Chương 43: Xích Hào
Phong Chi Danh không nhiều lời, gật đầu báo hiệu đã biết rồi đi ra ngoài ngay.
Trước cổng Quan Tinh Các, Bắc Đường Du ngồi trong xe ngựa một mình đọc cổ thư, trên đùi ôm một giỏ thức ăn còn nóng hổi. Hắn đọc thoại bản không phải vì yêu thích chuyện lãng mạn dân gian, chỉ vì muốn hiểu thêm về người phu quân bí ẩn thông qua những lời kể bay bổng, còn đọc cổ thư là để tìm hiểu xem có ai từng nhắc đến căn bệnh kỳ lạ tương tự như Phong gia, hoặc có cách nào chữa được căn bệnh này.
Phong Chi Danh bất ngờ vén màn xe lên bước vào. Bắc Đường Du chưng hửng một lúc vì lớp mặt nạ trên mặt Phong Chi Danh, đến lúc Phong Chi Danh ngồi xuống thì hắn vẫn còn ngó chằm chằm vào y: “Phu quân….cái đó…”
Phong Chi Danh vốn đã nghĩ ra lý do từ trước, cho dù có chút khiên cưỡng thì cũng không còn lý do nào nghe hay hơn: “Ta tự bói cho chính mình, gần đây có thể bị vận xui đeo bám nên cần tránh xuất đầu lộ diện một khoảng thời gian.”
Bắc Đường Du hạ sách xuống nhíu mày không vui, đột ngột nhìn Phong Chi Danh một cách thâm trầm nói: “Phu quân, nếu ngươi nhất định phải nói dối ta thì thà rằng ngươi đừng nói gì vẫn tốt hơn. Người từng lừa ta về chuyện của Thuần quý phi rồi, ta không mong sau này sẽ có lần thứ hai. Chúng ta là phu thê mà, không phải sao? Giữa phu thê với nhau, ta nghĩ cần phải thấu hiểu nhiều hơn là nghi ngờ.”
Phong Chi Danh cụp mắt yên lặng. Bắc Đường Du quá hiểu y, y đáng lý nên vui mừng vì phu thê đồng tâm, nhưng ngược lại y đang thấy rất phiền bởi vì không thể giấu giếm được hắn điều gì.
“Ta không phải cố tình…”
Phong Chi Danh muốn tìm lời giải thích, nhưng chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào thì Bắc Đường Du đã chen ngang: “Không sao, ta có thể đợi cho đến khi phu quân muốn nói, chỉ là đừng để ta phải đợi lâu quá.”
Phong Chi Danh thở dài: “Không phải là không thể nói với ngươi, chỉ là nói rồi lại có thêm một người phiền muộn, mà ta không muốn nhìn thấy ngươi phiền muộn. Thật ra ta chỉ muốn tốt cho ngươi.”
Bắc Đường Du nói: “Phu quân không phải là ta, làm sao biết điều gì mới thực sự tốt cho ta? Ta cảm thấy suy cho cùng phu quân đối với ta không đủ tin tưởng.”
Đúng lúc này, Sài Thất ôm một túi bánh trở về, chưa kịp vén hết màn xe lên đã cười nói rôm rả: “Phu nhân, ta mới mua được một loại bánh lạ của Tây vực nè, người có muốn thử không? Ái…quốc sư ra rồi sao?”
Phong Chi Danh lườm Sài Thất một cái: “Suốt ngày chỉ biết ăn với ăn. Ngươi còn biết chuyện gì khác ngoài ăn không?”
“Ngủ!” Sài Thất vô tư cười hì hì. Phong Chi Danh rũ mắt xuống, thật muốn điên với tên tiểu tử này.
“Ngươi ăn đi, ta không đói.” Bắc Đường Du đáp. Sài Thất ôm túi bánh như bảo vật, vui vẻ hỏi: “Vậy chúng ta khởi hành phải không?”
Bắc Đường Du gật đầu. Sài Thất liền hạ màn đánh xe đi.
Phong Chi Danh ngạc nhiên: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đêm qua Cố tướng quân bị hành thích, ta muốn cùng phu quân đến Bạc vương phủ hỏi han một chút.”
“Hắn vẫn chưa chết, cần gì hỏi han?”
Lần này đến phiên Bắc Đường Du thở dài. Chuyện này có lẽ đã được đồn ầm khắp kinh thành rồi, chẳng lạ gì khi Phong Chi Danh cũng biết. Tuy nhiên, nghe cái ngữ điệu bất cần của phu quân nhà hắn thì hắn thật nan giải: “Hai vị hiền đệ có thể chịu được tính khí này của phu quân từ nhỏ cho tới lớn thật sự không dễ dàng chút nào. Nếu như đợi người ta chết mới đến thì đó không phải là hỏi han, mà là viếng tang rồi.”
