Chương 28: Vụ hỏa hoạn
Jav hạ xuống phía sau ngôi nhà cách ly bệnh, giờ đã thành kho vật liệu, để tránh có ai nhìn thấy đôi cánh của nó. Rồi cùng Ani cố gắng chen qua đám đông đang chạy tán loạn khắp nơi để tìm thầy Miseri.
Và việc này tất nhiên không hề dễ dàng chút nào. Khi ai nấy cũng chỉ đều biết la hét trong hoảng loạn, và chẳng thèm để ý tới lời hỏi thăm của Ani bé nhỏ.
Phải đến lúc cả hai tìm được tới cổng vào của thị trấn thì mới thấy thầy Miseri. Từ mặt mũi đến quần áo đều đen nhẻm do tàn tro bám vào. Ông lão cố gắng dùng hết hơi sức già nua của mình hô hoán mọi người chạy về phía rìa thị trấn. Xung quanh thầy Miseri còn có nhiều toán quân lính đang ra sức dội nước liên tục vào đám cháy nhỏ ở căn nhà gần đó, để tránh ngọn lửa hung dữ sẽ lan sang một xưởng dầu khác.
Ani chạy vội về phía thầy Miseri. Cô dùng tay áo lau bớt đi vụn tro dính trên mặt ông, và nói lớn trong đám đông ồn ào:
– Chúng cháu đến giúp bác! Mọi người vẫn ổn chứ?
– Người dân trong thị trấn đã chạy ra đây hết rồi! Bọn ta chỉ đang cố giữ cho lửa không cháy lan ra nữa thôi! Trung tâm thị trấn đã không còn cứu được nữa!
Đúng lúc này, một cô gái trẻ đang đi khập khiễng vì cái chân bị thương la to giữa rừng người:
– Ai đó giúp với! Vẫn còn người trong đó!
Thầy Miseri chạy vội đến đỡ lấy cô gái và gấp rút hỏi:
– Ở đâu? Là người nào?
– Là Viện trưởng. Tôi và ông ấy vốn dĩ đã chạy thoát được khỏi Viện khí tượng đang bốc cháy rồi, nhưng không hiểu sao giữa chừng ông ấy lại bỏ tôi lại mà chạy ngược về đó!
– Ta sẽ vào đó cứu ông ta!
Thầy Miseri nhanh chóng giật lấy xô nước trên tay một người trong đội cứu lửa, và xối thẳng lên người mình. Nhưng khi ông vừa định băng qua hàng rào, thì thấy Jav đã đứng giữa đám cháy từ lúc nào. Và đôi mắt nó đang ánh lên đỏ rực dưới sức nóng của ngọn lửa.
Ngay lập tức, hình ảnh xưa cũ chợt ùa về trong đầu thầy Miseri.
Hình ảnh đau thương của hai năm về trước, vào cái ngày đầu tiên mà ông gặp đứa trẻ này giữa biển lửa.
– Thầy hãy đưa mọi người ra càng xa càng tốt! Đừng ai vào đây, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi!
Rồi cứ thế, Jav nhanh chóng mất hút vào trong ngọn lửa đang rực cháy. Bỏ mặc cả tiếng gọi thất thanh của thầy Miseri và gương mặt lo lắng của Ani ở đằng sau.
Đôi mắt nâu dõi theo bóng lưng cao gầy đằng xa, và hòa sắc cùng màu đỏ của sự hoảng sợ. Ai cũng nghĩ là Jav dũng cảm. Nhưng chỉ có mỗi hai người mới biết, điều gì đã khiến nó sốt sắng đến vậy.
Jav xả thân xông vào biển lửa để cứu người ư?
Làm quái gì có chuyện đó.
Ông Viện trưởng này đã gián tiếp hại Jav mất đi gia đình, nhưng ông ta vẫn cứ giữ cái thái độ dửng dưng và lười biếng để đùa giỡn với biết bao nhiêu mạng người khác. Vì ông ta đâu có thấy được họ đã chết như thế nào. Vì ông ta đâu có cảm nhận được sự đau đớn của người ở lại.
