Chương 49: Gặp mẹ chồng
Bắc Đường Du cảm thấy sự việc hệ trọng nên nghiêm túc gật đầu.
Con mèo mệt mỏi nhướn người lên phát ra tiếng: “Chi Danh, ta cứ thế này mà đi liệu có ổn không? Ngươi sẽ không sao chứ?”
Bắc Đường Du che miệng lại. Con mèo này còn biết nói chuyện sao?
Phong Chi Danh trấn an hắn bằng ánh mắt rồi nói với con mèo: “Tam Nương yên tâm đi. Ta dùng một chiếc đuôi của ngươi tạo thành hình nộm vĩnh viễn không biến mất. Nó sẽ thay ngươi chịu giam cầm tiếp tục ở Quan Tinh Các. Nếu thật có một ngày bị bại lộ, đó cũng là chuyện sau khi ta không còn làm quốc sư và ngươi đã cao bay xa chạy rồi, vậy có gì đáng để lo? Chỉ là tạm thời ngươi không thể hiện lại hình người, nhưng ta tin với pháp lực của ngươi, vết thương sẽ nhanh chóng tự lành lặn. Con đường sau này nhớ phải bảo trọng. Ta chỉ giúp được ngươi đến đây thôi.”
Con mèo định đáp trả nhưng bị Phong Chi Danh ngắt ngang: “Lời đa tạ thì không cần nói. Ngươi mệt rồi, tịnh dưỡng vẫn là điều cần thiết hơn.”
Phong Chi Danh đem con mèo bỏ vào lồng và che kín vải lại. Sau đó, y cùng Bắc Đường Du rời khỏi luyện dược đường về phòng ngủ.
Phong Chi Danh tắm xong mới bước ra ngoài, trên tóc vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti chầm chậm nhỏ xuống. Trong lúc Bắc Đường Du đang tỉ mỉ giúp y lau khô từng sợi trên giường, y bèn lên tiếng: “Ngươi không hỏi ta gì sao? Bình thường chẳng phải có nhiều câu hỏi lắm sao?”
“Lúc đầu ta cũng muốn hỏi nhưng sau nghĩ lại dường như không quan trọng lắm để hỏi. Phu quân làm chuyện gì ta đều ủng hộ hết. À, lúc ta đến phủ của Trường Lân, Cố tướng quân không có ở đó, hình như bị kéo đi nhậm chức rồi. Ta nghĩ Trường Lân sẽ tự nói lại thôi, dù sao ta cũng mang danh thăm hỏi ngài ấy nên mới đến.”
Phong Chi Danh gật đầu: “Vậy cũng được. Trường Lân có đang bày trò quỷ gì không?”
Bắc Đường Du chột dạ: “Sao ngươi lại hỏi vậy?”
“Thật sự có trò quỷ sao? Ta cảm thấy y chẳng bao giờ chịu ngồi yên không phá phách gì cả.”
“Y và Cố tướng quân đang sống chết vì một con báo.” Bắc Đường Du tóm gọn sự tình kể lại nhưng không nhắc đến cách mà hắn đã bày cho Tiêu Trường Lân.
“Hai người đó muốn yên ổn cũng khó. Thôi kệ bọn họ đi, cãi nhau cũng là một tình thú.”
Bắc Đường Du bỏ khăn xuống giường, chồm lên bả vai Phong Chi Danh thổi khí vào tai y: “Quốc sư đại nhân nói hay nhỉ? Cãi nhau cũng là một tình thú sao? Xem ra kinh nghiệm chẳng hề ít ỏi gì về mảng này.”
“Quốc sư phu nhân lại muốn ám chỉ điều gì?” Phong Chi Danh nựng cằm hắn hỏi trêu.
“Quốc sư có bao giờ ghen chưa?”
“Phu nhân tốt như vậy vì sao bản quốc sư phải ghen?”
“Đáng trách ta mơ mộng hão huyền rồi. Ngủ thôi!”
Bắc Đường Du nằm xuống một góc giường, không hiểu sao tự dưng thấy bực mình vô cùng. Phong Chi Danh nghiêng người hôn lên má hắn rồi buông màn nằm theo. Hắn tự sờ vào má, nửa giận nửa buồn cười, tâm tình mâu thuẫn, cuối cùng kết luận chỉ càng thêm bị dụ hoặc thôi. Trình độ chơi đùa người khác của quốc sư vẫn luôn cao thâm thế đấy.
Trời vừa sáng, không đợi Phong Chi Danh nhắc lại, Bắc Đường Du đã kéo Sài Thất đi làm việc mà y giao phó. Tầm trưa về tới không thấy Phong Chi Danh đâu cả nhưng một canh giờ sau thì phủ quốc sư lại có khách đến thăm đột ngột. Sài Thất nói với hắn đó chính là An Dung trưởng công chúa và ma ma thân cận của bà Thường thị. Người tu hành đương nhiên không cần kẻ hầu người hạ nhưng vì trưởng công chúa bất tiện ở mắt, Thường thị tình nguyện đi theo bà tu hành như một người bầu bạn sớm hôm.
