Chương 57: Sở phu nhân...
Buổi sáng, Phù Uyên đi theo Sở Tranh đến chủ điện. Ngồi bên nhau, y hỏi đối phương: “Sư tôn, ngươi… Sẽ tuyển đệ tử mới sao?”
Sở Tranh dịu dàng vuốt ve một bên tóc mai Phù Uyên. “Tâm tư của ta chỉ có mỗi Uyên nhi thôi, sợ là không tận trách nhiệm được với đệ tử khác nữa. Nếu ngươi không muốn thì tất nhiên ta sẽ không nhận.”
Phù Uyên bật cười: “Sư tôn nói vậy thật giống như ta là yêu phi họa quốc, hoàng đế bệ hạ là ngươi bỏ bê giang sơn vì ta quá vậy?”
Sở Tranh thò bàn tay qua nắm lấy tay Phù Uyên, đan xen mười ngón tay.
Phù Uyên lại bảo: “Hay là sư tôn cứ nhận đệ tử đi, ta… ta chỉ là đệ tử nửa mùa không tiếp thu được tuyệt học kiếm thuật của ngươi, ừm… những gì ngươi tâm đắc phải có đệ tử thân truyền lại chứ.”
Sở Tranh không do dự đáp: “Được, ta nghe Uyên nhi.” Nói đoạn hắn ghé sát vào, hôn lên vành tai Phù Uyên, thủ thỉ: “Ngươi không phải đệ tử nửa mùa, dù không phải đệ tử cũng là bảo bối của ta… Sở phu nhân của ta!”
Sở phu nhân…
Vành tai Phù Uyên đỏ bừng, không dám nhìn đối phương, trong đầu lại nhớ về đêm xuân trước đó… Sở Tranh có khi dịu dàng có khi ác liệt, luôn gọi Phù Uyên là phu nhân, còn bắt y phải gọi hắn là tướng công… y vừa gọi một tiếng, Sở Tranh liền cuồng bạo, khi ấy Phù Uyên bị hắn làm cho khóc lóc xin tha.
A! Không dám nghĩ, quá xấu hổ!
Nói qua nói lại vài câu, các vị tiên quân trưởng lão đã đến đông đủ. Ngay cả Tư Vu cũng đến. Phù Uyên để ý thấy nam tử tóc bạc Bách Lí Vãn Giang cũng theo Tư Vu tới. Bách Lí Vãn Giang ngồi bên cạnh Tư Vu, trông hắn rất lạnh lùng xa cách, chỉ khi nói chuyện với Tư Vu hắn mới trở nên dịu dàng và nhẫn nại.
Buổi thi tuyển diễn ra hai vòng, vòng thứ nhất là sơ tuyển do ba vị tiên quân chủ trì bên ngoài chủ điện, những người vượt qua sẽ được tiến vào chủ điện đối mặt với tông chủ và các vị trưởng lão, tiên quân, và họ sẽ quyết định có thu nạp những người này làm đệ tử hay không.
Hai mươi người được chọn tiến vào chủ điện cùng một lúc. Tính ra, Vô Cực tiên tông có sáu vị trưởng lão và bốn vị tiên quân, tiên tử, tính cả Vô Khuyết tiên tôn Tư Vu là mười một vị tất cả, thế nên có người sẽ nhận hai đệ tử cùng lúc.
Trong số những người tiến vào, có ba người nổi bật nhất vì thành tích sơ khảo của họ xếp ba vị trí đầu. Đó là một tiểu cô nương vận tử y và một đôi huynh đệ song sinh, ba người đều có mười lăm tuổi.
Một vị tiên tử nhìn trúng tiểu cô nương tử y, hỏi nàng muốn nhận ai làm sư tôn.
“Thanh Nhan có thể lựa chọn ạ?” Tiểu cô nương mong chờ hỏi lại. Thấy tiên tử gật đầu, nàng mới dè dặt đi tới trước mắt một người, quỳ xuống hành lễ. Rõ là muốn bái người này…
Phù Uyên nhìn Tô Thanh Nhan quỳ trước mặt mình, bối rối nói: “Ngươi đứng lên đi, ta… Không phải tiên quân, không nhận đệ tử được.”
“Nếu ngươi muốn nhận cũng không có vấn đề gì.” – Tư Vu bỗng lên tiếng.
Tô Thanh Nhan kiên trì quỳ không đứng lên.
Phù Uyên đang suy nghĩ có nên thu đồ đệ thật hay không thì bàn tay đã bị nắm chặt, quay lại nhìn thì thấy Sở Tranh đang đen mặt ai oán nhìn mình. Y giả vờ như không thấy Sở Tranh, hỏi tiểu cô nương trước mắt: “Tại sao ngươi lại muốn nhận ta làm sư tôn?”
Tô Thanh Nhan thành thật đáp: “Vì ngài đẹp.”
Mọi người: “…”
Được lắm, nhận sư tôn còn phải nhìn nhan sắc cơ đấy!
Phù Uyên lại nghĩ, mình trông cũng thường thôi, ở đây nói đẹp phải là Tư Vu mới đúng chứ! Đẹp điên đảo chúng sinh luôn!
Thấy vại giấm của Sở Tranh sắp đổ, Phù Uyên vội lên tiếng: “Thật tiếc, ta không có ý định nhận đệ tử.”
Tô Thanh Nhan mất mát đứng lên, song lại quỳ xuống trước mắt Sở Tranh, hỏi: “Vậy ý của tiên quân thế nào ạ?”
