Chương 2
Tôi choáng váng, hai tay ôm lấy cặp chảo của mình rồi xoa nhẹ. Chắc không đến mức gãy xương đâu ha?
Nhưng mà, cái cảnh tượng anh đuổi em chạy, hai người đàn ông oai phong lẫm liệt đấu đá nhau vì một cô gái xinh đẹp lại yếu ớt, làm tôi không những không hết đau mà còn điên muốn c.ắt tiết bọn họ.
Thằng ch.ó Trần Kiến Công khốn kiếp, không thể tin được hắn lại dám phản bội tôi ngay lúc này, ngay trong show trực tiếp!!
Cmn, may là lúc hắn chạy đi cameraman đã lia máy theo hắn rồi, căn bản là không có quay được tôi. Nhưng còn fan của tôi nữa mà, kiểu gì họ chẳng biết hắn bỏ tôi ngã sml để chạy theo tiếng gọi của con đi.ên à nhầm con tim.
Thôi xong, hết cứu.
Tôi đoán chắc phòng live đang bùng nổ thế này rồi
[Áaaaaa, Trần ca đang tranh giành Đình Đình với Giang ảnh đế!!!]
[Đây chính là “tình tay ba” trong truyền thuyết sao??!!]
[Tôi chèo thuyền Trần Đình nhaaaaaa!! Ai theo tui hong??]
[Đừng mơ, tui chung thủy với ánh mắt thâm tình của Giang tổng!]
[Hú hú hú, chắc sắp có phim mới rồi,tui đoán chắc tên phim sẽ là “Tình tay ba giới showbiz”]
[Ai còn nhớ Hoa Diệu tỷ tỷ hong?]
[Trần Đình CP!!!!]
[Giang Đình CP!!!!]
Vâng vâng, tôi làm gì có chỗ đứng ở đây, chỉ có chỗ ngã xuống thôi. Cmn mông đã đau thì chớ mà lại còn phải ăn cơm cún của bạn trai cũ + đối tượng xào CP hiện tại với đàn em tiểu hoa đán của mình, gì đây, tình tiết cẩu huyết mới trong truyện bá đạo tổng tài à??
Nhưng mà thế thì sao? Cơn giận đang đi.ên cuồng trào lên trong người tôi đây này. Thằng ch.ó gh.ẻ Trần Kiến Công kia rốt cuộc lụy tình Triệu Hâm Đình đến mức này à? Trong khi tôi ngã suýt gãy xương thì hắn lại chạy đi diễn phim “tình yêu rực lửa ngang trái” với đối thủ của tôi, đầu óc bị nặn thành cục đất sét tròn vo láng mịn như mông em bé rồi sao??
Được lắm, bây giờ tôi chỉ còn nước ném hết đám thần kinh ấy xuống ao thôi, bọn khốn ạ.
Tôi đứng dậy phủi mông, cả đoàn chỉ có duy nhất bé trợ lý của tôi chạy đến đỡ và ân cần hỏi han tôi. Nhưng mà bé yêu ơi, cái chị cần bây giờ không phải lời thăm hỏi đáng yêu ấy, mà là một cây dùi cui cơ.
À mà thôi, chị đây cũng tự tạo ra một cây được.
Tôi mỉm cười xoa đầu cô bé, thì thầm vào tai bé. Cô bé hơi hoảng hốt nhưng khi thấy vẻ mặt như ma như quỷ của tôi thì không dám hó hé câu nào, đành phải chạy tới chỗ người quay phim, nói vài điều với ông ta.
Người quay phim nhìn tôi khó hiểu nhưng cũng gật đầu, tôi liền sửa sang lại tóc rồi đi đến chỗ ông ta.
Tôi hít một hơi thật sâu, và kêu ầm lên trước máy quay
“Mọi người ơiii, cuối cùng Tiểu Trần cũng chịu nói ra lòng mình rồiii!! Cái người này thật là, yêu đương với Đình Đình những 4 năm mà nhút nhát quá đi, khiến cô ấy giận đến mức bỏ đi tìm Giang ca giả yêu đương gần 3 tháng mới dám nói yêu cô ấy, mọi người hãy cổ vũ họ quay lại với nhau đi nào!!!”
Khung cảnh vùng sơn cước rộng lớn bất chợt yên tĩnh lạ thường, đến cả tiếng gió thổi qua tóc tôi cũng vang tiếng. Để tôi đoán xem, ý kiến của mọi người sau màn hình chắc chắn sẽ là:
[Áaaaaaa, tôi nghe nhầm mà, nghe nhầm thôi mà phải không????????]
[Người anh em, cậu nói vậy chính là bảo tất cả người xem hiện giờ đều có vấn đề về tai đó!!!!]
[Vậy là Đình Đình đã yêu đương với Trần Kiến Công được 4 năm rồi sao???]
