Chương 2 - Tam Quan Bất Chính
Tôi nhổ vào!!
Sao trên đời có thể có người đàn ông ghê tởm tới vậy!
Cô thật sự không muốn nghe anh ta nói thêm một câu nào nữa!
Nhưng rõ ràng người đàn ông đối diện không chú ý tới cô đã tức giận, vẫn tiếp tục nói:
“Mẹ tôi nói, chờ khi cô vào cửa rồi, chuyện gì trong nhà cũng là của cô, thân là con dâu, cô phải hầu hạ cả nhà.”
“Mẹ tôi sinh ra tôi nuôi nâng tôi được thế này cũng không dễ dàng gì, cả người đầy bệnh ngầm, cô phải hầu hạ mẹ tôi cẩn thận, bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm…”
Anh ta còn đang dương dương đắc ý, kết quả bị một bát nước hất thẳng lên mặt, dọa anh ta sửng sốt trừng mắt lên.
Chờ khi kịp phản ứng, chỉ chớp mắt, anh ta đã nổi giận.
Đặc biệt là hai người còn đang ở quán cơm quốc doanh, xung quanh có nhiều người qua lại như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này…
Cả khuôn mặt anh ta trướng thành màu gan heo, cũng không biết là do tức giận hay là do túng quẫn!
Anh ta hung hăng chỉ vào Tống Thời Vi, nói: “Cô có ý gì?”
Tống Thời Vi vẫn ung dung chớp chớp mắt: “Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn cảnh cáo anh, phụ nữ cũng là người!”
“Vĩ nhân từng nói, phụ nữ cũng gánh được nửa bầu trời! Chúng tôi không phải nô lệ để đám đàn ông bọn anh sai bảo!”
“Con gái nhà người ta nuôi nấng tốt đẹp, gả tới nhà các anh lại phải làm trâu làm ngựa, mặc các anh bắt nạt, dựa vào cái gì?”
“Đừng tưởng anh xấu xí thì tôi không dám chửi anh! Cho tới bây giờ, tôi chưa từng mắng người, bởi những kẻ bị tôi mắng vốn không phải là người!”
Nghe thấy những lời cô nói, không ít nữ tính trong quán ăn không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, kích động trong mắt không cần nói cũng biết.
Nhưng mamaboy đối diện lại tức tới môi run run:
“Cô, cô, cô đúng là người đàn bà đanh đá! May mà hôm nay tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của cô, nếu không nhà tôi xui xẻo tám đời!”
Nói xong, anh ta cầm quần áo lên muốn đi.
Tống Thời Vi lại mỉm cười, khóe môi cong cong:
“Vậy tôi còn phải cảm ơn vì anh đã không cưới! Đến nhà anh, tôi cũng không chịu nổi!”
Có mấy nữ đồng chí không nhịn được, rối rít phụ họa: “Đúng vậy, nhà giống nhà các người, ai dám gả tới?”
“Khinh thường phụ nữ sao? Mẹ anh không phải phụ nữ hay gì? Anh không chui ra từ trong bụng phụ nữ hay gì?”
“Người nào vậy không biết! Thật xui xẻo!”
…
Nghe tiếng bàn tán của mấy người xung quanh, mặt người đàn ông kia đỏ bừng lên, anh ta hung hăng trừng mắt liếc Tống Thời Vi một cái rồi xám xịt chạy mắt.
Nhìn thấy anh ta rời đi, nụ cười trên mặt Tống Thời Vi cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Cô cực kỳ bất đắc dĩ nằm bò lên bàn, ngón trỏ không tự chủ được bắt đầu gõ gõ mặt bàn.
Phải làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc cô nên làm thế nào bây giờ? Sao không gặp được một người nào tốt vậy? ರ_ರ …
Vào lúc cô đang ủ rủ cúi đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi quán cơm, đột nhiên có hai người bước vào cửa, một nam một nữ, tay trong tay, trông rất thân mật.
Mà khi Tống Thời Vi nhìn thấy bọn họ, chỉ chớp mắt, mặt cô đã tái nhợt, không còn giọt máu.
Bởi vì hai người này không phải ai khác mà chính là nam chính Quý Yến Lễ cùng với nữ chính Khương Hân Hân!