Chương 42
Âu Tĩnh lấy từ trong cặp ra một quyển sách bìa da màu nâu đưa cho cô, nói:
“Ái Chân, đây là sách y mà anh đã đặc biệt chuẩn bị, em nhớ đọc đấy, trong đây có rất nhiều kiến thức hay.”
Cô nhận lấy sách từ Âu Tĩnh, lịch sự nói tiếng cảm ơn với anh, sau đó lật ra xem. Bên trong có rất nhiều kiến thức mà cô chưa từng thấy qua. Tất cả trong quyển sách này đều được Âu Tĩnh tự mình dịch ra để làm tài liệu học tập cho cô.
“Ái Chân…” Âu Tĩnh đột nhiên gọi tên cô rồi lại dừng một chút, không biết đang ngập ngừng vì điều gì
“Âu tiên sinh, anh có điều muốn nói sao?”
“À, không có gì, em xem sách đi, có gì không hiểu thì hỏi anh.”
Đường Ái Chân gật gật, cúi đầu xem sách. Âu Tĩnh ngồi bắt chéo chân đối diện cô. Anh ngồi đọc sách, chốc chốc lại ngẩng đầu quan sát cô. Đường Ái Chân khi học rất tập trung, cô còn tỉ mỉ dùng bút đánh dấu những phần quan trọng.
Đàm Uy không biết có chuyện gì gấp gáp, vừa bước xuống xe là chạy thẳng vào trong nhà. Quản gia, người làm trong nhà nhìn thấy cậu, chỉ biết nhìn nhau thắc mắc, rồi lại trở về làm việc của mình. Đàm Uy chạy một mạch đến phòng học của Đường Ái Chân, đứng bên ngoài gõ cửa mấy cái, liền thu hút được sự chú ý của Đường Ái Chân. Đàm Uy vẫy tay bảo cô ra ngoài, trông dáng vẻ rất gấp gáp. Cô nói với Âu Tĩnh một tiếng, rồi chạy nhanh ra ngoài hỏi Đàm Uy chuyện gì, nhưng chưa nói dứt câu đã bị cậu kéo sang thư phòng của Trương Tư Nguyên. Cậu phải xác định không có ai đi loanh quanh khu vực này nghe lén rồi mới dám nói với cô:
“Thiếu phu nhân, tôi điều tra được lai lịch của Lưu Trí Lễ rồi.”
“Anh ta là ai? Liệu có gây nguy hiểm gì cho Duệ Chân không?”
“E là… gây nguy hiểm rất… rất lớn đó.”
“Là ý gì?”
Đường Ái Chân lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt. Ban đầu cô đã có cảm giác Lưu Trí Lễ con người này không đơn giản, sợ sẽ gây bất lợi cho Trương Tư Nguyên, nên mới bảo Đàm Uy để mắt đến hắn. Thật ra cô hy vọng là do bản thân nghĩ nhiều thôi, sẽ không có gì xảy ra cả. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra đúng như suy đoán của cô, Lưu Trí Lễ tiếp cận Trương Tư Nguyên đúng là có mục đích.
“Thiếu phu nhân, đây là lá thư của Lưu Trí Lễ viết, đã bị tôi chặn lại được. Nội dung bên trong…, hay là thiếu phu nhân đọc đi, rồi sẽ biết câu nói của tôi có ý nghĩa gì.”
Đường Ái Chân nhận lấy thư từ Đàm Uy, mở ra đọc một lượt. Từng câu từng chữ trong thư khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Lá thư mà Lưu Trí Lễ gửi, người nhận chính là Lưu Thục Nhân, mà người này hiện đang là lãnh đạo của quân Cách mạng. Lưu Trí Lễ đem toàn bộ thông tin về đội quân Trương gia nói hết trong thư. Không ngờ là một người làm thuê cho nhà họ Tô, lại là người có dã tâm lớn đến như vậy, muốn dồn Trương gia quân vào chỗ chết. Nhưng muốn gây bất lợi cho Trương Tư Nguyên, vậy thì phải bước qua xác của cô trước đã.
“Thiếu phu nhân, tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Đàm Uy lo lắng hỏi cô kế sách
“Tạm thời tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của anh ta, đừng để anh ta làm hại đến Duệ Chân. Về phía Duệ Chân, tìm thời cơ thích hợp, đưa bức thư này cho anh ấy xem.”
“Bây giờ ngày nào tên Lưu Trí Lễ đó cũng kè kè bên cạnh thiếu soái lấy lòng anh ấy, tôi nhìn mà ngứa mắt.”
“Anh ta chính là đang muốn dành sự tín nhiệm, vậy thì cứ cho thôi, để anh ta buông lỏng cảnh giác. Đàm Uy, cậu cũng cố gắng làm thân với anh ta đi, đừng đối đầu!”
Đàm Uy ngờ ngợ nhìn Đường Ái Chân, suy nghĩ một chút liền hiểu ý trong câu nói của cô.
“Hiểu rồi, tôi nhất định sẽ làm thân với anh ta. Thiếu phu nhân yên tâm, chỗ thiếu soái có tôi lo rồi.”
“Được, có cậu, tôi rất yên tâm.”
Đàm Uy cầm theo lá thư rời khỏi nhà, trở về Bộ Tư lệnh tiếp tục làm việc. Đường Ái Chân trở về phòng, nhưng Âu Tĩnh lại rời đi từ lúc nào không biết. Anh để lại cho cô một mảnh giấy, nói bản thân có việc ở bệnh viện nên đi trước. Cô cũng chẳng còn tâm trạng mà đọc sách, ngồi ngước mặt lên trần nhà suy nghĩ về việc vừa rồi. Hiện tại quân Cách mạng vẫn luôn có ý lật đổ Trình gia quân ở Bắc Kinh và Trương gia quân ở Thượng Hải. Chỉ cần chiếm đóng được hai nơi này, Cách mạng của bọn họ sẽ xem như thành công một nửa.
Thật ra bọn họ làm vậy không hề sai, họ là vì nước vì dân, không như Trình đại soái và cha chồng cô, chỉ vì lợi ích của bản thân. Nhưng cô là thê tử của Trương Tư Nguyên, cô không muốn hắn chịu bất cứ nguy hiểm nào cả. Nếu hắn sinh ra trong một gia đình trí thức thì tốt rồi, ngày ngày đọc sách, dạy học, cùng cô trải qua ngày tháng bình an.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô chợt lăn xuống. Trước đó cô sợ hắn là quân nhân, đắc tội với nhiều người, sẽ gây nguy hiểm cho cô nên không muốn gả cho hắn. Còn bây giờ, cô sợ hắn gặp nguy hiểm sẽ bỏ lại cô một mình trên đời này, sao cô có thể chịu nổi chứ?