Chương 6: Chỉ học thôi, có thật là chỉ học thôi?
“ Sao hôm nay cậu lại tự ý chạy về một mình trước, không biết nói tiếng nào à, nhỡ lạc thì sao, tối rồi lại là con gái con đứa, về một mình nhỡ có chuyện gì thì tớ xong đấy Hanh à ”
“…”
“ Cậu không thích đi chơi với tớ à, Hanh thừa biết tớ rủ Hanh đi cùng chứ không phải cái Ngọc, là như nào hả Hà Anh? ”
Cậu ấy ghì chặt tay nó, mặt nhăn nhó, nó muốn thanh minh lắm chứ, là nó không muốn về sớm đâu, ai chả thích đi chơi, vả lại nó coi như hôm nay là sinh nhật muộn của nó, dù sao hôm qua gia đình cũng đã tổ chức sinh nhật cho nó rồi nhưng nó vẫn muốn ngày hôm nay tự thưởng cho bản thân, cậu ấy không gọi Hanh nữa, cậu ấy gọi thẳng tên nó, nó cười cười.
“ Dào ôi, tại tôi đau bụng quá, phải về nhà đi vệ sinh, tại tôi không quen đi vệ sinh công cộng”
Cái mặt nó cứ nhơn nhơn ra, nhe răng ra cười hì, Bảo chả biết nói gì, cũng không biết nên nói gì. Thế là cậu ấy thở dài, rút cái hộp be bé trong túi áo ra, đưa cho nó.
“ Quà sinh nhật, tuổi mới là phải thích Bảo hơn đấy ”
“ Trụi ui, quà sinh nhật này, tưởng cậu quên vụ đó rồi, tôi mở luôn nhá! ”
Cái hộp quà xinh thật sự, màu trắng phớt nhé, thân hộp có mấy cái hoa văn nhỏ mùi rất thơm, lại còn được quấn ruy băng xịn sò hẳn hoi, màu hồng. Nó nhẹ nhàng rút cái dây ra, mở hộp ra thì đúng thơm lừng khắp phố, chắc cậu xịt nước hoa vào đây. Trong cái hộp có một cái vòng tay bằng bạc nhỏ, xung quanh là 5 con hạc với 5 màu khác nhau.
“ Uầy, đẹp lắm nha, vòng tay vừa in luôn này, xịn xò dữ”
“ Bạc xịn đấy nhé, không phải hàng đểu đâu nhá ” Cậu ấy khịt khịt mũi, mặt mày vênh váo cả lớn, tự hào kinh khủng, được Hanh khen thì Bảo chả thích quá lên chứ.
“ Thế đây xin nha, thôi đây lên nhà đây, đấy về đi ”
“ Ơ lên luôn à, ít nhất bạn phải ôm tớ một cách thắm thiết để cho tớ thấy sự chân thành của tớ có giá tí chứ ”
“ Mai nhớ sang nhà tớ, tớ kèm toàn cho đằng ấy biết chửaaaaa”
“ Ừ, thôi lướt đi ông ơi, hâm vừa ”
Mồm nó càm ràm lèm bèm thế thôi chứ thích bỏ xừ đi được. Đừng ai chê nó tham nha, đối với người khác mới lớp 10 mà tặng nhau nguyên cái vòng bạc này nghe thì có vẻ đắt đỏ nhưng đối với nó, hay đối với Bảo, đã ở trong khu nhà này rồi thì cũng bình thường à.
Nó chạy biến lên phòng, lôi ra ngắm nghía một lúc nữa xong đeo vào tay. Nhưng ngẫm với nghĩ một hồi nó cũng không hiểu sao lại cho năm con hạc vào hộp quà, thầm tưởng chắc cho vào cho đẹp nên không nghĩ nhiều. Nó tiện tay vơ cái lọ thủy tinh, nhét năm con hạc vào đấy, đẹp phết chứ đùa à, thật ra nó không biết gấp hạc nên đối với nó là siêu đẹp rồi.
Cái Ngọc biết chị nó lên nhà rồi chạy sang phòng nó ngay. Nó ngồi trong phòng mà nhấp nhổm không yên. Mà con bé không dám nhìn lén, con bé tự nhiên mở cửa bước vào làm nó giật cả mình, tay nhét vội hộp quà dưới ngăn bàn nhưng chưa kịp tháo vòng. Ngọc nó đã tia ngay thấy cái vòng lấp lánh.
“ Chị, vọng mới à chị, ở đâu ra đấy, đừng nói là anh ấy tặng chị nhé?”
Nó mồm mép tép nhảy, lấp la lấp liếm, hiển nhiên rồi, bây giờ con bé mà biết sự thật thì có mà từ mặt nó luôn.
“ Không không, vừa nãy xuống nói chuyện với Bảo, thì shipper giao vòng cho chị, chị đặt hôm qua”
Con bé vẫn hơi nghi nghi, nhưng nghĩ chắc chị chả có lí do nói dối mình nên thôi.
“ Thế là từ ngày mai chị được anh ấy gia sư toán à?”
“Ờ, tối mai bắt đầu học, chị sang nhà nó, nhưng em yên tâm, chỉ học thôi.”
Chỉ học thôi, có thật là chỉ học thôi?