Chương 32: Bài học của Ác quỷ
Sợi dây thừng ngay lập tức siết chặt lấy cổ hắn. Mặc cho tiếng la hét kinh hãi của những người đứng bên dưới, và tên đàn ông khốn khổ cố ra sức giẫy giụa, Jav vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ngầu tím tái của hắn ta. Bọt mép từ trong miệng hắn liên tục chảy ra ngoài, còn hai tròng mắt thì từ từ trợn trắng lên. Từng đường gân xanh nổi hằn trên mặt, cùng những tia máu đỏ chói đang dần lan rộng trong tròng trắng mắt, tất cả đều khiến Jav cảm thấy phấn khích đến kì lạ.
Chứng kiến một người quằn quại trong đau đớn luôn là niềm vui thích của Ác quỷ.
“Hãy tận hưởng nó. Nhiều. Thật nhiều nữa.”
– JAV!!!
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang đến bên tai.
Tiếng gọi thất thanh đó, Jav đã nghe thấy nhiều lần rồi. Và lần nào cũng vậy, Ác quỷ không thể nào kháng cự lại nó.
Jav nhìn thấy Ani đứng bên dưới với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Đôi mắt nâu ngấn lệ của cô lúc này giống hệt với đôi mắt mà chị Bala từng dùng để nhìn nó, vào đúng khoảnh khắc cuối cùng cho mở đầu của tất cả những chuyện này.
Thoát khỏi suy nghĩ của quỷ dữ, Jav vung mạnh thanh giáo về phía sợi dây thừng. Cơ thể yếu ớt của tên tội phạm ngay sau đó liền rơi uỳnh xuống đất. Toàn thân hắn run lên bần bật, miệng thì không ngừng há to để không khí ùa vào. Hắn cứ thở hổn hển như thế, trong khi nhìn chằm chằm vào Jav như thể nó là một con quỷ đội lốt người.
Không còn nụ cười man rợ nữa, vẻ mặt của Jav bây giờ đã trở về như bình thường. Vẫn lãnh đạm và lạnh lùng như không hề có tí xúc cảm nào.
– Các người đã hoảng sợ, không phải vì các người lo lắng cho mạng sống của hắn ta, mà vì các người đã lo sợ rằng các người sẽ chính là người tiếp theo phải chịu chung số phận với hắn. Hãy ghi nhớ thật kĩ ngày hôm nay, ghi nhớ về sợi thòng lọng này, bởi vì nó sẽ có thể siết chết các người bất cứ lúc nào nếu như các người vẫn tiếp tục không chịu thay đổi đấy!
Đầu tiên, Jav mang đến cho những con người đơn giản này một sự đồng thuận, khi thầy Miseri cho phép xử tử tên tội phạm. Tiếp theo, Jav lại chỉ ra sự ngu dốt và lười biếng của họ, để họ cảm thấy chột dạ và suy nghĩ về những lời nói tha thiết kế đó của nó. Để đến khi tất cả tưởng chừng như đã kết thúc êm đẹp, Jav lại cho họ thấy cái chết đáng sợ đến thế nào.
Phải, chính xác là nó đang chơi đùa trên cảm xúc của người khác.
Và những con người đơn giản thì lại càng thích hợp với trò chơi thú vị này.
Tất cả những người có mặt ở đây ngày hôm nay, ai cũng đều kinh hãi trước Jav. Họ có thể cảm nhận được rõ rệt sự đe dọa từ nó, rằng những gì nó nói đều hoàn toàn có thể trở thành sự thật sau này.
Trước vô số ánh mặt dè chừng và sợ sệt, Jav nắm tay Ani nhanh chóng rời đi.
Khi gần đến chỗ thầy Miseri, Jav bỗng nhiên dừng bước và quay đầu lại nói với cô gái nhỏ:
– Tôi… chưa bao giờ là người tốt như em đã nghĩ. Em cũng thấy rồi đó, tôi hoàn toàn có thể đưa một người vào chỗ chết mà không hề thương xót cho họ…
– Nhưng hắn đã không chết, đúng không?
Ani ân cần nắm lấy bàn tay Jav, và nhìn nó bằng đôi mắt vô cùng ấm áp.
– Jav có cách của riêng mình. Không ai nói phải nhân từ thì mới cứu sống được người khác. Bởi vì đôi khi… chính vì đã từng sống lại từ cõi chết nên họ mới biết hối hận.
