Chương 21: Phi tử thị tẩm nhiều năm muốn xuất cung lấy chồng
- Trang Chủ
- Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn - Ngạc Nhân Hành Sơn
- Chương 21: Phi tử thị tẩm nhiều năm muốn xuất cung lấy chồng
Vì thế hai người lớn có năng lực hành động mạnh nhanh chóng trả tiền cọc, ký hợp đồng và hoàn thành các loại thủ tục.
Khi làm giấy chứng nhận bất động sản, nhân viên đã xác nhận thêm một lần xem bọn họ thực sự muốn ghi tên hai người vào giấy chứng nhận bất động sản hay không.
Nhân viên công tác nói: “Nếu trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi tên hai người thì mọi giao dịch, thủ tục liên quan đến căn nhà sau này đều cần có sự có mặt của hai người. Nếu sau này ly hôn, phân chia tài sản sẽ rắc rối hơn.”
Thời Chương không chút do dự nói: “Viết hai người.”
Chẳng bao lâu họ đã nhận được giấy chứng nhận tài sản với tên của hai người và một chiếc chìa khóa mới tinh.
Tống Phất Chi đứng ở giữa gian phòng trống rỗng, vẫn cảm thấy không chân thực.
“Có phải là chúng ta bắt đầu sửa sang được rồi không?”
Thời Chương gật đầu: “Ừ.”
Sửa sang là một giai đoạn đấu tranh mới, có nhiều việc phải giải quyết hơn là đi xem nhà.
Thời Chương trực tiếp nhắn tin lên nhóm tìm Âu Dương Hi, muốn anh chia sẻ một số văn phòng và thương hiệu mà anh cảm thấy không tệ khi sửa sang.
Âu Dương Hi còn chưa trả lời, Chung Tử Nhan đã hiện lên trước.
Chung Tử Nhan: Họ Thời kia, cậu còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chị?
Thời Chương tự biết mình đuối lý, trả lời bằng meme chắp tay.
Chung Tử Nhan: Cây rụng tiền của công ty tôi! Công ty tôi không có ông Bạch tuộc thì phải làm sao bây giờ!
Thời Chương cười khổ: Bà chủ Chung đừng mỉa mai tôi.
Thực ra Thời Chương đã rất khó khăn khi đưa ra quyết định rút lui khỏi giới.
Lúc hắn bày tỏ với Chung Tử Nhan rằng mình muốn rời khỏi vòng kết nối, Chung Tử Nhan suốt hai phút không trả lời khiến Thời Chương cho rằng bà chủ Chung bận họp không có thời gian để ý đến mình.
Qua rất lâu Chung Tử Nhan mới trả lời: Nếu như cậu đang nói đùa với tôi, bà đây đánh gãy chân cậu thí mẹ à.
Thời Chương nói tôi không đùa, tôi đang nghiêm túc suy nghĩ.
Tối hôm đó hắn cùng Chung Tử Nhan hàn huyên rất lâu.
Trên thực tế lúc Thời Chương báo tin kết hôn cho bọn họ, Chung Tử Nhan đã nghĩ tới một ngày nào đó Thời Chương sẽ rời khỏi giới, chẳng qua không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Chung Tử Nhan hỏi Thời Chương, nói cậu bỏ được sao? Cậu cam lòng buông bỏ sở thích từ khi còn nhỏ, cam lòng từ bỏ thế giới đầy những khả năng vô hạn này sao?
Thời Chương đương nhiên luyến tiếc, cosplay mang đến cho hắn quá nhiều niềm vui và cả những người hâm mộ đáng yêu cũng vậy.
Nhưng tuổi bọn họ đã lớn, đã nhìn thấy rất tiếc nuối và thỏa hiệp trong thực tại, bọn họ cũng ngầm thừa nhận ngày này đã đến.
Chung Tử Nhan hỏi hắn: Cậu không thể thẳng thắn với chồng mình à? Nói cậu là một cosplayer nổi tiếng, yêu thích anime và hóa trang thành nhân vật trong đấy, có lẽ người ta chấp nhận được.
Thời Chương gần như lắc đầu ngay lập tức, hắn vốn dĩ đã ôm động cơ không thuần khiết kết hôn cùng Tống Phất Chi, làm sao còn dám thăm dò mức độ chấp nhận của em ấy với điều này.
Quan trọng hơn là Thời Chương biết một người trầm ổn đứng đắn như thầy Tống thì em ấy coi trọng khí chất “giáo sư” của mình và tính cách có phần truyền thống cũng giống em ấy.