Bắc Đường Du phát run khi lần đầu tiên diện kiến mẹ chồng, nhất là khi Phong Chi Danh không có ở bên cạnh bao che cho hắn. Hắn khiêm tốn lễ độ đón tiếp bà, mọi việc đều khép nép dè chừng, thậm chí đi cũng không dám đi ngang hàng sợ bà phật ý.
Trưởng công chúa không nhìn thấy nhưng tai mũi vẫn còn tinh tường vô cùng. Bà đi đứng khoan thai không khác gì người bình thường sáng mắt, chỉ khi nào có vật cản chắn đường mới cần Thường thị nhắc nhở trước một tiếng.
Khi trưởng công chúa đã yên vị ở đại sảnh, Thường thị mới nhìn đến Sài Thất cười bảo: “Tiểu Thất của chúng ta cao hơn trước rất nhiều, sắp cao bằng quốc sư luôn rồi.”
Sài Thất cười rộ hỏi: “Thường ma ma có đem bánh tới không?” Sẵn quay sang giới thiệu với Bắc Đường Du: “Phu nhân chưa biết tay nghề của Thường ma ma rất đỉnh đó nha, bánh do người làm luôn ngon nhất kinh thành này.”
Thường thị nói: “Ta làm rất nhiều, đều để trên xe ngựa cả. Ngươi đi lấy đi, pha thêm ít trà mang lên cùng bánh để phu nhân nếm thử xem có vừa khẩu vị không.”
Sài Thất vui vẻ đi ngay. Bắc Đường Du bị bỏ lại một mình cùng hai vị trưởng bối, da đầu buốt lạnh, thầm nghĩ phen này chết hắn rồi. Hắn ngay cả ngồi cũng không dám, chỉ biết đứng nắm hai tay hoang mang.
Trưởng công chua hiền hòa hướng hắn nói: “Con ngoan, đến đây cho ta sờ thử.”
Bắc Đường Du tiến lên vài bước. Bà vươn tay sờ vào khuôn mặt hắn đánh giá rồi nói với Thường thị bên cạnh: “Là một đứa trẻ thanh tú nhỉ?”
Thường thị gật đầu: “Phu nhân rất thanh tú, mắt nhìn người của quốc sư luôn cao mà.”
“Danh nhi là đứa trẻ tài giỏi, trước giờ ta cũng chưa từng phải lo lắng gì cho nó, chỉ là mệnh của nó vì đời trước bọn ta mà bị liên lụy rồi.”
Trưởng công chúa vỗ tay Thường thị một cái, Thường thị lập tức hiểu ý nói: “Ta đi xem thử Tiểu Thất có cần giúp đỡ gì không.”
Lại thêm một người rời khỏi, trái tim Bắc Đường Du như bị thóp lại thêm một lần, càng lúng túng hơn.
“Đừng sợ, ta không có ác ý gì với con cả.” Trưởng công chúa nghe được nhịp tim bất thường của hắn đành phải mỉm cười một cái hòa hoãn bầu không khí. Thật ra bà không thích cười cho lắm. “Con biết Danh nhi bị bệnh không?”
Bắc Đường Du thành thật đáp: “Phu quân từng kể qua với con rồi.”
“Ý của ta không phải vậy. Căn bệnh truyền đời ngại tiếp xúc của Phong gia vốn đã chẳng còn là bí mật gì nữa. Phong gia lại liên hệ nhiều với hoàng thất, cho nên hầu như người trong hoàng thất đều biết, bằng hữu xung quanh ta và phụ thân Danh nhi cũng biết. Thế nhưng, bọn họ không biết căn bệnh này sẽ chết người, cùng lắm chỉ nghĩ đó là một căn bệnh bất trị gây thống khổ cho người bệnh, cuối cùng không tự chữa lành được u uẩn tích tụ tâm phế mà chết. Hay nói cách khác, cái chết trong lòng họ nghĩ chỉ là chết về mặt tinh thần. Thực tế thì không phải vậy. Hơn cả dịch bệnh, căn bệnh này giày vò thể xác, ăn mòn tâm trí, đã khiến cho Phong gia từ bao đời qua gần như tuyệt hậu. Người bên ngoài hiển nhiên cũng từng nghi ngờ vì sao nam nhân Phong gia luôn chết trẻ nhưng vì không phải chuyện của họ, cũng không tìm được lý do, cho nên không mấy bận tâm nhiều. Phụ thân của Danh nhi đã tự sát vì không muốn trở thành quái vật điên loạn lục thân bất nhận, Danh nhi của tương lai cũng có thể sẽ trở thành như vậy. Những điều này con đã biết chưa?”
