Chương 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
Phong Chi Danh đẩy nhẹ cửa bước vào, nghĩ bụng giờ này chắc Bắc Đường Du ngủ rồi. Y để cây kẹo gác ngang một chiếc tách đang úp rồi đi thẳng đến giường nhưng không thấy bóng dáng Bắc Đường Du đâu. Trong gian phòng tắm gần đó lại vang lên tiếng hát nho nhỏ của phu nhân nhà y. Y đoán có lẽ Bắc Đường Du lại vừa ngâm mình vừa hát nữa rồi.
“Bắc quốc có giai nhân
Đông về đan áo ấm tặng tình lang
Mỗi sợi vải nặng như sợi tương tư
Mong chàng hãy trân trọng
Vòng tay đỏ như son
Mẹ bảo dùng làm lễ vật cưới xin
Khi nào chàng từ biên ải trở về?
Lòng này luôn mong từng ngày”
Phong Chi Danh đang định đi vào gian phòng tắm nhưng thình lình khựng lại. Linh Chiếu siết chặt quanh cổ tay y kêu lên rít rít liên tục. Cơ thể y trong khoảnh khắc liền nóng bừng lên.
Phong Chi Danh hốt hoảng sờ vào cổ. Gân cổ bắt đầu nổi cợm đến mức vừa sờ vào liền thấy căng cứng. Y tức tốc lao nhanh ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng đến luyện dược đường.
Tại luyện dược đường, sau khi khóa kín cửa lại, Phong Chi Danh đi đến bức tường bát quái trận nằm ngay phía sau nhuyễn tháp, khởi động trận mở cửa mật đạo rồi bước xuống dần những bậc thang đá trong bóng tối dày đặc. Cửa mật đạo không bao lâu sau tự động khép lại.
Khi Phong Chi Danh đi đến gian trung tâm, y dùng đá lửa đặt bên cạnh bệ đuốc đốt đuốc lên. Ánh sáng chan hòa khắp nơi nhưng lại không thể nào tẩy rửa được mùi xích sắt treo ngổn ngang trên vách tường nồng nặc phả ra. Phong Chi Danh tự dùng xích khóa chặt hai tay trước rồi gấp gáp với lấy từng lọ thuốc nước trên ngăn kệ cao đổ hết vào miệng, ngàn vạn lần thầm nhủ với bản thân không thể kích động, không thể để phát bệnh. Tuy nhiên, những đường gân đen bắt đầu chạy nhanh hơn xuyên suốt cơ thể y. Mỗi khi chúng chạy tới đâu, sức nóng mãnh liệt lan tỏa tới đó. Phong Chi Danh run rẩy làm rơi lọ thuốc nước xuống sàn, vỡ tan thành nhiều mảnh, chất dỏng chảy tràn ra. Y nhìn khuôn mặt mình mơ hồ trong màn chất lỏng. Một nửa mặt đã bị gân đen chẳng chịt bao phủ lấy, không khác gì quái vật.
Phong Chi Danh gục ngã xuống mặt sàn, khổ sở thét lên: “Tại sao? Tại sao có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng? Tại sao lại đối với ta như vậy? Ta đã làm gì sai?”
Đi cùng với cơn nóng đổ dồn toàn thân chính là cảm giác đau đớn cực độ len lỏi trong từng mạch máu và thớ thịt. Cả người y như đang sôi lên, cũng đang bùng nổ, không cách gì kiểm soát được. Gân đen chạy đầy xuống bàn tay rồi ngón tay, cứng cáp và thô ráp đến độ những tưởng sắp sửa xé toạc da thịt mà đâm ra ngoài.
Linh Tê và Linh Chiếu cùng lúc trườn ra khỏi người Phong Chi Danh, trốn vào một góc cuộn mình lại run sợ. Tiếng xích sắt cứ liên tục khua vang cùng với cơn vật vã thống khổ của y. Gần sáng, mọi âm thanh hỗn tạp mới ngừng lại. Linh Chiếu trườn về phía Phong Chi Danh đang nằm ngã rạp ra sàn. Phong Chi Danh không còn nhìn rõ gì nữa, ý thức mơ hồ, vươn tay bóp lấy tấm thân bé nhỏ của nó định uống máu nhưng Linh Tê lập tức phóng tới cắn vào cổ tay y. Y thất thần buông tay ra. Hai con rắn lại sợ hãi trườn xa, chỉ đến khi thấy Phong Chi Danh nhắm chặt mắt mới dám mon men đến gần và chui vào người y như cũ.