Thường xuyên đăng ảnh đội tóc giả, đeo lens còn bán khỏa thân… lên mạng, rõ ràng là vượt quá phạm vi mà giáo viên nhân dân bình thường có thể chấp nhận được.
Chung Tử Nhan hỏi hắn, cậu nghĩ kỹ chưa?
Thời Chương im lặng một lúc, nói có lẽ là vậy.
Chung Tử Nhan thở dài, nói chờ ngày cậu tuyên bố không biết có bao nhiêu người sẽ tan nát cõi lòng.
Thời Chương cười nói nào đến mức đó, bình thường cũng có không ít người bình luận dưới các tác phẩm của hắn như “Lớn to đầu rồi còn làm mấy trò không đứng đắn” hoặc là “Ông chú đừng chơi cosplay nữa”… Không phải tất cả mọi người đều ủng hộ và hiểu hắn.
Kết quả đúng như bà chủ Chung dự đoán, Thời Chương đã đăng bài lên mấy ngày nhưng bình luận bên dưới vẫn chưa dứt, liên tục có người viết văn ngắn văn dài kể về khoảng thời gian có Bạch Tuộc làm bạn.
Thời Chương đọc từng cái một, cảm thấy rất cảm động, lòng không khỏi lưu luyến nhưng thực sự không hề hối hận.
Cuộc sống mà, không hoàn mỹ mới là cuộc sống, có mất mát mới là cuộc sống.
Huống hồ Thời Chương cảm thấy mình hoàn toàn không có gì để tuối nuối nữa.
“Cơ mà show cuối cùng trong sự nghiệp của cậu ở triển lãm của chị, coi như cậu còn có lương tâm…” Bà chủ Chung hung dữ nói: “Chương Tiểu Ngư, cuối cùng kiếm cho chị một khoản lớn.”
Thời Chương suýt chút nữa bật cười, so với sản nghiệp khác của nhà bà chủ Chung thì hắn có thể kiếm cái rắm gì, Chung Tử Nhan chỉ chờ để mỉa mai hắn.
Hai người trò chuyện một lúc lâu thì Âu Dương Hi mới ngoi lên, mang theo giọng mệt lử, hỏi: “Tìm tôi làm gì, tôi vừa giảng bài tập về nhà cho con gái.”
Thời Chương hiểu ý hỏi: “Buồn ngủ à?”
Âu Dương Hi ngáp dài: “Cuộc sống thường ngày của đàn ông có vợ có con. Nói đi, chuyện gì?”
Thời Chương cũng không khách khí với anh: “Hỏi chuyện sửa sang căn hộ thôi.”
“Các cậu mua nhà rồi à?”
“Mua rồi.”
Âu Dương Hi bị sốc: “Nhanh thế.”
Âu Dương Hi rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ, dựa vào ghế sofa đơn, lười nhác nói: “Sửa nhà hả, sửa nhà có thể mài một lớp da cậu luôn.”
Thời Chương: “Sao thế?”
“Thiết kế phải rõ, vật liệu phải thử, giá cả phải ép, thi công còn phải có người ngồi bên cạnh giám sát, nếu không chú ý là sai lầm ngay.”
Giọng Âu Dương Hi dần dần trầm xuống: “Mà nói thật, không chỉ bản thân mình mệt mỏi… Sướng An và tôi ngày nào cũng cãi nhau, từ chọn màu cho đến thành phẩm không có bước nào không cãi lộn, ồn ào muốn chết.”
Sướng An là vợ của Âu Dương Hi, cô là một người rất có chủ kiến nên khi hai vợ chồng gặp bất đồng trong cuộc sống thì không ai nhường ai.
“Nhắc nhở cậu, đến lúc đó phải châm chước cho chồng cậu một chút, có việc gì thì từ từ bàn bạc với nhau.” Âu Dương Hi dùng giọng điệu từng trải: “Xây nhà là chuyện thử thách hôn nhân đấy.”
“Tôi biết rồi.” Thời Chương thúc giục anh: “Đề cử cho tôi một ông thầu không lươn lẹo đi.”
“Được.” Âu Dương Hi cười.
Cũng không phải một mình Âu Dương Hi cảm thấy sửa nhà là thử thách hôn nhân, bên phía Tống Phất Chi và Lạc Lưu Ly cũng đang nói chuyện tương tự.
“Hai người sắp sửa sang lại căn hộ à?” Lạc Lưu Ly kéo dài giọng đầy ẩn ý.
