Chương 35: Mê muội đến mất cả lí trí
(*Lưu ý, chương trước kể theo góc thứ ba của tác giả chứ không phải của Sở Chiêu nên Phù Uyên sẽ chỉ biết một vài chuyện thôi nha.)
“Từ nay về sau, nếu ta còn thấy ngươi dám xuất hiện ở đây nữa…”
“Không có lần sau, không có lần sau! Tiên quân tha mạng! Tha mạng!!!”
Sở Chiêu lo sợ Phù Uyên lại đánh mình, nên lập tức lê lết thân thể đầy những thương tích bỏ chạy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Phù Uyên tiễn ôn thần đi rồi mà vẫn rất buồn bực, cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Tuy y không biết phụ mẫu ruột thịt của mình là ai, nhưng y có một ngôi nhà, có phụ mẫu và mọi người nuông chiều từ nhỏ. Y không thể lấy cảm xúc của mình để hiểu được những gì Sở Tranh đã trải qua, nhưng y biết hắn rất khổ tâm.
…
Đêm nay phòng của Phù Uyên vẫn luôn sáng đèn.
Sở Tranh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thấy Phù Uyên nằm gục lên án thư. Một tay Phù Uyên thõng xuống, một tay đè lên mép tờ giấy trải trên bàn.
“Tiểu tổ tông? Uyên nhi?”
Sở Tranh khẽ gọi nhưng Phù Uyên không nghe thấy. Có lẽ vì quá mệt nên đối phương ngủ rất say. Hắn thấy dáng vẻ nằm gục lên bàn này của Phù Uyên hệt như thời gian lao lực học tập trước kia nên đau lòng đến run lên, nhẹ nhàng đi đến bên Phù Uyên. Hắn nhìn thoáng qua tờ giấy trải trên bàn, sau đó trái tim liền lỡ một nhịp.
Phù Uyên từng nói với Sở Tranh là đã thật lâu y không cầm bút vẽ tranh nữa. Nhưng bức tranh trên bàn kia lại vẽ dáng vẻ khi cười của Sở Tranh. Tuy chỉ dùng mực bình thường vẽ lên chứ không vẽ màu, thế nhưng bức tranh lại vô cùng tinh tế và sinh động.
Phù Uyên nằm một tư thế có vẻ như là rất khó chịu, vì thế dịch đầu qua một bên. Động tác này khiến y suýt nữa là rơi ra ngoài mép bàn, may mà Sở Tranh đứng bên cạnh đã đỡ lấy. Sở Tranh còn thuận tay chặn ngang bế Phù Uyên lên, ôm về phía giường ngủ. Hắn cởi giày cùng y phục bên ngoài của Phù Uyên ra, đắp chăn cho Phù Uyên cẩn thận rồi định rời đi.
“Sư tôn…”
Sở Tranh mới vừa quay đi hai bước đã nghe thấy giọng của Phù Uyên, bèn quay người lại. Hắn tưởng Phù Uyên đã tỉnh. Nhưng không, Phù Uyên đang nói mớ, cứ gọi đi gọi lại hai từ sư tôn. Sở Tranh cũng không đi nữa, quay về ngồi ở mép giường.
“Uyên nhi. Ngươi đang mơ thấy ta sao?”
Hắn khẽ thì thầm, rồi vươn tay vén những sợi tóc mai còn vương trên trán người đang say ngủ. Ánh mắt hắn ngập tràn sự si mê cùng ham muốn chiếm hữu điên cuồng, trân trân nhìn Phù Uyên như muốn nuốt đối phương vào bụng.
Đột nhiên, hắn cúi người hôn lên môi Phù Uyên. Đôi môi Phù Uyên mềm mại hơn tưởng tượng rất nhiều, còn có chút ướt át. Sở Tranh ban đầu chỉ là theo bản năng muốn nhẹ nhàng dây dưa một chút, nhưng Phù Uyên đột nhiên khẽ rên rỉ một tiếng, hé môi.
“Ưm.”
Sở Tranh gần như là bị âm thanh này làm cho phát điên. Hắn vươn tay giữ cằm Phù Uyên, vươn đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong xâm chiếm. Tất nhiên là hắn không có kinh nghiệm mà chỉ làm theo lí trí. Điều khiến hắn phát hỏa nhất chính là Phù Uyên dù đang ngủ cũng đáp lại nụ hôn này. Hai người dây dưa môi lưỡi hồi lâu, sau đó có lẽ vì hô hấp không thuận nên Phù Uyên đã cắn hắn một cái.
Sở Tranh bị cắn đầu lưỡi, không những không thấy đau mà vị máu tươi còn khiến hắn điên cuồng hơn. Hắn hôn thêm một chốc nữa mới nuối tiếc rời ra. Bàn tay hắn dời lên, khẽ mân mê đôi môi bị hắn chà đạp một hồi kia, cảm thấy trong lòng có lửa nóng bốc lên. Hắn cũng chẳng phải là người thanh tâm quả dục gì đó, tất nhiên là có dục vọng với người mình yêu rồi…
Cảm thấy nếu mình cứ lưu luyến ở lại thì sẽ không xong, Sở Tranh bèn tắt đèn trong phòng rồi rời đi.