Buổi trưa tại phòng ngủ, Bắc Đường Du vừa ngắm nghía xâu kẹo hồ lô vừa nghe Hoài Cẩn bẩm báo về việc Cố Thẩm Đề. Vốn dĩ tối qua Hoài Cẩn đến Bạc vương phủ định mai phục Cố Thẩm Đề, bởi vì Cố Thẩm Đề phần lớn thời gian đều ở đấy, ngoài ra cũng không đi đâu khác. Ai ngờ được Hoài Cẩn còn chưa kịp ra tay thì đã có người giành phần trước. Cố Thẩm Đề bị trúng một tên độc nhưng không đáng ngại. Tiêu Trường Lân cũng có mặt ở đó nên đã kịp thời thời gọi người đến trị liệu cho y.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Không Biết Bao Giờ Gặp Lại
3. Thế Giới Song Song
4. Mượn Giống Sinh Con
=====================================
Bắc Đường Du nghe nói Cố Thẩm Đề giỏi đánh trận, không nghĩ tới tán tỉnh nhau cũng giỏi ra phết, cứ dứt khoát ở lì trong phủ Bạc vương để cầu xin sự tha thứ từ Tiêu Trường Lân. Về điểm này kể ra hắn và Cố Thẩm Đề khá là giống nhau. Hắn cũng mặt dày bám riết ở phủ quốc sư bấy lâu mới làm xiêu lòng được ngài quốc sư cao lãnh khó tính. Ai nói yêu đương chỉ nhắc đến cảm giác, không tổn hao sức lực cơ chứ? Đời này có bao nhiêu sức lực hắn đều đem ra áp dụng hết với Phong Chi Danh rồi.
Bắc Đường Du hỏi: “Ngươi chắc chắn bọn họ đến vì Cố tướng quân sao?”
Hoài Cẩn giật mình, nghĩ kỹ rồi nói: “Phu nhân không hỏi câu này ta cũng không để ý. Bọn thích khách có chút kỳ lạ. Nếu muốn tập kích Cố Thẩm Đề cũng nên chọn lúc hắn ở một mình, đằng này lại là lúc hắn và Bạc vương đang ở cùng nhau. Còn nữa, bọn họ hướng đánh Cố Thẩm Đề nhưng mũi tên độc lại bắn về phía Bạc vương, rất giống dương đông kích tây. Cố Thẩm Đề đã đỡ mũi tên ấy thay cho Bạc vương.”
Bắc Đường Du gật đầu: “Quả như ta nghĩ. Người bọn họ muốn giết không phải Cố tướng quân. Cố tướng quân rời kinh nhiều năm mới vừa trở về, hiện tại còn chưa được giao bất cứ trọng trách gì. Chức vị thống lĩnh tuần phòng doanh vẫn đang đợi hoàng thượng suy xét. Ngài ấy đúng lý không thể nào có kẻ thù gì ở kinh thành. Bên phía Bắc Đường gia càng sẽ không hành sự cẩu thả vào lúc này.”
Hoài Cẩn không có ý phản bác hắn, chỉ nói ra chính kiến của bản thân: “Nhưng mà Bạc vương ngày thường ngoài đàn hát vẽ tranh cũng chẳng đắc tội gì với ai. Huống hồ ngài ấy là hoàng tử, càng không có ai dám đụng vào mới phải.”
“Lời ngươi nói cũng không sai, nhưng chúng ta không lo được nhiều như thế. Mục tiêu của chúng ta chỉ là Bắc Đường gia. Nếu đã có kẻ khác thay chúng ta tạo động tĩnh, cũng tới lúc chúng ta phải ra đòn rồi. Ta vốn dĩ muốn lợi dụng nhược điểm của Bắc Đường Phi để hạ gục hắn, tránh cho bên phía Bắc Đường gia cảnh giác. Đáng tiếc hắn lại không có nhược điểm, vậy thì chỉ còn cách tạo ra nhược điểm cho hắn. Mặc dù sau chuyện này chắc chắn sẽ khiến Bắc Đường gia chú ý tới nhưng tình thế trước mắt không thể ngồi không chờ thời trong vô nghĩa nữa.”