Sở Tranh: “…”
Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện tư chất của Tô Thanh Nhan rất tốt, cùng linh căn với hắn, tính ra rất thích hợp thu làm đệ tử.
“Ngươi muốn theo phương hướng nào?” – Hắn hỏi.
Tô Thanh Nhan trả lời: “Đệ tử muốn đi theo con đường kiếm tu ạ.”
Sở Tranh gật đầu, rời chỗ, đỡ nàng đứng lên. “Ngươi tên gì?”
“Đệ tử họ Tô, tên Thanh Nhan, đến từ thành Cửu Nguyệt ạ.”
“Từ nay ngươi chính thức trở thành đệ tử của ta.”
“Vâng, sư tôn.”
…
Cuối buổi chiều, trong khi Sở Tranh vẫn còn ở lại chủ điện thảo luận chuyện tông môn cùng Tư Vu, Phù Uyên lại đi tàng thư các, tính mượn vài cuốn sách về để tối đọc.
Lúc đi qua một cây cầu gỗ bắc qua hồ nước nhỏ, y thấy tiểu cô nương mà Sở Tranh đã nhận làm đồ đệ đang đứng cạnh một nam tử ở dưới một gốc hoa đào. Nam tử này che mặt nạ, vận tử y, khí chất cực kì sang quý. Bọn họ lời qua tiếng lại, Tô Thanh Nhan còn ôm bụng cười không ngớt.
Phù Uyên bỗng dưng nhận ra, hình như Tô Thanh Nhan là sư muội của mình. Y không tiện cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia nên không chào hỏi gì, thế nhưng Tô Thanh Nhan đã nhìn thấy y, vội vàng chạy qua.
“Tiên quân!”
Phù Uyên bất đắc dĩ nói: “Đã bảo rồi, ta không phải tiên quân gì hết, chỉ là người bình thường mà thôi.”
“A! Vậy… Vậy ta… Ta có thể biết tên của ca ca không?” Đổi xưng hô cũng nhanh gớm, từ tiên quân thành ca ca luôn!
Phù Uyên mỉm cười đáp: “Ta họ Phù.”
“Phù ca ca!” Tô Thanh Nhan vui vẻ reo lên.
“Sẽ còn gặp lại.”
Phù Uyên bỏ lại một câu rồi đi tàng thư các, khiến cho Tô Thanh Nhan ngẩn người một chỗ.
Nam tử vận tử y đeo mặt nạ đi tới bên cạnh nàng, thở dài bảo: “Nhan nhi, con thật là. Không để ý sau gáy hắn có dấu hôn sao? Hắn là hoa đã có chủ, con đừng phí tâm tư nữa.”
“A!” Tô Thanh Nhan hoảng sợ. “Nghĩa phụ, con…”
Tô Cảnh Tự vỗ bả vai con gái, nói: “Ngốc, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm, cứ chuyên tâm tu luyện đi. Sở Tranh vốn là một kiếm tu anh tài khó gặp, tương lai chắc chắn được người đời xưng tôn. Sau này thành tài, con về thành Cửu Nguyệt thừa kế vị trí thành chủ, tới lúc đó ta mở hội tỷ võ chiêu thân cho con, con lại lựa không xuể ấy chứ.”
“Vâng, con đã hiểu. Vậy khi nào người quay trở về thành Cửu Nguyệt?”
“Có lẽ bây giờ nghĩa phụ phải đi rồi.” Tô Cảnh Tự thở dài. “Ta sợ đi lâu trong thành loạn, không thể không về sớm được.”
“Dạ. Nghĩa phụ vạn dặm bình an. Người đợi con lên được Trúc cơ, con sẽ về Cửu Nguyệt thăm người…”
Tô Cảnh Tự chờ đợi bóng dáng tiểu cô nương khuất sau con đường về núi Minh Ưu, mới quay người đi.
Vừa quay lại, hắn ngạc nhiên nhìn thấy hai người đi qua trước mặt. Có vẻ như họ không để ý hắn mà chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng hắn… nhận ra người tóc bạc có chút quen thuộc.
Tô Cảnh Tự tiến lên mấy bước, duỗi tay chặn Bách Lí Vãn Giang, không nhanh không chậm nói: “Ta biết ngươi là người của gia tộc thần y Bách Lí.”
Hai người kia ngạc nhiên, lại đề phòng nhìn Tô Cảnh Tự. Bách Lí Vãn Giang lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tô Cảnh Tự không đáp, lạnh lùng nở nụ cười. Sau chiếc mặt nạ quỷ đáng sợ là đôi mắt uy nghiêm ác liệt, khiến bất cứ ai bị nhìn vào đều không khỏi sợ hãi.
Bách Lí Vãn Giang ngây ra như phỗng, lúc hoàn hồn lại thì Tô Cảnh Tự đã đi xa rồi.
Tư Vu lo lắng hỏi: “Vãn Giang, ngươi sao vậy? Ngươi biết hắn là ai sao?”
Bách Lí Vãn Giang cười khổ, lắc đầu không đáp. Tư Vu thấy hắn không muốn nói, đành thôi.
Đi một đoạn, tới một hành lang dài xuyên qua mấy công trình hoa mỹ, Bách Lí Vãn Giang bỗng dưng gọi: “Vô Khuyết?”
“Sao vậy?” – Tư Vu nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nếu ta phải về thần giới… Sau một năm… Không! Mười năm, thậm chí là một trăm năm, một ngàn năm, liệu ta có bị ngươi lãng quên hay không?” Bách Lí Vãn Giang hơi cụp mi, trong giọng nói của hắn pha chút u sầu khó giấu.