Chương 29: Tiêu Trường Lân bị bắt
Tiêu Trường Lân ngậm bút gác hai chân lên bàn, đăm chiêu cầm trang giấy trắng mới vẽ được một nửa họa tiết rắn và hoa sen soi ra trước ánh nắng đang chiếu gay gắt vào khung cửa sổ. Chân thúc bưng trà vào, đặt xuống bàn nói: “Vương gia, trà này vừa chuyển từ thuyền quan Lĩnh Nam về, ngài thử xem có khác biệt gì so với trà trong kinh thành không?”
Tiêu Trường Lân mất hứng nói: “Hôm nay bản vương không có tâm trạng thưởng trà. Đêm qua bản vương nằm mơ trông thấy một họa tiết rắn rất tinh xảo, sáng tỉnh lại chỉ nhớ được vài phần, vẽ hoài cũng không giống.”
Chân thúc cười khuyên bảo: “Vương gia, chuyện mộng mị đó sao có thể vẽ lại được? Ngài đừng quá chấp nhất mà.”
“Không không, thúc nghĩ xem hiền huynh thích rắn như thế. Nếu ta vẽ thêm họa tiết này lên vai của tẩu tẩu tiểu xà yêu trong truyện, không phải là rất tuyệt mỹ sao? Khi bọn họ thân mật, họa tiết này như ẩn như hiện, còn có thêm mấy phần tình thú nữa.”
Chân thúc ôm mặt: “Vương gia à, quốc sư mà biết là ngài chết chắc đó.”
Tiêu Trường Lân cười hì hì: “Không lo, ta rành tính của hiền huynh quá mà. Huynh ấy không có hứng thú với thoại bản, dù là viết về ai cũng vậy thôi, kể cả có đặt thành chồng cao ngay trước mặt huynh ấy thì huynh ấy cũng không thèm xem đâu.”
Đột nhiên, từ ngoài cửa sổ có một mũi tên xé gió lạnh lẽo phóng tới. Tiêu Trường Lân nhanh nhạy tránh được, phát hiện đầu mũi tên ghim giấy, hoàn toàn không phải để kích sát. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mái ngói gần đó còn lưu lại tiếng động nhưng không trông thấy bóng người nữa.
Tiêu Trường Lân nhặt giấy mở ra xem, bên trong ghi: “Muốn biết Đức vương vì sao mà chết, giờ Dậu gặp ở Tam Huyền Miếu. Đến một mình, nếu để lộ ra, cuộc hẹn hủy bỏ.”
Tiêu Trường Lân vò chặt mẩu giấy lại, sắc mặt trầm xuống không nói lời nào. Chân thúc theo hầu y nhiều năm, ít khi thấy được y nghiêm túc như vậy nên lo lắng hỏi: “Vương gia, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì. Bằng hữu gửi tin mời ta đi chơi, nhưng người này bày vẽ hơi quá. Ta đi gặp hiền huynh.” Tiêu Trường Lân không muốn ông lo lắng nên giấu đi, vừa bước đến cửa chợt khựng lại. “Mà thôi, chưa chắc là chơi vui, để xem tình hình thế nào rồi nói lại với huynh ấy sau.”
Trời tối, Tiêu Trường Lân một mình cưỡi ngựa đến Tam Huyền Miếu, đến rồi mới biết nơi này đã bỏ hoang nhiều năm giữa rừng lau sậy, chẳng có lấy một bóng người. Tuy rằng hiện giờ y ở kinh thành không còn được mấy bằng hữu nhưng cũng không đến nỗi có kẻ thù, lẽ nào thực sự là trò đùa tai quái của ai đó?
Tiêu Trường Lân đang muốn quay đầu ngựa đi về chợt suy nghĩ lại. Năm xưa lục ca của y chết tức tưởi như vậy, trở thành đại án lớn nhất từ khi Đại Hành lập quốc đến nay, thử hỏi có ai sẽ đem chuyện này ra đùa? Nếu muốn đùa cũng phải đùa với phụ hoàng y, đùa cùng một kẻ vô công rỗi nghề như y thì được tích sự gì? Biết đâu chừng, người này thật sự nắm được gì đó.