“Con biết. Phu quân là người lương thiện, ngay từ đầu đã nói rõ với con để tránh con sau này phải hối hận. Tuy nhiên, con tình nguyện ở bên cạnh phu quân, một đời này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không hối hận, chỉ xin trưởng công chúa đừng chia cách bọn con.” Bắc Đường Du hạ gối quỳ xuống trước mặt bà, moi hết tâm can ra để nói. Bà là thân mẫu của người mà hắn yêu thương, thật lòng hắn rất muốn có được sự thừa nhận và chúc phúc từ bà.
Trưởng công chúa bất động thanh sắc, chỉ hỏi: “Vì sao con nghĩ ta sẽ chia cách các con? Nếu Danh nhi yêu thương con và con cũng yêu thương nó, ta chia cách các con làm gì?”
“Vì con là nam nhân.” Bắc Đường Du nói xong lời này liền im bặt. Khi nãy trưởng công chúa nói nhiều với hắn như vậy không phải muốn hắn biết Phong Chi Danh cần có người nối dõi hay sao?
“Ta hiểu rồi. Là vì chuyện kế tự sao? Đứng dậy trước đã.” Trưởng công chúa đưa tay ra đỡ hắn rồi nói tiếp. “Trước kia ta từng bảo Danh nhi thành thân mấy lần rồi nhưng nó đều không nghe. Nó bảo cuộc đời đã sống chết khó lường như vậy, không thể liên lụy thêm người vô tội. Đứa trẻ ngốc này nhìn thấy hoàn cảnh của ta đau xót bao nhiêu thì càng không muốn để người mà nó yêu nếm trải cảnh ngộ giống hệt ta. Kính trọng một chút thì gọi ta trưởng công chúa, không kính trọng liền có thể gọi một góa phụ, thậm chí là một kẻ có số sát phu. Những danh xưng dù kính trọng hay phỉ báng đều từ miệng người đời mà ra cả. Ta sớm đã làm quen rồi nhưng Danh nhi lại rất bận tâm, càng bận tâm thì càng chấp nhất, càng chấp nhất thì cũng trở nên lãnh đạm với chuyện tình cảm. Nó từng nghĩ cả đời này của nó sẽ luôn cô độc cho đến khi chết.”
Nghe đến đây, Bắc Đường Du không nhịn được rơi nước mắt đầy trên tay áo. Phu quân nhà hắn đúng là ngốc nghếch thật mà.
“Đừng khóc, con ngoan. Giờ đây nó đã có con rồi không phải sao? Ta không phải một mẹ chồng khó tính đố kỵ, chỉ cần hai con thương yêu nhau, vậy là đủ rồi. Con cái là phúc phận trời cho. Có thì tốt, mà không có dường như…lại càng tốt hơn.”
“Thứ cho con ngu muội chưa hiểu.”
Trưởng công chúa im lặng một lúc lâu như đang hoài niệm gì đó rồi mới nói tiếp: “Con có biết không? Vào năm ta mười lăm tuổi, hoàng cung xảy ra một trận hỏa hoạn lớn. Ta may mắn thoát chết nhưng trên trán bị bỏng một mảng, chữa trị bao lâu cũng không hết. Ba năm sau, ta gặp phụ thân của Danh nhi. Ông ấy đã chữa lành cho ta, ta cảm kích và yêu luôn ông ấy từ lúc nào không hay. Thời trẻ tuổi si dại, cho rằng ông ấy chính là toàn bộ trời đất của ta, là tính mạng của ta nhưng sau khi sinh hạ Danh nhi và Nhược nhi ta mới biết, vị trí của ông ấy phải xếp sau hai đứa con ta. Thế nên, ta trơ mắt nhìn ông ấy tự sát mà không ngăn cản. Ông ấy đã giết Nhược nhi rồi, ta không thể để ông ấy giết luôn cả Danh nhi. Ta nói với Danh nhi ông ấy sống đau khổ như thế thì chi bằng chết trong dứt khoát. Thực chất đó đều là lời nói dối. Giữa ông ấy và Danh nhi, khi chỉ một người có thể sống, ta đã vứt bỏ tình yêu cả đời để chọn con trai mình. Ta đánh đổi nhiều cho nó như thế, hiển nhiên không mong muốn mai này có ai sẽ vứt bỏ nó vì một ai khác, vì một nguyên nhân nào khác. Vẫn là câu nói đó thôi. Con chỉ cần yêu Danh nhi là đủ, nhưng nếu con muốn làm hại nó, bất luận là khi nào, bất luận là ở đâu, ta cũng sẽ lấy mạng con.”
Lời này bà nói ra vô cùng quyết tuyệt hệt như chiếc đinh bị đóng vào đá cứng, khô khan chát chúa vang vọng đến màng nhĩ của Bắc Đường Du. May mắn là hắn so với bà càng muốn yêu thương và bảo vệ Phong Chi Danh không kém.
“Nếu người chỉ mong muốn thế, con cầu mà không được.”