“Ừ, có vẻ như lại một trận chiến ác liệt nữa.”
Tống Phất Chi nhéo nhéo mi tâm, bị đồ nội thất của các cửa hàng khác nhau làm cho lóa cả mắt.
Lạc Lưu Ly cười ha ha: “Tôi nhớ khi còn đi học, ba mẹ tôi mua nhà mới và chuyển đi, tôi cho rằng sẽ rất vui vẻ nhưng không ngờ mọi thứ ngược lại. Họ bắt đầu gây gỗ, phàn nàn đối phương không bàn bạc kỹ với đội thi công hoặc chưa thỏa thuận về kích thước, đại loại như vậy. Dù xảy ra vấn đề gì cũng đổ lỗi cho nhau.”
Tống Phất Chi nhíu mày, y cảm thấy mình và giáo sư Thời có lẽ chưa đến mức sẽ quăng nồi cho nhau.
“Nhưng tôi lại cảm thấy khá tốt.” Lạc Lưu Ly nheo mắt, nói với giọng rất cởi mở.
“Từ cách bài trí có thể nhìn ra tính cách và sở thích của đối phương, vừa vặn có thể đánh giá ông giáo sư. Nhỡ đâu hai người nhận thấy không thể hòa hợp thì ly hôn vẫn còn kịp.”
Tống Phất Chi bật cười, đây đúng là một phương pháp tốt để kiểm tra độ phù hợp, chỉ là chi phí hơi cao.
Bọn họ đều mô tả việc xây sửa nhà giống như một thảm họa gì đó, một kiếp nạn trong hôn nhân.
Tống Phất Chi đã chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị khi bất đồng ý kiến với giáo sư thì sẽ lý trí hòa nhã thảo luận với hắn.
Nhưng khi thật sự bắt tay vào sửa chữa, mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.
Giáo sư và giáo viên chỉ có thể hẹn nhau đi xem đồ nội thất vào cuối tuần, bọn họ đã vạch kế hoạch, một người phụ trách tìm cửa hàng nội thất cứng, một người phụ trách nội thất mềm, phân công lao động rõ ràng.
*Nội thất cứng là đồ cố định như sơn nước, gạch men, đèn chùm… Nội thất mềm ngược lại.
Trong các phong cách trang trí rực rỡ muôn màu, bọn họ không hẹn mà cùng chọn phong cách hiện đại đơn giản, nhẹ nhàng mà giàu cảm xúc.
Hai người có nhu cầu giống nhau về bố trí và nội thất, công năng và tính thực dụng cao hơn giá trị trang trí. Tiện nghi là ưu tiên hàng đầu, còn về hình thức và kiểu dáng thì trông đồng bộ là được.
Một vài bất đồng xảy ra trong phòng tắm và phòng ngủ.
Tống Phất Chi cảm thấy trong phòng tắm chỉ cần lắp vòi sen là được, Thời Chương lại muốn có bồn tắm lớn, hơn nữa còn là loại rất lớn rất xa hoa, trẻ em cũng có thể bơi trong đó.
Tống Phất Chi nhíu mày khi nhìn thấy bồn tắm chiếm diện tích lớn, lại nhíu mày khi nhìn giá cả.
“Chiếm vị trí, giá cả đắt, bình thường không dùng thường xuyên, lãng phí nước và khó bảo trì.”
Tống Phất Chi thuận miệng nói ra năm khuyết điểm của bồn tắm.
“Bởi vì ba mẹ tôi lắp một cái ở nhà, kết quả một năm chẳng dùng được mấy lần, chỉ đứng ở bên trong tắm rửa, sau đó bị ba tôi lấy đi nuôi rùa.”
Thời Chương im lặng trong chốc lát nhưng thái độ vẫn rất kiên định: “Thầy Tống, anh muốn mua bồn tắm.”
Tống Phất Chi hỏi: “Anh quen ngâm mình?”
“Bây giờ nhà anh không có bồn tắm.” Thời Chương nói thật: “Cho nên muốn lắp một cái ở nhà mới.”
“Nếu sau khi lắp đặt bồn tắm anh thấy mình không thích nằm tắm chút nào thì sao?”
Thời Chương cứ thản nhiên nhìn Tống Phất Chi, nói: “Sẽ thích.”
Tống Phất Chi từ chối cho ý kiến, ánh mắt rơi vào trang sản phẩm của thương hiệu bồn tắm.