Tiêu Trường Lân xuống ngựa, rút vũ phiến bằng bạc giắt ở thắt lưng ra đề phòng rồi đi tới đẩy cửa Tam Huyền Miếu. Y ở giữa sân, nhìn quanh một vòng trống hoác từ trước ra sau nên cất cao giọng hỏi: “Tại hạ đến rồi, các hạ không định lộ diện sao?”
Không gian lặng ngắt như tờ.
“Nếu không lộ diện, tại hạ sẽ đi.”
Giọng của một lão ông vang lên: “Bí mật thì sẵn có nhưng phải đợi vương gia ra một cái giá tốt đã.”
Tiêu Trường Lân nực cười: “Ta còn chưa biết là bí mật gì, vì sao phải ra giá? Có khi chỉ là một trò bịp.”
“Thảo dân làm sao dám lừa gạt vương gia? Là trò bịp hay không, vương gia tiến lên trước mấy bước nữa tìm trong bụi cỏ sẽ rõ. Ở đó có một cái hộp tiết lộ chút ít chuyện mà vương gia cần. Nếu muốn biết sâu hơn, đợi khi nhận đủ tiền thảo dân sẽ đưa đủ.”
Tiêu Trường Lân đi về phía trước, đá chân hất qua hất lại trong bụi cỏ quả nhiên đụng trúng một cái hộp. Y cúi người định nhặt nó lên, chợt phân vân dừng lại. Chưa biết trong hộp là gì, nếu lỡ là ám khí hay độc dược thì đụng vào chẳng phải là chết chắc hay sao.
“Vương gia sợ sao?”
“Ngươi nhắc mới nhớ. Ta có chút sợ thật đó. Ngay cả diện mạo ngươi còn chẳng muốn để lộ thì còn bàn chuyện làm ăn gì nữa? Thế này đi, khi nào ngươi có thành ý hơn, chúng ta lại bàn tiếp.”
Tiêu Trường Lân xoay người toan đi, chợt nghe được đâu đó có tiếng cơ quan kích hoạt, mặt đất dưới chân lập tức sụp xuống. Tiêu Trường Lân rơi tọt xuống căn hầm bên dưới, vũ phiến bị văng ra khỏi tay. Ngay lúc y còn đang chới với chưa rõ chuyện gì xảy ra, trong bóng tối phía sau có một mũi ngân châm tẩm thuốc mê bay thẳng vào cổ.
Tiêu Trường Lân mơ mơ hồ hồ quay lại, dù không còn nhìn rõ mọi thứ trước mắt nhưng hình dạng của người đến lại đặc biệt quen thuộc, gần như có hóa thành tro thì y cũng nhận ra. Y chỉ kịp nói hai chữ: “Tên khốn!” rồi lảo đảo ngã xuống hôn mê. Người kia vững vàng đỡ lấy y, khóe môi dưới mũ áo dày khẽ nhếch lên cười mãn nguyện.
Tiêu Trường Lân hôn mê rất lâu, đến lúc y tỉnh lại thì bản thân đã nằm trên một chiếc giường rộng lớn, mỗi tay bị xích chặt vào một phía của giường. Tiêu Trường Lân ban đầu còn tưởng y nằm mơ, nhắm mắt mở ra lần nữa, phát hiện bản thân vẫn bị trói như cũ. Y ngồi dậy, thử giựt mạnh mấy cái nhưng hoàn toàn vô dụng. Sợi xích này kiên cố hơn y nghĩ rất nhiều.
Cửa phòng bất ngờ hé mở. Một nam nhân mặc áo choàng xanh thẫm, trùm mũ rộng che tới tận mũi thản nhiên bước vào rồi khép lại. Nam nhân tiến đến bên giường y ngồi xuống. Trong căn phòng lờ mờ chỉ có duy nhất một cây nến soi sáng, nam nhân thận trọng quan sát y đang ngồi phẫn nộ nhìn mình: “Cố Thẩm Đề, ngươi to gan quá rồi, còn dám bắt cóc cả ta?”