“Vậy phu nhân muốn tiến hành thế nào?” Hoài Cẩn đăm chiêu hỏi. Quốc sư phu nhân bình thường tưởng như vô hại khi nói ra những lời lẽ này lại có phần đáng sợ khó nói.
“Gán cho hắn cái tội dâm ô trong cung thì thế nào?”
Hoài Cẩn kinh hô: “Đây là tội chết, thật sự không dễ làm.”
“Nếu chỉ gán cho hắn một tội nhẹ bị trừng phạt vài câu rồi thôi, ta cần dụng tâm làm gì? Bắc Đường Phi từng có một người yêu thanh mai trúc mã tên Miên Miên, tình cảm vô cùng thắm thiết nhưng Bắc Đường Phi là kẻ sợ phụ thân, mà phụ thân hắn chê Miên Miên xuất thân thấp hèn nên dù cưới làm thiếp cũng không xứng. Sau đó Bắc Đường Phi vào cung làm thị vệ, nàng ta cũng bán thân vào cung làm tì nữ, có lẽ nghĩ rằng như vậy sẽ có cơ hội ở gần người mình yêu. Thế nhưng, do không chịu nổi cực khổ trong cung, nàng ta sinh bệnh chết. Ta nhớ dưới mí mắt trái của nàng ta có một nốt ruồi lệ. Ngươi hãy tìm một nữ nhân có nốt ruồi lệ ở vị trí tương tự, còn phải đáng tin và nhanh nhẹn, biết cám dỗ nam nhân. Ngươi từng bảo không thể cài người vào hàng ngũ thị vệ vì quá nghiêm ngặt, nhưng cài một cung nữ nhỏ nhoi chắc là không vấn đề chứ?”
Hoài Cẩn lo ngại: “Không vấn đề, nhưng làm thế này có phần liều lĩnh quá rồi. Chắc gì Bắc Đường Phi còn nhớ được Miên Miên kia là ai. Bây giờ hắn muốn quyền thế có quyền thế, muốn tiền tài có tiền tài, cần gì phải nhung nhớ một nữ tử không xứng với mình? Càng chắc gì hắn sẽ rung động với nữ nhân chúng ta cài vào?”
“Trên đời này chẳng có kế sách nào là chắc chắn thành công mười phần cả. Mọi kế sách đều tự có phần liều lĩnh của nó. Đạt được tất thắng, không đạt được tất thua, thành vương bại khấu chính là vì vậy mà nên. Ta không cần Bắc Đường Phi phải nhớ Miên Miên kia là ai hoặc nhất kiến chung tình cả đời với nàng ta. Ta chỉ biết nam nhân luôn có hứng thú với một loại đặc thù nào đó và rất khó thay đổi, mà vị đường ca này của ta lại rất thích nốt ruồi lệ. Ta cũng không cần Bắc Đường Phi vừa gặp sẽ yêu nữ nhân chúng ta cài vào, chỉ cần có thiện cảm là được. Chúng ta không phải đang se duyên cho hắn, mà là tạo bẫy để hắn bước vào. Một khi là bẫy, nếu có bước nào hắn không bước đúng như dự tính, chúng ta giúp hắn bước cho đúng là được, không phải sao? Đã chơi đùa với Bắc Đường gia một thời gian rồi, bây giờ ta không còn hứng thú chơi nữa. Từ đây về sau, mỗi nước cờ sẽ là một mạng người. Thù của ta với Bắc Đường gia nếu không dùng mạng của bọn họ bù đắp thề không nguôi ngoai.”
Bắc Đường Du thản nhiên vừa nhai kẹo hồ lô ngọt ngào mà Phong Chi Danh mua vì hắn, vừa nói ra những lời tàn nhẫn đến thấu tim. Hoài Cẩn hít sâu, gật đầu ám thị đã hiểu.