[Nếu theo lời Hoa Diệu thì Triệu Hâm Đình đây là cố tình tìm Giang ca nhà chúng tôi để làm thế thân à??]
[Lầu trên nói khó nghe thế, biết đâu Giang tổng chỉ giúp đỡ Đình Đình khiến Trần Kiến Công ghen thôi?]
[Vậy ra Trần ca của chúng tui đã có ny rồi ư… QAQ]
[Nhưng mà Triệu Hâm Đình dây dưa với Giang Trục Lưu lâu như vậy, có thật là chỉ vì Trần Kiến Công không??]
[Đang định hỏi luôn nè, đối với việc mập mờ với trai đẹp 1m8 body 8 múi là ảnh đế vạn người mê thì đổi lại là tôi cũng rất sẵn lòng quay xe!!]
[Nhưng tôi lại cảm thấy không đúng lắm, theo lời Diệu tỷ thì có lẽ Triệu Hâm Đình vẫn còn yêu Trần Kiến Công, thế mà lại mập mờ với Giang Trục Lưu, lại còn có tình cảm với anh ta, chẳng phải đó là bắt cá hai tay sao?]
[Aizz, thời buổi này làm gì có mấy người chỉ yêu duy nhất một người?]
Ừm ừm, đại khái chắc sẽ như vậy.
Tôi liếc nhìn xung quanh, không chỉ ba người não quả nho kia tái xanh mặt mày mà cả đoàn phim cũng bàng hoàng không kém. Hừm, đây mới chỉ là mở đầu thôi nha.
Quả nhiên vẫn là Giang Trục Lưu phản ứng nhanh, anh ta cắm thẳng ánh mắt sắc bén lạnh lùng pha chút khó hiểu vào tôi, giọng nói không cao không thấp chất vấn tôi
“Cô Hoa hình như hiểu lầm gì đó rồi? Đình Đình vốn luôn độc thân mà, làm sao lại đang yêu đương với anh Trần đây chứ?”
Tôi đắc chí cười thầm một chút rồi giả bộ ngạc nhiên, ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa trợn tròn mắt nhìn anh ta, cất giọng hỏi đầy sửng sốt “Hả? Chẳng lẽ anh Giang không biết sao?? Đình Đình với Tiểu Trần yêu nhau được 4 năm rồi đó, tôi còn có ảnh họ chụp chung khi đang đi du lịch mà. Đây này, anh xem xem.”
Thật may là khi đến nhà riêng của Trần Kiến Công, tôi đã nhân lúc hắn đi rót nước để nhanh tay chụp lại mấy bức ảnh của hắn và Triệu Hâm Đình đặt trên bàn TV. Thực ra mục đích ban đầu của tôi khi chụp lại là để sau này dằn mặt cô ta nhưng ông trời quay xe gắt quá đỡ thế quái nào được, thế là đành phải xuất chiêu thôi.
Ba người họ vội chạy tới giật điện thoại của tôi, Giang Trục Lưu nhanh tay hơn nên cầm trước, tay và mắt lướt lướt đống ảnh tôi chụp lại. Khuôn mặt góc cạnh của anh ta ngay lập tức xám đen lại, anh ta xem xong thì trả lại cho tôi, mắt thì nhìn Triệu Hâm Đình với ý vị sâu xa.
Trần Kiến Công bên này thì không nể nang gì tức giận nghiến răng nghiến lợi lườm tôi, nhưng mà tôi là ai kia chứ? Xin lỗi, tôi bị mù khi thấy ch.ó, cụ thể là con ch.ó tên Trần Kiến Công biết tạo dáng.
Tôi lại ra vẻ ngạc nhiên, nói tiếp với bọn họ “Thực ra tôi đang giúp Tiểu Trần theo đuổi lại Đình Đình đó, cậu ấy cũng không có nói với tôi là Đình Đình đã chia tay với cậu ấy rồi nên tôi cũng không biết. Vậy là sao Tiểu Trần?”
“Cái này… tôi không…” Trần Kiến Công mặt đỏ như cà chua thối, cúi gằm mặt chắc là đang kiếm cớ giải thích.
Hehe, các em còn non và xanh lắm. Quả thực lúc tôi đến tìm hắn, tôi cũng chỉ nói là muốn hợp tác với cậu ta để xào CP cùng với Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình thôi, kì thực chính cậu ta mới là người cố lợi dụng tôi để khiến cô ta ghen đấy chứ, cả hai đều không đề cập đến chuyện chia tay hay mối quan hệ của tôi với Giang Trục Lưu, nên là Trần Kiến Công ơi, tất cả là tại em ng.u thôi.
Triệu Hâm Đình bên cạnh cũng xấu hổ không kém, cô ta khẽ giật tay áo của Giang Trục Lưu, thế là anh ta nhìn về phía người quay phim, ý muốn tắt máy.
