Chương 31: Kẻ đáng chết
Nghe thấy những âm thanh đáng sợ bên ngoài, thầy Miseri vội vàng căn dặn Jav:
– Con cùng Ani xuống đó giải quyết mọi chuyện giúp ta. Hãy tìm cách nói đỡ cho tên tội phạm đó, người dân tuy bề ngoài có vẻ hùng hổ vậy thôi chứ chỉ cần nói vài lời khuyên nhủ là họ sẽ nghe theo ngay ấy mà… Con biết phải làm sao, đúng không Jav?
– Thầy cứ yên tâm, con biết mà.
Jav và Ani sau đó cùng nhau đi xuyên qua đoàn người đông đúc để đến trước đài tử hình, nơi chiếc thòng lọng đã sẵn sàng để lấy mạng gã phạm nhân xấu sổ kia.
Đứng trên bục gỗ, gã đàn ông dù run rẫy nhưng vẫn cố không dám cử động mạnh. Vì hắn biết, chỉ một sơ suất nhỏ cũng sẽ khiến hắn vĩnh biệt cuộc đời ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, Ani chỉ biết lắc đầu trong im lặng, và dõi mắt theo bước chân Jav đang từ từ bước lên đài tử hình trên cao. Cô không thể hiểu tại sao mọi người lại có thể lạnh nhạt đến vậy, khi họ cứ không ngừng gào thét đòi hỏi cái chết đến với đồng loại của mình.
Giơ hai tay cao lên trời ra hiệu cho đám đông yên lặng, Jav dõng dạc nói lớn:
– Mọi người đã tốn nhiều công sức rồi! Chắc hẳn ai ở đây cũng cầu mong gã khốn này mau chóng chết sớm, mong cho dây thòng lọng này thắt chặt vào cổ hắn. Mọi người cũng thật hiểu chuyện khi không dẫn đám trẻ con đến đây hôm nay. Nhưng tôi tự hỏi, nếu sau khi mọi người trở về và bọn nhỏ hỏi tại sao tên này lại phải chết, thì mọi người sẽ trả lời chúng thế nào?
Từ bên dưới, ai cũng thi nhau gân cổ lên để trả lời câu hỏi của Jav. Tiếng đàn ông có, phụ nữ có, còn có những tiếng khàn đặc của mấy cụ già.
– Hắn là tên vô dụng, nhậu nhẹt bê tha rồi phóng hỏa! Giết hắn đi!
– Hắn làm cháy rụi nhà của tôi rồi, bao nhiêu đồ đạc của cải của tôi đều không còn gì cả! Giết hắn đi!
– Công sức làm việc của mọi người bị hắn làm cho cháy rụi hết rồi! Giết hắn đi!
Không hề có lấy một người nào rủ lòng thương xót với tên tội phạm đáng thương này. Mọi lý do đưa ra đều kết thúc bằng lời yêu cầu phải giết hắn ta.
Jav mỉm cười đầy mỉa mai trước biểu hiện của đám đông, và nói tiếp:
– Đúng vậy, hắn say xỉn nên vô tình làm cháy rụi cả phân nửa thị trấn. Hắn rất đáng chết! Vậy… mọi người có nói với con của mình rằng bản thân mọi người cũng rất đáng chết không?
Bất ngờ trước câu hỏi của Jav, người dân bên dưới bắt đầu ném ánh mắt giận dữ về phía nó.
Họ gào thét lên rằng tại sao bọn họ lại đáng chết, tại sao Jav lại có thái độ như vậy, và tại sao lại để một đứa nhóc như nó giải quyết chuyện này, trong khi chính bọn họ ngày hôm qua còn chẳng thèm động não suy nghĩ đến việc đó.
Bất thình lình, Jav giật lấy thanh giáo của một người lính và đập xuống bục gỗ thật mạnh, đến nỗi chỗ đó bị thủng cả một lỗ lớn. Tiếng động bất ngờ cũng theo đó mà làm cho đám người kia chịu im miệng lại.