Thời Chương nói: “Hay thầy Tống xem như vậy có được không, trong nhà có hai phòng tắm, một phòng lắp vòi sen một phòng lắp bồn tắm, như vậy chúng ta đều có thứ mình thích. Toàn bộ tiền bồn tắm anh trả, anh cũng chịu trách nhiệm bảo trì.”
“Đây không phải vấn đề tiền bạc.” Tống Phất Chi khẽ nhíu mày.
Nhưng đề nghị của giáo sư Thời rất có lý và công bằng, mỗi người một phòng tắm tự mình hưởng thụ, hắn trả tiền phần hắn, cũng chịu trách nhiệm bảo trì sau này, dù sao Tống Phất cũng không thiệt thòi gì.
Nhưng y luôn cảm thấy làm như vậy rất xa cách, giống như bọn họ chỉ là bạn cùng phòng thuê nhà chung chứ không phải bạn đời hợp pháp, ngay cả phòng tắm cũng phải phân chia đều đều.
Tống Phất Chi vô cớ buồn bực, nhưng nhanh chóng tự xoa dịu chính mình.
Dựa theo quan hệ hiện tại của bọn họ, sự phân chia rõ ràng này có lẽ là giải pháp hợp lý nhất.
Thế là hai người đều lùi một bước và đi đến thống nhất.
Bất đồng thứ hai là về việc chọn nệm.
Tống Phất Chi không chọn giường, cảm thấy nằm nệm cao là được. Kết quả Thời Chương mở miệng là nói ra một thương hiệu Châu Âu, vớ đại một cái nệm cũng có giá vài chục thậm chí cả trăm triệu.
Tống Phất Chi đã đến cửa hàng để trải nghiệm thử, đúng là ngồi lên rất thoải mái nhưng cũng chỉ là như vậy, không hề tương xứng với mức giá cao ngất ngưởng của nó.
Lúc này Tống Phất Chi phát hiện mình và Thời Chương vẫn có một số khác biệt trong quan niệm chi tiêu.
Được rồi, thực tế hơn một chút thì bọn họ có khoảng cách về thực lực kinh tế.
Giáo sư Thời vẫn đề nghị tương tự: “Phòng ngủ chính đặt cái nệm này, anh trả tiền.”
Tống Phất Chi khẽ cười một tiếng, không biết vui hay giận: “Nhà chúng ta hai phòng ngủ, một phòng đặt nệm tốt, một phòng đặt nệm kém, anh ngủ phòng chính tôi ngủ phòng khách, vừa hay.”
Thời Chương ngẩn ra, lập tức nói: “Anh không có ý này.”
“Tôi đùa thôi.” Tống Phất Chi trêu chọc nói: “Không ngờ giáo sư Thời còn biết phá của.”
Thời phá của cố gắng giải thích: “Anh chỉ yêu cầu cao với hai thứ này thôi.”
Tống Phất Chi lúc này đã nghĩ thông suốt.
“Hiểu rồi. Con người dành một phần ba cuộc đời trên giường, nệm đương nhiên phải là loại tốt nhất.”
Tống Phất Chi không muốn để một mình giáo sư Thời gánh vác chi phí cộng lại gần 350 triệu, nhưng Thời Chương nhanh tay đặt hàng bồn tắm lớn và nệm, nhất quyết không để Tống Phất Chi trả tiền.
“Như vậy không phải hay ho gì đâu, giáo sư Thời.” Tống Phất Chi như cười như không cầm điện thoại di động, muốn quét mã nhận tiền của Thời Chương.
Thời Chương nhẹ nhàng nắm bả vai Tống Phất Chi, cố định người tại chỗ.
“Đã nói anh trả thì chính là anh trả.”
Thời Chương nghiêm túc đề nghị: “Nếu thầy Tống thực sự muốn chia sẻ chi phí thì cũng được thôi.”
“Em cứ dùng trước đi, nếu sau này em thích bồn tắm và cái nệm này, cảm thấy dùng ok thì trả gớp lại cho anh, thế nào?”
Tống Phất Chi yên lặng cười một tiếng.
Giáo sư Thời giống hệt Lạc Lưu Ly, cứ ấn đầu dí đồ cho y.
—— Tôi bỏ tiền tặng cậu thẻ hội viên, cậu xem bộ đó đi, đảm bảo hay, hay thì tự gia hạn.
“Được thôi.”
Y cũng muốn xem bồn tắm và tấm nệm này có thể làm cho y thoải mái thành cái dạng gì.
——
Thời gian dần đến kỳ thi cuối kỳ lớp 10, tiến độ trang trí nhà cửa cũng dần được hoàn tất.