Trước khi đi, hắn còn nhỏ giọng thì thầm: “Uyên nhi, ta thích ngươi.”
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Phù Uyên bỗng dưng mở to hai mắt.
Phòng mờ tối thấy không rõ lắm. Đôi mắt Phù Uyên trông mê man ánh nước như chưa tỉnh ngủ, nhưng biểu hiện trên mặt lại không hề như vậy.
Y khẽ mân mê bờ môi hãy còn sưng đỏ của mình, đột nhiên cười khổ một tiếng. Y vẫn luôn cho rằng Sở Tranh đối với mình là sư đồ như thân thích, đâu ngờ…
“Sư tôn tội tình gì chứ?”
…
Tới ngày khảo nghiệm thứ hai, Phù Uyên vẫn không gặp được Sở Tranh.
Mà thật ra, Phù Uyên cũng không dám gặp hắn.
Từ đêm hôm kia, bản thân Phù Uyên cứ như người mất hồn vậy. Thậm chí y còn chẳng nhớ rõ sự tình ngày khảo nghiệm phù tu đầu tiên, chỉ biết là mình không bị loại còn xếp hạng bao nhiêu thì chẳng rõ.
Lúc khảo nghiệm kiếm thuật vì mang phiếu trống nên lượt của Phù Uyên là lượt cuối cùng. Vậy nên cuối chiều y mới rời núi, đi đến võ đài.
Thật khéo, hai người đang giao đấu trên đài lại là Diệp Bạch Thanh và Miên Tích. Một bên là nam tử cao lớn anh tuấn, một bên là cô nương nhỏ tuổi xinh đẹp. Trông thì có vẻ lệch đũa, nhưng chiêu thức của cả hai lại khiến người ta phải giật mình. Kiếm thi đấu là tông môn phát, cùng với kiếm các đệ tử luyện thi tập thường ngày là một loại nên đều có các số liệu như nhau cả: dài mảnh và sắc bén. Hai thanh kiếm va chạm liên tục khiến người xem hoa cả mắt.
Luận kiếm lần này không so tu vi. Ban đầu Diệp Bạch Thanh còn nghĩ nhường nhịn tiểu sư muội này, nếu thua được thì thua, đấu vòng hai cũng không sao. Nhưng mới qua hai chiêu, nét mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Đường kiếm của Diệp Bạch Thanh thiên về biến ảo khôn lường, nhanh đến mức người ta khó mà nhìn rõ. Miên Tích thì ngược lại hoàn toàn. Nhìn qua thì nàng như là cả kiếm cũng không cầm chắc, chiêu thức không rõ ràng. So tốc độ ra chiêu với Diệp Bạch Thanh thì tốc độ của nàng quá chậm. Thế nhưng lần nào nàng cũng vừa kịp lúc phá giải chiêu thức của hắn.
Hai người đấu đến không phân thắng bại.
Bỗng dưng, Miên Tích nghiêng người lui về phía sau, mũi kiếm cũng vạch thành đường trên sàn đấu. Sau đó nàng đột nhiên thay đổi chiêu thức từ chậm chạp phòng thủ thành chủ động tấn công, ra chiêu liên tục, tốc độ ra chiêu phải nói là nhanh đến phát sợ.
Người vây xem lặng ngắt như tờ. Tận cho đến lúc thanh kiếm trên tay Diệp Bạch Thanh bị gãy nát thành bốn mảnh, sau đó Diệp Bạch Thanh khụy một gối trên đài, người ta mới reo hò ầm ĩ.
Người chủ trì khảo nghiệm hô lên: “Khảo nghiệm đệ tử kiếm tu, trận cuối cùng thứ ba mươi* Miên Tích thắng Diệp Bạch Thanh!”
(*như chương trước đã nhắc, kiếm tu thi riêng)
Phù Uyên đứng khá xa võ đài nhưng nhìn thấy rõ ràng trận đấu vừa rồi, trong lòng không khỏi mơ hồ. Miên Tích được lắm, thế mà hôm nọ còn đến nhờ y chỉ dạy! Với cái trình gà mờ luyện qua loa của Phù Uyên, nếu lên so chiêu với nàng hoặc Diệp Bạch Thanh thì thật sự là không được!
“Lượt tiếp theo, Phù Uyên núi Minh Ưu.”
Phù Uyên vận một thân y phục đen gọn gàng, không nhanh không chậm bước lên đài. Thanh kiếm tông môn phát cũng bay tới, bị Phù Uyên bắt lấy.
Vì Phù Uyên rút phiếu trống cho nên phía Vô Cực tiên tông sẽ có sắp xếp đối thủ riêng vừa tầm cho y. Nhưng mãi vẫn không thấy người chủ trì nhắc thêm câu gì, khiến Phù Uyên bắt đầu hoài nghi có phải y sẽ đấu với không khí hay không?
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên:
“Đệ tử Phù Uyên núi Minh Ưu, sư tổ đích thân khảo nghiệm!”
Tư Vu bỗng dưng xuất hiện, cầm một thanh kiếm đứng đối diện Phù Uyên, mũi kiếm hướng xuống mặt đất.
Không chỉ Phù Uyên, tất cả mọi người đều giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Tư Vu.