“Ta đi làm ngay.”
Hoài Cẩn vừa đi ra chưa lâu thì Sài Thất hí hửng chạy vào, trên tay ôm một đống thoại bản mới mua ngoài phố. Y vừa vào đã cất giọng lanh lảnh: “Phu nhân, ta tranh giành vật lộn giữa đám đông cả buổi mới gom đủ bộ thoại bản mới ra này cho người. Lão chủ quầy nói đợt này thoại bản ra không nhiều, chỉ in có năm, sáu bản gì thôi, rõ là cố tình nâng giá lên mà. Ta kỳ kèo mãi mà ông ta nhất định không xuống giá.”
Bắc Đường Du đổi ngay thái độ, cười xán lạn vỗ đầu Sài Thất: “Cực khổ cho Tiểu Thất nhà chúng ta rồi. Thế ông ấy nói bộ này có gì đặc biệt không?”
Sài Thất tiu nghỉu nhớ lại: “Hình như nói có họa sư nào đó vừa chết. Bản vẽ trong bộ thoại bản này là tác phẩm cuối cùng của hắn, cho nên giá cả không thể thương lượng. Nhưng mà phu nhân, sao người không bảo Bạc vương điện hạ đem tới cho người mà phải tự bỏ tiền túi ra mua vậy? Ngài ấy vẽ tranh cho đám văn sĩ chuyên sáng tác thoại bản nên thường xuyên được họ tặng, nếu phải mua cũng là mua với giá rất thấp.”
“Không thể lần nào cũng làm phiền Trường Lân được. Nếu để người ngoài biết còn tưởng phủ quốc sư chúng ta nghèo đến mức không có tiền mua. Đúng rồi, phu quân đang ở đâu? Hôm qua người mang về cho ta một xâu hồ lô rồi biến mất. Ta đến luyện dược đường tìm cũng không thấy.”
Sài Thất lắc đầu vô tư: “Ta không biết nữa, từ sáng sớm đã tất bật chạy đi mua thoại bản cho phu nhân, ngay cả chuyện đem Bát Thập ngâm thuốc cũng chưa làm. Quốc sư mà biết thể nào cũng bảo ta là nội gián của phu nhân nữa cho mà xem. Nhưng ta nghĩ…quốc sư nếu không ở luyện dược đường, không ở phòng ngủ luôn vậy chắc đến Quan Tinh Các rồi. Đi nhà bếp hỏi thử là biết ngay.”
“Chuyện này liên quan gì nhà bếp?” Bắc Đường Du trố mắt ra ngạc nhiên.
Sài Thất giảng giải: “À, phu nhân có lẽ chưa biết, mỗi lần quốc sư đến Quan Tinh Các đều bảo hạ nhân nấu vài món ngon và chuẩn bị rượu Chiết Tử nổi tiếng của vùng Đông Bắc mang theo.”
“Quốc sư thích rượu này sao?”
Sài Thất lại lắc nguây nguẩy: “Không hề. Quốc sư rượu nào cũng uống được, không có loại yêu thích nhất, nhưng hễ đến Quan Tinh Các nhất định phải mang rượu này. Có một dạo ta còn nghi ngờ mang cho người khác uống, bị quốc sư mắng là nhiều chuyện, sau đó không nhắc lại nữa.”
“Thế à?” Bắc Đường Du trầm ngâm hạ xâu kẹo xuống lưng chừng. Vị ngọt trên đầu lưỡi cũng khó chiến thắng tính đa nghi của hắn: “Ngươi từng đến Quan Tinh Các chưa?”
“Chưa bao giờ. Nơi đó ngoài hoàng thượng, quốc sư, và những người mang chức trách thì ngay đến hoàng thân quốc thích cũng không được vào.”
“Thế thì không thể cất giấu tình nhân được rồi.”
Sài Thất phì cười: “Phu nhân lo xa. Ngoài phu nhân thì làm gì còn ai chịu được tính khí cổ quái của quốc sư chứ?”
Bắc Đường Du gật đầu. Chắc là hắn lo xa thật. Bất quá phu quân nhà hắn đúng là có lắm bí mật.