Cố Thẩm Đề bình tĩnh gật đầu, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
“Ngươi!!! Ngươi có biết đây là đại tội không hả?”
“Ta hỏi ngươi vậy thì sao?” Cố Thẩm Đề gằn giọng xuống bất mãn.
Tiêu Trường Lân cứng họng. Tên khốn này quá lì lợm, báo hại y tự hỏi rồi tự đuối lý luôn. Y đành phải đổi sang câu hỏi khác: “Chuyện về lục ca là sao?”
“Ta không biết gì cả, lừa ngươi thôi.”
Tiêu Trường Lân trừng mắt nhìn Cố Thẩm Đề, hận không thể bóp chết Cố Thẩm Đề ngay tại chỗ.
“Thả ta ra, chuyện hôm nay ta xem như chưa từng xảy ra, sẽ không mách lại phụ hoàng. Ta chỉ cho ngươi một cơ hội lần này thôi.”
“Ta tốn công cả buổi lừa ngươi đến để bắt ngươi, bắt xong chỉ để thả ngươi ra, xem như không có chuyện gì. Ngươi nghĩ có khả năng đó không? Nếu có, trừ khi ta bị ngu.”
Tiêu Trường Lân cứng họng lần nữa: “Vậy chứ ngươi muốn sao?”
Cố Thẩm Đề hạ mũ áo choàng xuống, nhìn chằm chằm vào người Tiêu Trường Lân: “Trường Lân, ta không thể mất ngươi được.”
Tiêu Trường Lân cố gắng làm hòa, dù sao với tình cảnh cá chậu chim lồng như bây giờ thì không thể vênh váo kiêu ngạo quá được: “Ngươi thả ta trước rồi hẳn nói. Ngươi xem nhiều xiềng xích thế này ta rất khó chịu.”
“Võ công của ngươi không bằng ta, nhưng cũng không thấp kém gì. Nếu trực diện giao đấu với nhau, ta muốn bắt được ngươi sẽ phải khiến ngươi trầy xước ít nhiều, mà ta lại không muốn điều đó xảy ra. Tốt nhất vẫn nên nói chuyện thế này đi.”
Cố Thẩm Đề kéo mạnh xích sắt khiến Tiêu Trường Lân mất trớn ngã ra giường. Cố Thẩm Đề đè lên y, ánh mắt lạnh lùng quyết ý, tựa như chim cắt đang sắp vồ vào con mồi yếu ớt: “Thật ra ngươi cũng không cần phải nói chuyện.”
“Ý của ngươi là sao?” Tiêu Trường Lân hoảng sợ nhích ra xa. Hình như có mùi vị gì đó không đúng lắm ở đây.
“Ta đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có biến ngươi trở thành người của ta thì ngươi mới vĩnh viễn không rời bỏ ta. Đợi chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, ta sẽ đến trước mặt hoàng thượng tấu rõ tội lỗi của mình và cầu xin người ban hôn. Hoàng thượng có lẽ sẽ trừng phạt ta rất nặng nhưng tuyệt đối không giết ta. Một là, người phải nghĩ cho thể diện của hoàng gia, thể diện của ngươi. Hai là, Nam biên vừa mới bình định xong, vẫn cần tên tuổi của ta trấn áp. Cuối cùng, hoàng thượng chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu của ta, gả ngươi cho ta.”
Thân thể Tiêu Trường Lân cứng đờ. Nghe Cố Thẩm Đề nói một hồi, y cảm thấy khả năng này không phải không xảy ra. Y nuốt nước bọt nhìn Cố Thẩm Đề tuyên bố: “Ngươi dám đụng vào ta, ta cắn lưỡi cho ngươi xem.”
Cố Thẩm Đề xé rách dải màn lụa nhét vào miệng Tiêu Trường Lân: “May có ngươi nhắc nhở.”
