cùng chân tay lạ lẫm, cho nên động tác có chút chậm.
Nhân ngư chỉ an tĩnh nhìn động tác của nàng.
Ba tháng trước, trong Cấm khu, nhân ngư thức tỉnh.
Thời gian đi qua mười năm, nhân ngư khi một lần nữa thức tỉnh đã sớm mất đi
lý trí, cũng không nhớ được chính mình là ai, cũng không nhớ rõ tại sao
lại xuất hiện ở đây. Trong truyền thuyết, nhân ngư dùng giọng hát hấp
dẫn những con thuyền đi ngang qua, sau đó sẽ kéo con mồi vào biển sâu
chết chìm. Trong hiện thực, nhân ngư cũng là đồ tể hung hãn của biển
sâu.
Loại dã thú này có lãnh địa ý thức cực mạnh, còn có tính bài ngoại cực mạnh. Trong vòng ba tháng, tất cả kẻ xông vào đều sẽ bị bá
chủ vùng biển này xé nát — Mặc kệ là thuyền thăm dò, vẫn là máy bay
trực thăng, hơn nữa bởi vì thường xuyên xâm nhập, biển sâu đồ tể đã dần
dần mất kiên nhẫn.
Tinh thần lực bạo động khiến cho nhân ngư lúc
nào cũng có thể cảm nhận được đau đớn như kim đâm, điều này khiến vị
biển sâu đồ tể này trở nên càng thêm nóng nảy.
Khi Thư Đường xuất hiện, cơ hồ chỉ trong một giây, biển sâu đồ tể liền đoán được nàng, so
với tất cả kẻ xông và lúc trước, đều nhỏ yếu.
Nếu coi thuyền thăm dò vài chục tấn là một con cá mập xé một phát liền nát; Như vậy hôm nay những Alpha kia, chính là con cua; Mà Thư Đường, tính uy hiếp tương
đương với sinh vật phù du trong biển.
Thư Đường đang thử thăm dò tiếp cận nhân ngư.
Nàng là thực tập trị liệu sư, đương nhiên biết tinh thần lực bị tổn thương Omega rất dễ bị ứng kích, cho nên rất cẩn thận.
Tay nhân ngư tái nhợt, thon dài, mạch máu màu lam, hoàn toàn khác biệt so với nhân loại bình thường, hơn nữa không có nhiệt độ.
Thư Đường cầm tay hắn, nhân ngư không có phản ứng.
Thư Đường lại nắm cánh tay hắn, nhân ngư vẫn không có phản ứng;
Nhân ngư chỉ an tĩnh nhìn xem động tác của nàng.
Đúng vậy, Thư Đường muốn khiêng mắc cạn nhân ngư lên bờ.
Thư Đường mặc dù không phải là loại Alpha được nghiêm khắc huấn luyện,
nhưng mà rốt cuộc vẫn là nữ alpha, so với đời trước chân yếu tay mềm đã
có tiến bộ rất lớn. Nhưng nàng túm nửa ngày, phát hiện O không chỉ có
vóc dáng cao lớn, còn cứng rắn, đặc biệt nặng, nàng túm nửa ngày, hắn
vẫn không nhúc nhích tí nào.
Nàng không chú ý tới ánh mắt của
nhân ngư giống như đang nhìn một đứa trẻ con đang ngồi nghịch cát, cũng
giống như đang xem cá con vui đùa ầm ĩ bên cạnh cái đuôi của hắn trong
biển. Bởi vì không có tính uy hiếp gì, cho nên chỉ nhìn, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thư Đường: Quá nặng, hắn làm từ đá à?
Cuối cùng, Thư Đường ngồi trên mặt đất thở hồng hộc.
Nàng nhìn nhân ngư, lau lau mồ hôi, suy nghĩ cách kéo hắn vào bờ: Hay là tìm người khác giúp đỡ, lấy xe cẩu đập vỡ tảng đá xung quanh xong kéo hắn
ra ngoài, hoặc quay lại khu phế tích tìm công cụ, dùng nguyên lý đòn bẩy để nạy hắn ra xem.
Nàng vắt hết óc suy nghĩ.
Nhân ngư đột nhiên đứng lên, đuôi cá biến thành chân người, thản nhiên đi qua đá ngầm.
Thư Đường: “…”
Không phải, hắn không phải gặp trở ngại sao?
Không phải bị kẹt sao?
Thư Đường nghĩ tới một cái thường thức, một số loài sinh vật biển, ví dụ
như cá voi sát thủ, rất ưa thích nhảy trên bờ cát chơi, còn thường xuyên chơi chơi sau đó liền thực sự mắc cạn trên bờ. Không nghĩ tới nhân ngư
cũng có sở thích như vậy.
Nàng nhìn bóng lưng nhân ngư, đuổi theo.
“Chờ ta một chút!”
Thư Đường vội vã đuổi theo, muốn giúp vị O kỳ lạ này che ô, nhưng mà hắn quá cao.
Nhân ngư ngừng lại, cúi đầu xuống nhìn Thư Đường, lông mi rất dài, có loại
kinh tâm động phách mỹ lệ, bên trên còn có những giọt nước li ti.