Ngay khi máy quay được bỏ xuống, không khí xung quanh càng lạnh hơn. Aiyo, lạnh quá đi, trái tim tôi chìm dần trong băng giá~
Trần Kiến Công vẻ mặt rất tức giận nhưng cố nhịn, gằn giọng hỏi tôi “Hoa Diệu, cô cố ý đúng không?”
Tôi làm vẻ ngây thơ, tay đặt lên má, nhìn hắn bằng đôi mắt tròn vo “Hả, chẳng phải là cậu chạy đến chỗ bọn họ trước sao? Cho nên tôi tưởng đây là thời điểm thích hợp để cổ vũ cậu đó chứ, ai mà biết được cậu với Đình Đình thực ra đã chia tay rồi~”
“Chị Hoa Diệu!!” Triệu Hâm Đình hét ầm lên, nhìn tôi bằng đôi mắt ngập nước đầy hận thù, đây là lần đầu tiên cô ta thể hiện rõ ràng địch ý với tôi như vậy.
Cái gì, hét cái gì? Tìm không ra lí do để mắng tôi, cho nên cô ta liền vụt chạy đi, theo sau là Trần Kiến Công và vài người khác ở đoàn phim.
Chỉ còn tôi, Giang Trục Lưu và bé trợ lý của tôi đang bối rối đứng ở xa xa cùng hai người khác. Giang Trục Lưu nhíu mày, đúng là ánh mắt trước đây khi chưa hẹn hò với tôi rồi. Tôi cũng không kiêng nể gì nhìn lại anh ta, còn cố ý ra vẻ thách thức. Anh ta hất cằm trịch thượng, lạnh lùng nói với tôi “Hoa Diệu, đây là tự em chuốc lấy.”
“Trách thì trách người hoành đao đoạt ái*, và cũng trách kẻ để cho người kia múa đao.”
*Hoành đao đoạt ái: (cầm ngang đao đoạt ái tình) chỉ kẻ thứ 3 chen chân vào một mối quan hệ, ở đây nữ chính ám chỉ Triệu Hâm Đình là kẻ cầm đao và Giang Trục Lưu là người để cho cô ta diễn trò.
Anh biết Triệu Hâm Đình biết chúng ta yêu nhau, nhưng lại cùng cô ta diễn trò tình ái trước mặt tôi, còn đòi tôi thông cảm cho hai người sao? Đúng là làm tôi bất khả tư nghị* rồi.
*Bất khả tư nghị: Không thể tưởng tượng nổi.
Giang Trục Lưu vẻ mặt khó coi, thở dài nói “Tối nay về giải thích đi, là em hồ ngôn loạn ngữ, xin lỗi chúng tôi, tôi còn có thể thủ hạ lưu tình. Em cũng đừng có làm loạn nữa, quay về đi, tôi tha thứ cho việc em bỏ đi rồi.”
Tôi shock tận óc.
Chia tay mấy tháng rồi mà hắn vẫn nghĩ là tôi giận dỗi thôi á??? Cmn thằng này điên rồi!!!
Mà cái quái gì cơ?? Xin lỗi bọn họ á?? Tôi làm gì sai mà phải xin lỗi, là bọn họ cãi nhau trước mà, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hơn nữa, chẳng phải chính bọn họ mới là người có lỗi với tôi sao?? Giang Trục Lưu ngang nhiên mập mờ với người khác trước mặt tôi, Triệu Hâm Đình ngang nhiên cướp người của tôi, Trần Kiến Công thì ngang nhiên phản bội tôi, bọn họ còn chưa quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ mà còn dám đòi tôi xin lỗi á???
Đ.ụ m.ẹ, muốn gi.ết người.
Tôi nghiến răng đầy giận dữ, gằn giọng nói “Mong anh nhận thức cho rõ, chúng ta chia tay rồi!!! Còn nữa, ba người hiên ngang phản bội tôi, chế nhạo tôi, tại sao tôi phải xin lỗi?? Giang Trục Lưu, năm xưa tôi đúng là đồ khuyết t.ật mới nhìn trúng thằng khốn kiếp nhà anh!!”
Nói xong tôi liền bỏ đi, không thèm nghe thêm câu nào của Giang Trục Lưu nữa.
Điên thật, không ngờ tôi đã yêu thằng ch.ó này những 6 năm trời, lúc chia tay lại còn đau khổ nữa đấy.
Thực sự… đúng là không đáng…
– —–
Quả nhiên là Giang Trục Lưu, ai làm anh ta phiền lòng đều sẽ bị anh ta trả thù, kể cả bạn gái cũ là tôi.