Với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, Jav gằn giọng:
– Buôn bán hàng cấm gây lây nhiễm dịch bệnh là không đáng chết? Ngu muội đi tin lời dụ dỗ để mua món thịt bị cấm rồi làm dịch lan rộng là không đáng chết? Lười biếng tất trách không khóa cửa xưởng dầu là không đáng chết? Sơ suất trong công việc làm cả một ngôi làng bị san lấp vì động đất là không đáng chết? Có ai trong các người thử nhìn lại mình một lần chưa? Suốt đời các người chỉ biết than vãn trách móc rằng tại sao phải sống ở vùng đất nghèo nàn tài nguyên, tại sao phải làm mấy công việc chân tay bẩn thỉu, và tại sao cuộc đời này lại buồn chán như vậy. Nhưng thay vì tìm cách thay đổi, các người lại chỉ biết nằm lì ra một chỗ, và làm những công việc được giao mà không hề có chút ý chí phấn đấu nào! Còn tên này, khi phát hiện nhà xưởng bị cháy, hắn đã bỏ mặc cho mình bị bỏng nặng mà chạy đi hô hoán khắp nơi. Nếu hắn cứ thế bỏ trốn rồi để mọi người bị chết cháy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Hắn đầu cần tự đưa mình vào hoàn cảnh này?
Không một ai dám hé môi lấy nửa lời. Bầu không khí trầm lặng bao trùm khắp cả khoảng đất rộng lớn. Ai trong số họ cũng cảm thấy chột dạ, vì có cảm giác như từng câu từng chữ của Jav đều nhắm thẳng vào mình.
Rồi bất ngờ, sắc mặt Jav bỗng thay đổi. Ánh mắt nó trở nên ôn hoà hơn, cũng như cách nói chuyện cũng trở nên tha thiết và nhân từ hơn hẳn.
– Quần áo mất đi có thể mua lại, nhà xưởng bị thiêu cháy cũng có thể xây lại, còn tiền của mọi người vốn dĩ không thể bị lửa thiêu được. Chẳng phải lâu đài hoàng gia đã hứa sẽ giúp đỡ mọi người khôi phục lại cuộc sống trước đây sao? Nhưng người đàn ông này, nếu hắn chết, hắn sẽ không thể sống lại được, gia đình hắn sẽ vĩnh viễn không còn gặp được hắn, hắn mãi mãi cũng không có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình. Vậy tôi hỏi mọi người lần nữa, người này có thật sự đáng chết không?
Những người có mặt ở đó đều im lặng.
Có nhiều người đàn bà lớn tuổi còn rơm rớm nước mắt. Mọi người cúi gầm mặt xuống một cách đầy do dự và lo lắng. Rồi từ trong đám đông, tiếng xì xầm bắt đầu mỗi lúc một lớn hơn.
– Thật sự tên đó không đến mức phải chết…
– Nếu để hắn đi phụ giúp xây dựng lại nhà xưởng cũng được mà, dù sao thị trấn chúng ta cũng ít người…
– Cháy thì cũng đã cháy rồi, hắn chết đi cũng không làm cho mọi việc thay đổi được…
Tất cả những người vừa khi nãy còn cầu mong tên đàn ông đó chết, bây giờ đều đổi ý không muốn giết hắn nữa. Giống như thầy Miseri đã nói, những con người này hết sức đơn giản. Họ có thể dễ dàng nóng giận, nhưng chỉ cần ta biết cách khuyên nhủ thì họ cũng sẽ dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Ani đứng bên dưới và vui mừng nhìn về phía Jav với gương mặt đầy ấp tự hào. Cô cảm thấy nó thật tuyệt vời, vì chỉ nhờ vài câu nói đã có thể khiến cho tất cả mọi người suy nghĩ lại.
Thế nhưng, mọi chuyện trên đời này đâu thể bị bỏ qua một cách nhanh chóng như vậy được.
Và với Jav, nó sẽ càng không bao giờ bỏ qua cơ hội để khiến ai đó hoảng sợ tột cùng.
Rồi sau đó, cũng bất ngờ như cái cách nó đã đột ngột thay đổi sắc mặt khi nãy, Jav bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Một nụ cười độc địa đến sởn gai óc.
– Nhưng ngay từ đầu, mọi người đã lập đài tử hình này ra để giết hắn, và tôi không thể phụ lòng mọi người được.