Phong Chi Danh nuốt nướt bọt, tầm mắt thu hẹp: “Gần đây ngươi bắt bẻ ta hơi bị nhiều đấy.”
Bắc Đường Du không nhịn được cười khẽ: “Phu quân trong mắt ta luôn là thập toàn thập mỹ, trăm vạn điều tốt.”
Phong Chi Danh cau có hỏi ngược lại: “Vậy sao còn bắt bẻ ta?”
“Phu quân gọi đó là bắt bẻ thì ta cũng đành chịu. Ta biết trong lòng ngươi quý trọng Nhan Dĩnh và Trường Lân bao nhiêu, sao ở ngoài mặt cứ phải đấu khẩu với nhau mới vui? Phu quân đúng thật là khẩu bất đối tâm. Nhưng dù phu quân có thế nào…ta vẫn cứ thích thôi.”
“Ngươi đừng có vừa đánh vừa xoa, tiểu yêu nghiệt.”
Phong Chi Danh vươn tay điểm vào giữa trán hắn gõ gõ mấy cái. Hắn nắm lấy ngón tay của y âu yếm giữ thật chặt, căn dặn: “Lát nữa chúng ta đi thăm bệnh, phu quân không được nói mấy lời khiêu khích nữa đâu đấy.”
“Xem tâm trạng đi.”
Nửa canh giờ sau, phủ Bạc vương.
Phong Chi Danh bắt mạch cho Cố Thẩm Đề xong thì gỡ bao tay ném vào khay rỗng của Chân thúc, nói nhẹ tênh: “Hắn không chết được đâu. Cũng may thể chất của hắn khá cường tráng, lượng độc tẩm trên đầu mũi tên gấp đôi thế này thì mới lấy mạng nổi, nhưng nếu là ngươi thì chuẩn bị đi đầu thai được rồi.”
Bắc Đường Du cau hàng mi lại ho khẽ nhắc nhở Phong Chi Danh chú ý ngôn từ một chút. Chỉ nhìn Tiêu Trường Lân một sớm liền tiều tụy dung nhan thế kia, đủ biết cả đêm qua y không ngủ canh chừng bên giường Cố Thẩm Đề vất vả tới mức nào rồi.
“Đại phu cũng nói vậy nhưng sao đến tận bây giờ y vẫn chưa tỉnh?” Tiêu Trường Lân lo lắng hỏi.
“Không quá trưa nay sẽ tỉnh. Chỉ là…đầu mũi tên ở đâu?”
Tiêu Trường Lân nhớ lại nói: “Lúc đại phu rút ra chắc là ném bỏ luôn rồi. Ta cứ mải lo cho tên rùa bò này nên cũng không để ý tới. Chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
“Chất độc này không có ở Đại Hành. Xem chừng người hành thích y không phải là người Đại Hành.”
Tiêu Trường Lân lắc đầu: “Không phải là hành thích y. Mục tiêu của bọn họ chính là ta. Hiền huynh và tẩu tẩu đi theo ta sẽ rõ.”
Tiêu Trường Lân dặn dò Chân thúc ở lại chăm nom Cố Thẩm Đề rồi đưa Phong Chi Danh và Bắc Đường Du đến thư phòng. Y xoay chiếc lư hương trên bàn, lấy ra một hộp gỗ đàn hương từ trong ngăn mật thất đưa cho Phong Chi Danh xem và nói: “Bọn họ có lẽ đến vì cái này.”
Phong Chi Danh mở hộp, bên trong là một cây bút bằng vàng sáng rực, họa tiết phượng hoàng múa chạm nổi tinh vi, đầu bút gắn lông tơ màu đỏ mềm mại vô song. Phong Chi Danh không rành về mấy thứ văn nhã, cầm bút lên hỏi: “Thứ này có gì đặc biệt?”
Bắc Đường Du vừa nhìn đã nhận ra, liền hỏi: “Lẽ nào đây là Xích Hào của họa thánh Chu Diên?”
Tiêu Trường Lân gật mạnh: “Tẩu tẩu nói đúng rồi.”
Phong Chi Danh nhìn Bắc Đường Du như ngầm hỏi rốt cuộc là thứ gì? Bắc Đường Du giảng giải: “Tương truyền họa thánh Chu Diên có một cây bút toàn thân được làm từ vàng, đầu bút được làm từ lông của một loại thỏ màu đỏ sống ở sa mạc, ngàn năm mới gặp được một con. Nó tên gì thì ta không nhớ.”
