Chương 36: Ác độc
Phù Uyên đoán Tư Vu nhìn thấy một người khác qua y. Bởi vì giữa bọn họ không hề có quen biết, nhưng Tư Vu lại nhìn y tựa như kẻ thù không đội trời chung.
Một kiếm lao vút tới, Phù Uyên nâng kiếm lên đỡ.
Mọi người dưới đài chỉ nghe thấy một hai tiếng leng keng chát chúa rồi im bặt. Võ đài rộng lớn nay ảm đạm những luồng sương mù trắng xóa, Phù Uyên và Tư Vu đã không thấy đâu.
Phù Uyên đứng giữa trung tâm đám sương mù, dưới đất là thanh kiếm đã gãy làm mấy mảnh. Một chiêu của Tư Vu đã làm gãy chúng.
Y biết thừa Tư Vu đã tạo ra ảo cảnh ngăn cách với bên ngoài nên vô cùng thoải mái lên tiếng với khoảng sương mù trước mắt: “Ta không nhớ rõ lắm, không biết Vô Khuyết tiên tôn có thù oán gì sâu nặng với ta vậy?”
Không có ai đáp lại Phù Uyên, ngược lại quang cảnh chung quanh y đang thay đổi. Phù Uyên thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng hoang cháy đen, còn bầu trời phía trên rực đỏ như có cả một chảo lửa treo trên đầu. Nơi này nóng đến khủng khiếp, không người thường nào có thể chịu đựng được mức nhiệt độ cao như vậy cả.
Thế rồi mưa trút xuống như thác đổ.
Đó không phải mưa bình thường mà là cơn mưa bằng lửa. Những dòng “nước mưa” cháy rực ào ào rơi xuống, bùng lên trên mặt đất cằn cỗi. Phù Uyên bắt lửa như cành khô, thân thể y bị lửa nuốt trọn.
Y bình tĩnh nhìn bàn tay cháy xém của mình, khẽ cười một tiếng.
Ảo ảnh lại thay đổi. Trái ngược với cánh đồng hoang cháy rực vừa rồi, đây lại là một vùng băng tuyết trắng xóa bất tận. Cái lạnh ăn sâu vào trong xương tủy, Phù Uyên chỉ đứng một hồi đã không thể nhúc nhích vì tê cứng. Nhưng y không hề sợ hãi, thậm chí còn vô cùng bình thản chờ đợi ảo cảnh tiếp theo. Quả nhiên, cảnh tượng lại đổi thành một cái hố sâu chứa đầy ác quỷ. Chúng lao tới cắn xé Phù Uyên.
Dường như Tư Vu rất kiên nhẫn. Y muốn thử xem Phù Uyên sẽ sợ cái gì nên đã ra rất nhiều ảo cảnh đáng sợ khác nhau. Mà Phù Uyên thì cảm thấy nhàm chán, y thậm chí còn nhắm mắt lại chờ ảo cảnh qua đi.
“Ngươi không cảm thấy dùng những ảo cảnh này để dọa dẫm ta rất lãng xẹt ư?” Phù Uyên nhàm chán nói.
“Vậy như này thì sao?” – Tư Vu lạnh lùng đáp.
Cảnh tượng lại quay trở về võ đài ban đầu. Phù Uyên thấy rõ từng người, từng người một ở đây. Ai nấy đều kinh ngạc và sợ hãi, thậm chí còn có người hô to:
“Sư tổ… sư tổ muốn giết đệ tử sao?”
Nhất thời, Phù Uyên không thể phân biệt nổi mình đang ở hiện thực hay ảo cảnh nữa. Trong mắt y chỉ chứa hình ảnh Tư Vu đang kề thanh kiếm vào cổ một người.
Người nọ… là Sở Tranh!
Sở Tranh vận một bộ bạch y. Hắn rũ đầu qua một bên, để lộ gương mặt hốc hác và tái nhợt. Hai mắt hắn nhắm chặt lại, tay rũ xuống hai bên. Tư Vu nắm cổ áo hắn lôi đi tới trước mắt Phù Uyên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi sợ hắn chết không.”
Phù Uyên bình tĩnh đáp: “Ngươi không thể ra tay được. Hắn là đệ tử của ngươi.”
Nghe y nói vậy, Tư Vu đột nhiên cười như điên. “Sao ta lại không thể ra tay cơ chứ? Ngươi nhìn cho kĩ đây.”
Thanh kiếm trong tay Tư Vu nâng lên rồi chém xuống hướng bả vai của Sở Tranh.
Máu tươi tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả hai mắt Phù Uyên. Thấy Tư Vu còn định ra tay tiếp với Sở Tranh, Phù Uyên đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
Linh khí cuồn cuộn xuất hiện, tạo thành một vệt sáng dữ dội lao tới Tư Vu. Cùng lúc đó, Tư Vu biến mất.
Phù Uyên thẫn thờ nhìn khoảng không trước mắt. Võ đài làm gì có ai ngoài y. Chung quanh cũng không có ai la hét như vừa rồi mà họ chỉ tò mò nhìn lên đây. Y chợt nhận ra, cảnh tượng ban nãy cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi.
“Ta đã biết ngươi sợ gì rồi.” Giọng nói trầm thấp của Tư Vu vang lên giữa không trung. “Ngươi sợ hắn chết.”
