Chương 20: Du ngoạn cùng Vân Phong
Lăng Vân Nguyệt vẫn nằm vắt tay lên trán, nhắm mắt lấy lệ, thực chất cả đêm hôm qua chàng thao thức không ngủ được, cứ thi thoảng lại dở mình liên tục, thấp thỏm không yên.
Nghe tiếng gõ cửa, chàng vội chỉnh trang y phục, lấy lại phong thái. Vừa mở cửa, nhìn thấy Cẩm Ninh đang mỉm cười nhìn chàng trìu mến, chàng bỗng đứng hình, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng đắm đuối, ánh mắt như bị thôi miên bởi nữ nhân trước mặt.
Cẩm Ninh ngơ ngác không hiểu chuyện, gọi nhẹ:
“Sư phụ.. sư phụ, người sao vậy?”
Lúc này, phải chăng hồn phách mới thực sự trở về, chứ tâm trí ấy vốn đã bị ai lấy đi mất rồi?
Cẩm Ninh tiến vào, đặt đĩa bánh xuống, còn rót một ly trà nóng mời sư phụ. Từ nãy tới giờ, Lăng Vân Nguyệt vẫn im lặng, chỉ lén nhìn những hành động của Cẩm Ninh hôm nay, nàng thực sự đã thay đổi rồi. Còn nguyên do, có lẽ chàng đã đoán được.
“Sư phụ, bánh hoa cúc này là đích thân Cẩm Ninh xuống bếp làm, cả trà cũng là do tay con pha. Người mau thử xem, nếu ngon lần sau con sẽ lại làm cho người.”
Lăng Vân Nguyệt không đáp, đưa mắt nhìn qua khuôn mặt của Cẩm Ninh một lượt, rồi nhẹ đưa tay lau những vết dơ trên mặt nàng, miệng cười mỉm vì quá đáng yêu:
“Mải làm bánh, khuôn mặt nhem nhuốc thế này cũng không phát giác ra sao?”
Nàng là người rất coi trọng nhan sắc của mình, nhưng khi nghe sư phụ nói vậy, nàng lại không có chút phản ứng nào. Nàng cười sảng khoái, lại vô cùng dễ thương:
“Cho dù nhem nhuốc vẫn là nữ nhân xinh đẹp, đúng không sư phụ?”
Chàng vẫn đưa tay xoa xoa đôi má hồng hào của nàng, khiến trái tim nàng thổn thức, bất giác nhắm đôi mắt lại, thưởng thức thứ cảm giác hiếm có mà nàng hằng ao ước.
“Đêm nay trăng sẽ rất tròn, ta dẫn con đi xem.”
Nàng mỉm cười hạnh phúc, trở về phòng, mong chờ điều đặc biệt đêm nay.
Ngọc Đàm đang ngồi gấp y phục, thấy Cẩm Ninh chạy vào, miệng không ngừng cười, còn lăn quanh giường như một đứa trẻ, trước nay có thấy nàng như vậy đâu. Thấy bộ y phục màu đỏ bên cạnh mình, nàng vội cầm lên, miệng lẩm bẩm:
“Háo hức quá! Ngọc Đàm, đêm nay, sư phụ sẽ đưa ta đi ngắm trăng.”
“Ngắm trăng qua cửa sổ là được rồi, cần gì đi tới đâu chứ.”
Nàng tinh nghịch, gõ nhẹ vào trán Ngọc Đàm, vẻ trêu đùa:
“Người chẳng hiểu gì cả. Nơi có hai người mới là nơi lãng mạn nhất.”
“Xém chút thì quên mất. Tiểu thư, khi nãy Nhị công tử tìm người, nói là có chuyện quan trọng.”
“Vậy công tử đâu rồi?”
“Công tử nói là, khi nào tiểu thư quay lại thì tới phòng tìm công tử.”
Cẩm Ninh lập tức đi ngay. Từ ngày Vân Phong hồi phục, nàng còn chưa tới thăm nữa, không biết công tử có trách giận nàng không.
Mà Vân Phong là người ít lưu lại phủ nhất, chỉ cần có thời gian rảnh, chàng sẽ lại ra ngoài du ngoạn nhân gian, sống cuộc sống phiêu diêu tự tại, không phải lo nghĩ điều gì.
Công tử đã ở sẵn trong phòng chờ nàng, nàng vừa gõ cửa, tâm trạng hồi hộp chờ đợi lúc này đã chấm dứt, Vân Phong vội ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt chàng ánh lên sự vui mừng khôn xiết, rồi mau chóng mời nàng vào trong.
“Xin lỗi Nhị công tử, vì đã lâu không tới thăm ngài, vết thương của người đã hồi phục hẳn chưa.”
“Tiểu thư cứ gọi ta là Vân Phong như trước là được. Vết thương của ta đã khỏi hẳn rồi, tiểu thư không cần yên tâm. Suốt thời gian ta hôn mê bất tỉnh, là tiểu thư đã túc trực bên cạnh, chăm sóc cho ta. Hôm nay Vân Phong mới có thể cảm tạ nàng.”
“Có gì đâu. Đó là việc ta nên làm. Vì ta mà ngài mới bị thương nặng tới vậy, Cẩm Ninh ta mà không chăm sóc ngài, há chẳng phải là kẻ vô ơn rồi sao?”