Động tác của nhân ngư còn có chút cứng ngắc, tiếp đó ánh mắt liếc về phía
Thư Đường, đưa tay ra tóm lấy cổ áo phía sau Thư Đường, tiếp tục đi về
phía trước.
Bầu không khí trong phòng giám sát vẫn mười phần ngưng trọng, nhưng mà trong ngưng trọng còn có chút không hiểu.
Vì Thư Đường không có chết ngay lập tức, bọn họ rất muốn biết Thư Đường đã làm gì, nhưng mà vóc dáng Thư Đường quá bé, bị bóng lưng của nhân ngư
che lại, không nhìn được gì.
Chỉ là cuối cùng, động tác nhân ngư dừng lại xách lên Thư Đường mọi người đều nhìn thấy.
Bóng người trong video mơ hồ, cũng dùng chính động tác để kéo đi thuyền bọc thép nặng đến mấy chục tấn!
Không hề nghi ngờ, nàng sẽ bị xé nát, sẽ bị kéo vào trong biển sâu chết chìm!
Nhân ngư không quá quen với việc sử dụng tay chân, giống như không dùng mười năm nên bị cứng ngắc, chậm chạp, tự nhiên cũng kiểm soát cường độ không tốt.
Lúc ban đầu, biển sâu đồ tể khi săn bắt cá mập hay các loại con mồi to lớn khác, thường dùng tư thế này, nhưng mà cân nặng của Thư
Đường rất bình thường, đơn vị trọng lượng là kilôgam, không phải là tấn.
Hắn dùng sức mạnh tương đương xách lên cổ áo phía Thư Đường.
Một giây sau, Thư Đường bay lên rồi.
Nàng hai chân cách mặt đất, cả người bị nhấc lên.
Thư Đường:?
Thư Đường:? Lần đầu gặp mặt, hắn xách nàng làm gì?
Động tác cúi đầu của nhân ngư có chút cứng ngắc, mặt không biểu tình, dù sao cách tinh tế thể hiện “cảm xúc”, đối với nhân ngư vốn bị tinh thần lực
bạo động mà nói, rất khó khăn.
Nhưng mà Thư Đường biết cách đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể:
Nhân ngư an tĩnh nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó thuận tay lắc lắc Thư
Đường, dễ dàng như đang lắc một cái túi nhựa biết kêu.
Thư Đường:?
Nếu là Alpha bình thường, bị Omega tiện tay xách lên, có thể sẽ bị kích
thích, nghĩ quẩn. Nhưng may mắn thay, Thư Đường không có lòng tự trọng
giống alpha, nàng chỉ vùng vẫy một hồi, sau khi phát hiện giãy dụa không có tác dụng liền an tĩnh.
Thư Đường rất muốn biết nhân ngư muốn
làm gì, nhưng mà ngoại trừ việc nhân ngư coi nàng như túi nhựa lắc lắc,
cũng chỉ mang theo nàng đi về phía “ngục Bastille”, cũng không có làm
động tác gì tổn thương Thư Đường.
Lúc mới bung ô, Thư Đường liền phát hiện nhân ngư vô cùng cao.
Sau khi bị xách lên, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Nàng ước chừng nhân ngư phải cao hơn 1m9, thậm chí cao hơn, ít nhất so với
tất cả A Thư Đường từng gặp thì hắn đều cao hơn. Hình thể cao to như vậy lúc trong nước không thể nhìn rõ, nhưng trên đất bằng lại có cảm giác
áp bách rất mạnh.
– – trước khi hẹn hò không nghe nói hắn cao như vậy!
Thư Đường tính toán nói chuyện với nhân ngư, nhưng mà nhân ngư không nhìn
Thư Đường, cũng không phản ứng gì, trong đêm mưa, chỉ trầm mặc xách nàng đi đến về phía thành lũy, những nơi đi qua, lưu lại một chuỗi nước
đọng.
Đi đi, nhân ngư đột nhiên ngừng lại, liếc về một hướng.
Tiếp đó, kèm theo tiếng xì xì xì, trong phòng giám sát bộp một tiếng, mất tín hiệu.
Màn hình tắt máy.
Hình ảnh trong cấm địa không còn được trực tiếp. Ít nhất cho đến ngày mai,
trước khi tín hiệu khôi phục, không ai biết được chuyện gì xảy ra trong
cấm địa.
Nhưng mà bị đáng sợ biển sâu đồ tể kéo vào trong sào huyệt, chỉ có kết quả duy nhất là bị xé nát.
Sẽ không có ai đi cứu Thư Đường, không phải do Alpha coi khinh mạng người, mà vì bọn hắn rất rõ ràng sẽ không có kết quả gì. Lúc sớm khi nhân ngư
mới vừa thức tỉnh, bọn họ đã phát hiện, tinh thần lực của “hắn” đã dị
biến, thậm chí có thể hình thành một loại cổ quái từ trường, cũng không
phải lần đầu tiên tín hiệu bị mất.
Điều này nghĩa là, rất nhiều vũ khí hiện đại, vì “hắn” mà không thể sử dụng được.
Trần Sinh trầm mặc một lúc, “Mấy người chuyên gia đến từ thành phố Yến, toàn bộ rút về.”
Hắn nhìn về phía mưa to ngoài trời —
Ít nhất, hôm nay cấm địa nguy cơ giải trừ.