Đầu tiên anh ta lên mạng giải thích về việc hôm đó, đại khái là Triệu Hâm Đình vốn đã chia tay với Trần Kiến Công, chỉ là anh ta không phục, liền hợp tác với tôi để làm cô ta ghen tuông với hi vọng cô ta vẫn còn chút tình cảm với hắn, nhưng Triệu Hâm Đình vốn đã bí mật yêu đương với Giang Trục Lưu được 2 tuần rồi. Lời giải thích được lên kịch bản rất chặt chẽ, y như một bộ phim vậy, trong đó Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình là nhân vật chính, Trần Kiến Công là nam phụ thâm tình, còn tôi chỉ là background cho cuộc tình tay ba của bọn họ.
Thế là mạng xã hội bùng nổ, đa số mọi người đều thích thú cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu đẹp, khen Triệu Hâm Đình được nhiều người ái mộ, Giang Trục Lưu là mẫu bạn trai lý tưởng, Trần Kiến Công là nam chính ngôn tình ngược tâm…
Còn tôi á?? Ăn ch.ửi chứ sao nữa.
Trần Kiến Công nổi điên vì tôi đã khiến anh ta bẽ mặt nên anh ta liền chĩa súng về phía tôi.
Anh ta đăng trên tài khoản của mình, ý nói ban đầu là chúng tôi hợp tác với nhau thật, nhưng sau đó tôi lại có tình cảm không nên có với anh ta, bắt đầu theo đuổi anh ta dù biết anh ta đã có người trong lòng rồi, còn làm đủ thứ chuyện khùng điên. Anh ta thậm chí còn đăng bức hình tôi nhét mì gà đầy mồm, ẩn ý nói tôi là người phụ nữ vô duyên, ăn uống như thuồng luồng.
Được rồi được rồi, khỏi cần nói cũng biết tôi bị làm sao rồi. Dân mạng tán loạn mắng tôi chen chân vào cuộc tình tay ba kia, vài nhãn hiệu hủy hợp đồng quảng cáo, rồi đủ các thể loại gièm pha…
Đỉnh điểm là tối hôm nay, khi chúng tôi đi ăn mừng, quản lý của tôi Tô Liễu đã thẳng thừng đề nghị tôi nhường vai nữ chính sắp tới của bộ phim <<Từ bỏ>> cho Triệu Hâm Đình.
Tôi đơ luôn.
Cơ mà não tôi không có đơ. Nhường á?? Cmn cái gì cơ??? Tôi nhận rồi, đạo diễn cũng công bố diễn viên rồi, bắt tôi nhường á??? Thế thì tôi còn cái gì?? Tôi tốn công thức đến 3h sáng mỗi ngày để luyện tập cho vai diễn, giờ bắt tôi nhường là tôi phải nhường á???
Triệu Hâm Đình rốt cuộc là thứ ch.ết tiệt gì mà đòi tôi phải hi sinh vai diễn vì cô ta??? Thần thánh giáng thế nào đây??? Cũng chỉ kém tôi có 2 tuổi mà cái gì cũng đòi tôi nhường, cô ta là trẻ con à???
Không thể tin được, tôi thực sự… hụt hẫng.
Đến cả quản lý cũng bán đứng tôi vì tiền và Triệu Hâm Đình, rốt cuộc tôi phải làm gì?…
“Cho nên tôi đã không kiềm chế được mà t.át cô ta.”
Tôi dựng ngược chai rượu, nuốt cho bằng hết chất lỏng cay xè mùi đào. Kiều Nguyệt Ly ngồi bên cạnh không uống, cậu ta mân mê chai rượu trong tay, đôi mắt to lấp lánh với hàng mi dài hơn cả tôi nhìn vào khoảng không vô định.
Chúng tôi yên lặng ngồi trên hàng ghế đối diện với mặt hồ. Nước trong hồ hơi gợn sóng, làm mờ hình ảnh phản chiếu của những tòa nhà sáng choang ánh đèn, càng làm cho thành phố thêm hoa lệ.
Tôi muốn uống cho thỏa thích, đằng nào ngày mai tin tức tôi ức hiếp quản lý của mình cũng sẽ bị tung ra, chắc chắn tôi sẽ bị đóng băng. Không chừng đây cũng là kế hoạch của công ty, họ muốn tìm một nguồn tài nguyên tốt hơn để thay thế tôi cũng được thôi, nhưng mà tôi cũng đã kiếm được không ít danh tiếng tốt cho họ mà…
“Chị cứ khóc đi, em ở đây cùng chị.”
Một ngón tay thon dài, trắng hồng chạm nhẹ lên đuôi mắt tôi khiến tôi hơi giật mình.
Kiều Nguyệt Ly nghiêng người đối diện với tôi, ánh mắt đong đầy ý vị sâu xa nhìn thẳng vào tôi.
Trong giây lát, có một thứ gì đó đã ngưng đọng.