Phù Uyên im lặng không nói gì. Tư Vu không để ý nhiều, nói tiếp: “Ngươi còn từng bị người ngươi yêu moi tim.”
Hai mắt Phù Uyên tối sầm lại. “Sao ngươi biết chuyện này?”
Tư Vu: “Bởi vì… hắn tặng trái tim đó cho ta mà.”
Một thanh kiếm lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo lao tới trái tim Phù Uyên.
…
Các đệ tử đang xem thí luyện ai nấy đều tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra trên võ đài, chỉ thấy một làn sương trắng xóa bao phủ.
Sở Tranh chạy vội từ bên ngoài trở lại, nghe nói Tư Vu cùng Phù Uyên giao đấu thì vô cùng lo lắng.
Đột nhiên, một làn sóng công kích vô cùng uy lực phát ra từ trên võ đài, khiến cho những tòa tiên các gần đó đổ nát, thậm chí gần như toàn bộ những người đang vây quanh đó đều bị hất văng ra xa. Các đệ tử cấp thấp đều bất tỉnh, ngay cả những tu sĩ bậc cao cũng có người bị chấn đến nội thương. Tình hình vô cùng rối loạn.
Một vài người may mắn tránh được một kiếp sợ hãi bàn tán: “Chuyện gì xảy ra thế? Không phải quy tắc là không sử dụng tu vi sao?”
“Ra chiêu có uy lực khủng khiếp như vậy chỉ có thể là sư tổ thôi, Phù Uyên sẽ không chết đấy chứ?”
Bọn họ nào đâu biết, người ra chiêu chính là Phù Uyên.
Cấm chế ngăn cách bên ngoài biến mất, Tư Vu cũng biến mất. Phù Uyên ôm ngực khụy trên đài, máu tươi thấm đẫm y phục đen khiến nó càng thêm sậm màu. Sắc mặt y trắng bệch, bàn tay ôm ngực đã nhuốm đầy máu.
Vừa rồi Tư Vu đâm một kiếm trúng vị trí trái tim Phù Uyên, chỉ cần sâu thêm một chút nữa thôi là y sẽ phải đi đời nhà ma.
“UYÊN NHI!!!”
Sở Tranh lạc giọng gào lên, lập tức phi tới ôm lấy Phù Uyên, run rẩy cầm máu cho y.
Phù Uyên sắp ngất đến nơi rồi, nhưng thấy Sở Tranh đến thì lại gắng gượng mở to mắt, thều thào nói: “Sư tôn đau lòng ta đến vậy ư?”
“Ngươi còn hỏi! Đau chết ta rồi.” – Sở Tranh khó chịu đáp. “Gắng gượng một chút, ta mang ngươi đi tìm y sư.”
…
Tư Vu cũng không khá hơn Phù Uyên là bao. Y đâm trúng Phù Uyên nhưng bản thân lại bị một chiêu của Phù Uyên làm cho nội thương nghiêm trọng, cũng suýt gục trên võ đài. Nhưng giữa lúc sương mù chưa tan đột nhiên có người xuất hiện mang Tư Vu đi.
Người nọ thả Tư Vu xuống ở một khu rừng, đẩy y dựa vào một thân cây Hắn đút cho Tư Vu một viên đan dược rồi truyền chân khí cho y.
“Hai người các ngươi… ai cũng ra tay độc ác quá thể, suýt nữa là ta phải nhặt xác rồi.”
Tư Vu đang mơ mơ màng màng đột nhiên mở to mắt, quát: “Là kẻ nào?”
Người nọ cười trầm thấp một tiếng, hơi cúi đầu nâng cằm Tư Vu lên để y thấy rõ mặt mình.
Đó là một nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi vận hắc y, tóc bạc mắt xanh, ngũ quan cực kì tuấn mỹ. Đặc biệt là đôi mắt kia của hắn như chất chứa cả một vùng biển sâu thăm thẳm.
“Tư Khuynh Nhan, ta là sứ giả Bách Lý Vãn Giang đến thu phục tiểu yêu tinh ngươi đó…” Hắn khẽ cười, còn có tâm trạng trêu chọc.
Tư Vu lập tức muốn vùng ra nhưng bị đối phương ấn chặt lên thân cây nên không thể động đậy. Y giận điên lên, gằn giọng nói: “Ai cho ngươi gọi ta bằng cái tên này!”
Bách Lý Vãn Giang bóp chặt cằm Tư Vu, hỏi: “Không lẽ chỉ có Phù Hi Thần mới có thể gọi cái tên này của ngươi?”
Nghe vậy, sắc mặt Tư Vu vô cùng vặn vẹo, sát khí ầm ầm dâng trào. Chung quanh y bỗng dưng nổi lên một cơn lốc màu đen, loáng thoáng thấy những bóng ác quỷ gào thét. Chúng lao tới, vây Bách Lý Vãn Giang lại cắn xé.
Tư Vu cười thành tiếng. Nụ cười của y vô cùng mê người nhưng cực kỳ độc ác. Y tựa như đóa hắc tâm liên, xinh đẹp nhưng hắc ám.
Bách Lý Vãn Giang lại dễ dàng phá tan vòng vây ác quỷ.
Hắn đau lòng nói: “Khuynh Nhan, ngươi hà cớ gì phải như vậy? Ngươi mau dừng lại đi, vẫn còn kịp, mọi thứ vẫn chưa đi quá xa. Ta có thể che chở cho ngươi, ngươi thu tay lại đi…”