Tiêu Trường Lân tiếp lời Bắc Đường Du: “Mị Thố. Mị Thố này màu lông như máu, rực rỡ chói sáng. Mỗi khi Chu Diên dùng nó vẽ, chỉ cần chấm vào nước suối thì mực đỏ tự tuôn ra, không cần phải sử dụng bất cứ mực gì. Lúc sinh thời Chu Diên có ba người đệ tử ưu tú, mỗi người trong số họ đều kế thừa tuyệt học của ông trở thành họa sư nổi tiếng. Tuy nhiên, Chu Diên lại không trao Xích Hào cho bất cứ đệ tử nào mà trao cho Thiết Thất. Trước khi Thiết Thất chết không lâu đã cho ta mượn Xích Hào. Vốn là tính của ta thích mấy thứ chơi vui, cũng không phải vì ngưỡng mộ danh sĩ gì, chỉ vì muốn thử xem Xích Hào có thật sự tuôn ra mực đỏ như lời đồn hay không thôi. Thế nhưng, ngay lúc đó Thẩm Đề trở về. Ta bực mình y cứ hay quấy rầy mình, trốn tới phủ của hiền huynh ở tạm cho nên quên bẵng luôn về chuyện Xích Hào. Đến lúc nghe Thiết Lượng một mực khẳng định Thiết Thất chết oan, ta mới mơ hồ nhớ lại chưa kịp trả bút cho Thiết Thất. Trùng hợp làm sao, lại có thích khách tìm đến, trước là lục tung thư phòng ta lên tìm kiếm gì đó, sau còn nhắm ngay tên độc vào người ta. Thẩm Đề chỉ là che chắn cho ta nên mới chịu họa lây thôi. Ta nghĩ toàn bộ những chuyện này dường như có liên kết gì đó với nhau.”
Phong Chi Danh đưa đầu bút lên mũi ngửi: “Mị Thố gì đó ta chưa từng thấy qua nhưng ta có thể khẳng định đây không phải lông thỏ mà là lông chuột thông thường nhuộm máu người, nếu phải nói cụ thể hơn thì chắc là máu của thiếu nữ còn trong trắng.”
Bắc Đường Du ngơ ngác: “Chỉ ngửi máu thôi mà phu quân đã có thể nhận biết cả những chuyện đó sao?”
“Có lẽ ngươi không biết, đa phần các trận pháp lợi hại đều cần có máu hiến tế. Vì vậy nhận biết máu của người hiến tế thế nào, máu có thuần khiết hay không là một trong những kỹ năng cơ bản của quốc sư. Trên đời này chỉ có hai loại máu được xem là thuần khiết nhất. Đó là máu trẻ con và máu trinh nữ.”
Tiêu Trường Lân hoang mang: “Sao lại như thế được? Lẽ nào Thiết Thất đưa cho ta một cây bút giả? Ta luôn cất giữ nó cẩn thận trong mật thất, vốn dĩ không ai biết được.”
Phong Chi Danh nói: “Dựa theo những gì Thiết Lượng nói, Thiết Thất đặc biệt tình sâu khó tả với ngươi, chắc hẳn sẽ không đưa cho ngươi bút giả. Huống hồ, nếu là bút giả, cũng không nhất định phải dùng bút vàng nhuộm máu thế này. Cây bút này khẳng định là thật, nhưng đằng sau nó chắc chắn có một câu chuyện ly kỳ. Ta tò mò một điều. Ngươi bảo Chu Diên có ba đệ tử đều là họa sư nổi tiếng, tại sao ông ta không giao Xích Hào cho ba người đó mà lại giao cho Thiết Thất?”
Tiêu Trường Lân lắc đầu: “Vấn đề này ta cũng không rõ. Ta chỉ biết sau khi Chu Diên chết, Xích Hào liền trở nên vô giá. Ba đệ tử của ông ấy ai cũng muốn có được nó, đã từng nhiều lần đến thương lượng giá cả với Thiết Thất nhưng đều bị y đuổi đi. Dù sao, ngày thường ta và y không thân nên chỉ nắm bắt được bấy nhiêu qua lời bàn tán của các văn sĩ trong hội Dương Đô thôi.”
Phong Chi Danh im lặng nghiền ngẫm. Bắc Đường Du cảm thấy Phong Chi Danh đã nắm bắt được gì rồi nhưng lại không nói ra, có thể là do chưa chắc chắn mười phần.