“Cẩm Ninh, ta gọi như vậy có được không?”
“Được chứ, chúng ta cũng đâu phải người xa lạ gì.”
“Có phải lâu rồi nàng chưa được ra khỏi phủ đi chơi không. Để cảm ơn nàng, hôm nay ta dẫn nàng đi.”
Đúng là từ ngày tới đây, nàng chưa từng được đi chơi thỏa thích. Trừ lúc ra ngoài đi tìm hoa tửu dược cứu Lăng Vân Nguyệt, còn lại nàng đều ở trong phủ, chưa từng rời đi.
Nàng vừa nghe tới đi chơi, trong lòng đã phấn khích vô cùng, bất giác đã quên đi buổi hẹn tối nay với Vân Nguyệt, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Vân Phong lấy ngựa, để nàng ngồi lên trước, còn chàng ngồi kế sau, chỉ thoáng chốc, ngựa của chàng đã tới được kinh thành.
Nhìn xung quanh một lượt, Cẩm Ninh cười lớn vì thích thú, trước mắt là bao nhiêu thứ quen thuộc mà đã lâu lắm rồi nàng không được trải nghiệm qua.
Nàng chạy xung quanh ngắm nhìn mọi thứ, quán ngọc bội phía trước đã thu hút sự chú ý của nàng. Một miếng ngọc bội màu xanh lam, cũng là màu mà Vân Nguyệt yêu thích, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định mua để tặng sư phụ.
Bỗng lúc này bên cạnh xuất hiện một vị nam nhân nào đó, nhìn phong thái này nhất định thân phận không tầm thường. Hắn đứng chen sát cạnh Cẩm Ninh, cười bí ẩn gặng hỏi nàng:
“Mỹ nhân xinh đẹp này, nàng thích miếng ngọc bội nào, ta tặng nàng.”
Nàng vừa gặp hắn đã thấy khó chịu vô cùng, cau mày thẳng thắn một câu:
“Tiểu thư ta đây không cần ngươi phải tặng, hơn nữa, ta và ngươi cũng không quen biết nhau, ngươi nên thận trọng một chút đi.”
“Mỹ nhân thật là cứng miệng, mạnh mẽ thế này, ta rất thích.”
“Ngươi im miệng đi. Bổn tiểu thư ta đây mà ngươi còn không nhìn ra sao?”
“Nói xem, mỹ nhân là ai nào?”
“Ta.. tiểu thư Mộ Dung Cẩm Ninh của Mộ phủ, hơn nữa, còn là đệ tử của Lăng Vân Nguyệt Lăng phủ, sao, như vậy đã đủ chưa?”
Bộ dạng giả bộ sợ hãi của hắn khiến nàng càng thêm ghét hắn hơn, sao trên đời lại có kẻ vừa gặp lần đầu đã không thể ưa nổi thế này. Hành động của hắn, rõ ràng là có ý với nàng.
“Tiểu Cẩm Ninh.. ta sẽ rất nhớ nàng đó. Sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Hắn bỏ đi trong sự ngơ ngác của nàng, nàng còn chưa kịp gặng hỏi xem hắn là ai, trông bộ dạng của hắn chắc chắn thân phận không tầm thường, vậy mà đối với một nữ nhân lại cư xử thô lỗ như vậy, đúng là đáng tiếc.
Nàng mặc kệ hắn, quay sang gọi Vân Phong đang ở quán kế bên:
“Vân Phong, huynh thích màu gì?”
Vân Phong chưa vội đáp, nhìn qua Cẩm Ninh, thấy trên người nàng đa số là màu đỏ, chàng mới tiếp lời:
“Màu đỏ. Ta thích nhất là màu đỏ.”
“Được. Vậy ta tặng huynh miếng ngọc bội màu đỏ này. Người huynh đệ, nhớ phải giữ thật cẩn thận đó, nếu làm mất, Cẩm Ninh sẽ xử tội huynh.”
Ánh mắt trêu chọc hài hước của nàng khiến Vân Phong không thể kiềm lại mà lắc đầu:
“Mỹ nhân trẻ con, thú vị thật!”
Cứ như vậy, lướt qua quán kẹo hồ lô, nàng phải mua ngay để thưởng thức. Bỗng trước mặt có một quán rượu được rất nhiều người tới xem.
“Rượu ngon rượu ngon. Mời quan khách mua đi.”
Rượu là thứ Cẩm Ninh vô cùng yêu thích, tất nhiên nàng không thể nhắm mắt mà đi qua được, vội hỏi lão ông bán rượu:
“Lão ông, rượu này là rượu gì vậy?”
“Là rượu Tuý Bạch. Loại rượu này nổi tiếng là rượu nặng nhất nhân gian, người có tửu lượng tốt tới đâu cũng không thể qua được vò thứ hai đâu tiểu thư à.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Vậy bán cho ta năm vò đi.”
Lão ông ngơ ngác, không hiểu được một tiểu cô nương nhỏ nhắn yếu đuối như vậy mà tửu lượng tốt đến thế sao? Vân Phong khuyên nhỏ Cẩm Ninh:
“Rượu này nặng như vậy, nàng không nên uống quá nhiều, sẽ hại sức khoẻ lắm.”
“Huynh yên tâm, tửu lượng của ta tốt lắm, ta sẽ chứng minh lão ông này chỉ khoác lác mà thôi.”