Tiêu Trường Lân giận sôi gan, giãy ành ạch dưới thân của Cố Thẩm Đề. Cố Thẩm Đề không màng y có thái độ thế nào, một lòng nghĩ chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cố Thẩm Đề thẳng tay cởi y phục Tiêu Trường Lân ra. Tiêu Trường Lân ư ử trong cổ họng phản đối, hai tay quơ loạn xạ nhưng vì bị xiềng xích giữ lại nên phản xạ lúc nào cũng chậm hơn Cố Thẩm Đề một bước.
Cố Thẩm Đề cúi xuống mút nhẹ trên cổ và hõm vai Tiêu Trường Lân, nhẹ giọng khuyên bảo: “Trường Lân, ngoan một chút, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất.”
Tiêu Trường Lân bị cởi sạch như cá nằm trên thớt, nổi điên chửi tục trong đầu: “Con mẹ nó! Ngươi sắp cưỡng bức ta mà còn bảo không để ta chịu ủy khuất?”
Cố Thẩm Đề mút rất âu yếm, được một hồi thì cơ thể Tiêu Trường Lân bắt đầu có chút phản ứng. Tiêu Trường Lân sinh ra trong hoàng tộc cao quý, chưa từng chịu khổ cực ngày nào, da dẻ vừa trắng vừa mịn, khác xa hoàn toàn với một Cố Thẩm Đề chịu đủ cực khổ từ nhỏ, lớn lên lại lăn lộn nơi sa trường đao quang kiếm ảnh, bị sự thô ráp ăn mòn đến tận xương tủy. Nhưng mà, sự thô ráp này cũng có chỗ hoàn mỹ của nó. Mỗi khi bàn tay Cố Thẩm Đề trượt đến đâu, Tiêu Trường Lân có thể ý thức rất rõ, tựa như chính mình nhìn thấy được. Hai đầu nhũ vừa bị mút vừa bị sờ đến mẫn cảm, nhưng điều khiến Tiêu Trường Lân sợ nhất là Cố Thẩm Đề càng sờ càng thấp, đến cả nơi tư mật giữa háng cũng bị nắm chặt lấy.
Cố Thẩm Đề cởi bớt áo choàng và áo ngoài, vén tóc sang một bên vai và cúi xuống ngậm lấy nơi tư mật ấy vào hẳn trong miệng. Tiêu Trường Lân thất kinh, rống thầm: “Tên điên này!”
Tiêu Trường Lân không dùng miệng và tay được thì dùng chân. Y muốn đá Cố Thẩm Đề văng ra, lại bị Cổ Thẩm Đề đè chặt chân xuống giường không động đậy nổi. Cố Thẩm Đề mút rất sâu, dường như muốn hút cạn sinh lực của Tiêu Trường Lân ra ngoài. Tiêu Trường Lân không thể kháng cự được khoái cảm này, bởi vì thỉnh thoảng y cũng sẽ thủ dâm tự tìm nguồn vui. Do đó, khi khoái cảm bị châm ngòi đến đỉnh điểm, hậu huyệt của Tiêu Trường Lân theo thói quen rỉ ra chút ươn ướt phối hợp.
Cố Thẩm Đề nhả môi ra, quệt chút dịch thể đang tuôn chảy thành dòng xuống khóe môi cười hỏi Tiêu Trường Lân: “Ta làm cũng không tệ, đúng không?”
Tiêu Trường Lân đỏ mặt, trông thấy Cố Thẩm Đề như vậy có phần không quen mắt. Nói theo ngôn từ thoại bản thì chính là quá dâm mỹ rồi.
Cố Thẩm Đề đưa tay vào hậu huyệt của Tiêu Trường Lân vốn muốn khai thông nhưng giật mình ngừng lại. Rãnh hậu huyệt không hề chật chội, thậm chí đang có chất nhầy âm ỉ chảy ra.
Ánh mắt Cố Thẩm Đề long lên sòng sọc, bóp miệng Tiêu Trường Lân tháo cục vải ra hỏi: “Ngươi có nam nhân khác?”