Cả hai nhà giáo dục đều có một khoảng thời gian nghỉ hè nên vừa vặn có thể chuyển nhà vào mùa hè.
Sắp chuyển nhà rồi, việc thu dọn hành lý còn xa được sao?
Thu dọn đồ đạc là chuyện đau đầu nhất của Tống Phất Chi.
Huống chi lần này phải thu dọn cả căn hộ.
Thực ra khi ở riêng Tống Phất Chi có hơi nhếch nhác, chỉ nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh và đẹp trai của y khó mà tưởng tượng được ở nhà y đụng đâu vứt đó.
Thường xuyên quên mất sữa rửa mặt để ở đâu, quần áo thì bừa bộn trong tủ, sau giờ làm việc thích nằm trên sofa đọc truyện tranh, đá dép lê bay xa. Ngoại trừ tủ trưng bày mô hình là nơi gọn gàng nhất thì các nơi còn lại đều tràn ngập dấu vết của sự sống.
Tống Phất Chi chậm rãi bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị mang đến nhà mới, việc này phải làm càng sớm càng tốt, nếu dồn ra sau sẽ mệt mỏi quá sức.
Vốn dĩ thu dọn đồ đạc đã rất phiền, giây phút nhìn thấy tủ trưng bày Tống Phất Chi ý thức được một vấn đề, đột nhiên mất toàn bộ động lực trong cơ thể.
—— Với rất nhiều mô hình, Gundam và photobook của mấy anh chàng đẹp trai, làm sao y có thể mang chúng đến nhà tân hôn?
Cha mẹ cũng không biết những sở thích “thấp tuổi” này của y chứ đừng nói đến vị giáo sư nghiêm túc hiền lành với khí chất hàn lâm này.
Tống Phất Chi gần như không do dự, chuẩn bị để mấy thứ này lại căn nhà hiện tại, về sau muốn xem thì về nhà xem.
Ý nghĩ rất đơn giản nhưng Tống Phất Chi thật sự cảm thấy thương cảm từ đáy lòng.
Một giây sau, Tống Phất Chi đột nhiên nhận ra Bạch Tuộc đã tuyên bố rút lui khỏi cộng đồng.
Giờ đây y không chỉ mất đi niềm vui từ mô hình hiện vật, mà còn mất đi món ăn tinh thần vô cùng quan trọng.
Tống Phất Chi nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, lặng lẽ cụp mắt.
Kết hôn khiến y phải giấu đi những sở thích đó, Bạch Tuộc lui giới càng làm cho cuộc sống tinh thần cằn cỗi của y trở nên tồi tệ hơn.
Còn một cơ hội cuối cùng để y không còn tiếc nuối.
Trước đây Tống Phất Chi không muốn đến Comic Con vì cảm thấy Bạch Tuộc vẫn luôn sống động, không làm cho y có cảm giác lo ngại, chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên tuyên bố rời khỏi giới.
Sau một thời gian để chấp nhận sự thật này, quyết định đầu tiên của Tống Phất Chi là đi xem triển lãm truyện tranh.
Đây là lần cuối cùng, không đi sẽ không còn ý nghĩa gì.
Tống Phất Chi nghĩ, để cho Comic Con đặt một dấu chấm hết cho cuộc sống quá khứ của y đi.
Buổi tối y gọi điện cho Lạc Lưu Ly.
Giọng cô nàng uể oải, không biết có phải vừa chơi thằng nào xong hay không.
Cô hừ một tiếng, hỏi: “Chuyện gì khởi tấu?”
Tống Phất Chi: “Thưa phu nhân, xin hỏi bà đặt vé máy bay đi Thâm Quyến chưa, đặt chuyến nào?”
Lạc Lưu Ly đột nhiên ngồi dậy, vài giây sau phát ra tiếng cười cực kỳ sung sướng: “A ha ha ha ha, rốt cuộc ngươi đã khuất phục trước dục vọng của mình rồi sao!”
Tống Phất Chi mỉm cười: “Phi tử thị tẩm nhiều năm muốn xuất cung lấy chồng, trẫm đương nhiên muốn gặp hắn lần cuối.”
Lạc Lưu Ly cười đến lồng ngực run rẩy.
Sau đó Lạc Lưu Ly nhanh chóng quăng thông tin chuyến bay và liên kết vé vào cửa triển lãm cho y.
“Mua mau đi, từ khi Bạch tuộc tuyên bố muốn lui giới, vé Comic Con sắp bị cướp sạch rồi.”