Vậy nên, Jav sẽ giúp ông ta.
Để ông ta có thể biết được, chết là như thế nào.
Jav vẫn còn nhớ rõ đường đi đến Viện khí tượng và thiên tai. Nên rất nhanh chóng, nó đã tìm được nơi đó trong đống hoang tàn đổ nát. Tòa nhà trắng đẹp đẽ bây giờ đã hóa xám xịt dưới sự tàn phá của ngọn lửa.
Với nguồn sức mạnh mãnh liệt trong người, Jav dễ dàng vượt qua được đám cháy khủng khiếp mà không hề bị xây xát chút nào. Quỷ là nguồn gốc của lửa, nên không thể nào có chuyện nó bị tổn thương bởi những thứ cỏn con thế này được.
Không mất quá lâu để Jav tìm thấy ông Viện trưởng đang đứng nép mình ở sảnh lớn, nơi duy nhất mà ông ta có thể tìm thấy nước để dập tắt ngọn lửa, dù chỉ là chút nước ít ỏi từ trong bể cá đục ngầu.
Nhìn thấy Jav, ông ta vui mừng khôn xiết mà chạy vội đến bên cạnh nó, và hớn hở nói:
– Tốt quá, có người đến cứu rồi! Tôi cứ tưởng phải bỏ mạng chỗ này rồi chứ!
– Tôi là người đến từ làng Redpi.
Viện trưởng sững người lại. Ông ta nhìn Jav bằng vẻ mặt đầy bất ngờ và kinh hãi, trong khi hai mắt nó lúc này đã đỏ rực dưới ánh lửa dữ dội.
Rồi Jav nói như quát vào mặt ông ta:
– Biểu cảm đó của ông chứng tỏ ông biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng của tôi đúng không? Ngoài tôi ra, không một ai ở đó còn sống hết! Đến cả thi thể của gia đình tôi cũng không thể tìm thấy dù chỉ là một người! Và họ chết chỉ vì ông không chịu làm việc nghiêm túc, chỉ vì cảnh báo muộn màng của ông!
– Tôi không cố ý… Ngày hôm đó… vốn dĩ tôi đã xem qua tất cả giấy thông báo được gửi về, nhưng không ngờ lại để sót một tập tài liệu… Tôi… tôi đã cố gắng thông báo nhanh nhất có thể về lâu đài rồi. Tôi không hề muốn họ phải chết, tôi không…
Viện trưởng liên tục nói trong tiếng nấc.
Gương mặt giàn giụa nước mắt của ông ta bây giờ cũng không thể làm Jav nguôi được cơn giận. Cho dù ông ta có biện hộ đến thế nào đi chăng nữa, thì sự thật là cả làng Redpi đã chết rồi, cả gia đình của nó đã chết rồi, và nó thì vẫn phải tiếp tục sống.
Bỗng dưng, ông Viện trưởng ngã khụy xuống sàn, và thở hổn hển cùng những cái nấc nghẹn vì ngạt khói. Cầm cự ở đây trong một khoảng thời gian dài đã khiến ông ta không thể trụ được nữa.
– Nhìn ông xem, vượt qua được dịch bệnh khủng khiếp đó khiến ông nghĩ ông may mắn lắm sao? Nhưng như thế đã là đủ rồi, tôi không muốn chờ thêm nữa…
Jav nhìn người đàn ông nằm bất động trên sàn mà mặt không mảy may chuyển sắc.
Nếu như ông ta chết vì bị lửa thiêu thì đâu phải lỗi do nó. Jav chỉ cần chạy ra ngoài và nói với mọi người rằng nó không thể tìm thấy ông ta là được rồi.
“Không ai biết chuyện gì đã xảy ra đâu, và đây sẽ chỉ đơn giản là một tai nạn mà thôi.”