Đôi mắt nâu bỗng ánh lên lấp lánh như đang tỏa ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Trái tim Jav đập mạnh.
Nó không biết đây có thể là cảm xúc gì. Nhưng Jav biết, cảm giác nó đối với Ani là hoàn toàn không giống với tình yêu nó dành cho những người thân trong gia đình.
Và nếu bắt buộc phải gọi bằng một cái tên, thì đó có lẽ chính là sự thấu hiểu.
Chiều ngày hôm đó, để tránh tiếp xúc với ánh nhìn lạ lẫm của mọi người, Jav tìm cho mình một chỗ để nghỉ ngơi, cũng như để nó có thể thư giãn đầu óc sau hàng loạt biến cố.
Ngồi dưới gốc cây lớn cách không xa thị trấn, Jav nằm dài trên bãi cỏ và để mặc cho những ngọn gió vui đùa với mái tóc của mình.
Rồi từ xa, thầy Miseri tiến đến ngồi cạnh bên Jav.
Vừa nhìn vào vùng thảo nguyên xa xăm rộng lớn, ông vừa nói:
– Cảnh vật thật yên bình đúng không? Chính nó đã khiến ta không thể nào rời bỏ nơi này được.
– Thầy đã khỏe rồi ạ?
– Ừm, ta đã khỏe hơn nhiều. Mới lúc nãy còn đi gặp mấy người trong thị trấn.
– Vậy…họ đã kể hết mọi chuyện với thầy rồi phải không?
Thầy Miseri gật đầu.
Ông lại tiếp tục nhìn về hướng ánh sáng mặt trời đang từ từ dịu đi sau những dãy núi cao ngút ngàn. Từng đợt sóng cỏ trôi bồng bềnh tạo nên những âm thanh rì rào vui tai, và hòa vào tiếng nói ấm áp của người thầy nhân hậu.
– Từ sau dịch bệnh 7 năm về trước, ta lên làm thống lĩnh của tỉnh Indusace… vì không có ai muốn ngồi vào vị trí này. Nơi đây không có một tí nào gọi là đặc sản của riêng mình cả, và phải luôn phụ thuộc vào thành phố Regan… Vì thấu hiểu cho nỗi lòng của mọi người, nên ta luôn ân cần động viên và sống gần gũi nhất với họ. Ta muốn tìm cách để vực dậy ngọn lửa đang dần lụi tàn trong họ. Ta xây căn nhà gỗ ngoài thảo nguyên, cốt yếu chỉ để thử xem có thể chăn nuôi gia súc và trồng trọt trên mảnh đất này không, nhưng kết quả lại chẳng khả quan như ta mong đợi… Ta cảm thấy bản thân mình thật sự rất vô dụng khi chẳng thể nào giúp cho nơi này tốt hơn được… Nhưng đến ngày hôm nay ta mới hiểu… muốn khuyên một ai đó sống tốt hơn thì không phải chỉ cứ biết trao đi yêu thương vô điều kiện. Vì nếu họ không hiểu thì mãi mãi ta cũng không giúp được gì…
– Chẳng phải thầy đã tìm ra cây opun đó sao? Chính nhờ có nó mới điều chế được thuốc chữa bệnh mà. Dù họ không nói ra nhưng ai cũng đều nhìn thấy những gì thầy đã làm. Việc của con chỉ là đá cho họ một cái thật đau để họ chịu tỉnh dậy khỏi sự lười biếng thôi. Còn những việc lâu dài sau này, có lẽ phải là họ tự thức tìm ra xem họ cần phải làm gì. Thầy ơi, thầy đã cố gắng quá đủ rồi!
Ông lão râu tóc bạc phơ này đã dành cả nửa cuộc đời để bảo vệ cho sự bình yên của người khác, và cho đến khi về già vẫn phải tiếp tục cố gắng chăm chỉ để thay cho người dân của mình. Giờ đây, trước câu nói của người học trò trẻ tuổi, đôi mắt ông đã ướt nhòe đi vì xúc động.
Cuối cùng cũng có người nói với ông rằng những việc ông đã làm là không hề vô ích.
Cuối cùng cũng có người cho phép ông nghỉ ngơi.
Hướng ánh mắt về phía thị trấn, thầy Miseri từ từ đứng dậy. Rồi ông quay đầu nói với Jav:
– Con giúp ta thêm một điều nữa được không?
– Vâng! Thầy cứ nói.
– Giúp ta chứng kiến họ thay đổi.